• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Tần Minh không dễ dàng gì mới thoát khỏi đám người, sắc mặt tái nhợt, chạy về nhà nhanh như chớp, trong lòng vẫn còn cảm thấy kinh hồn.   

             Những cô gái đó y hệt như hổ vồ mồi vậy, quá đáng sợ!  

             Mẹ nó đã thèm bao nhiêu lâu rồi, suýt chút nữa đến quần còn bị lột mất.  

             Má nó!  

             Đám nữ sinh đáng sợ vừa rồi khiến trong đầu Tần Minh đột nhiên nảy ra ý tưởng học võ.  

             Thể lực của anh vốn đã không tệ, bình thường đấu với một hai người cũng không thành vấn đề, nếu như có thể học thêm một vài chiêu võ, thì chắc chắn sẽ càng mạnh hơn.  

             Vừa nghĩ tới đây, Tần Minh liền có ý tưởng, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ học một vài thứ liên quan đến võ thuật.   

             Không lâu sau, Tần Minh liền đi tắm sau khi trở về nhà, vừa rồi hít 70 cái xà đơn nên ra rất nhiều mồ hôi. Cũng may mà thể lực của anh đủ mạnh, cánh tay đã hồi lại sức, bây giờ đã không còn mỏi nữa, nếu không e rằng ngày mai sẽ đau đến không nhấc lên nổi.  

             Đợi sau khi anh tắm xong thì đã là 10 giờ 20 phút đêm, Tần Minh có chút buồn chán trèo lên giường.   

             Bỗng dưng, điện thoại đột nhiên kêu lên.  

             Diệp An: “Tần Minh thối, đang làm gì !”    

             Tần Minh: “Vừa mới tắm xong, còn rất thơm, bây giờ cả người đều thơm ngào ngạt, cậu có muốn tới ngửi thử không(?)”  

             ???  

             Vừa mới tắm xong?  

             Lại còn tới ngửi thử?  

             Đồ chó đáng chết này, lại trêu chọc mình.  

             Diệp An: “Haha, cậu đang nghĩ cái rắm gì thế!”  

             Tần Minh gửi một icon ti tiện, sau đó gõ chữ:  

             “Hihi, còn khách sáo với tớ làm gì.”   

             Diệp An: “Cút!!!”  

             Đồ chó này, ba ngày không bị đánh là không chịu được mà.  

             Diệp An đột nhiên thay đổi chủ đề:  

             “À đúng rồi, nếu như ngày mai dì Lý hỏi bọn mình đi đâu, thì cậu hãy nói đi dạo phố ở trung tâm thương mại gần đây, hiểu không?”  

             Vãiiii???  

             Lời này có ẩn ý bên trong.  

             Tần Minh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.  

             Lẽ nào không phải đi mua quần áo ở trung tâm thương mại gần đây sao?  

             Vậy cậu ấy định đi đâu?  

             Tần Minh nhất thời cảm thấy mình như bị lừa.  

             Chết tiệt, hình như dính bẫy rồi.  

             Tần Minh gửi một icon sững sờ, sau đó tiếp tục hỏi:  

             “Không ở trung tâm thương mại gần đây, vậy định đi đâu??”  

             Emmm……  

             Diệp An gửi một icon nhún vai:  

             “Tớ chỉ có thể nói, ai hiểu sẽ đều hiểu, không hiểu cũng chẳng còn cách nào, chuyện này liên quan quá nhiều, tớ cũng không tiện nói rõ với cậu.”  

             Vãi đạn?  

             Đây ... hiểu anh đây quá nhỉ!  

             Ngoan ngoãn, tôi mẹ nó bị lừa thật rồi, xin hỏi bây giờ chạy còn kịp không?  

             Diệp An: “Được rồi được rồi, ai gia mệt rồi, ngủ sớm đi, ngày mai còn có chuyện quan trọng nữa.”    

             Haizz, được thôi, nếu đã không thể phản kháng, vậy chỉ có thể tận hưởng lấy thôi.   

             Tần Minh:  “Vâng, nô tài tuân lệnh ∠(`w′*)”  

             Kéo rèm cửa lên, Tần Minh nằm trên giường rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.  

             .…………  

             Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, báo thức mà Tần Minh đặt cũng đã vang lên, anh tỉnh dậy như một con cá chép ưỡn người, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, liền nghe thấy tiếng mẹ gọi mình ăn cơm.   

             “Tần Minh, ăn sáng thôi.”  

             “Con đến đây mẹ.”   

             Bữa sáng của một gia đình ba người tương đối đơn giản, một ly sữa, một quả trứng rán và bánh mì.   

             Trong bữa ăn, cha của Tần Minh mở tờ báo ra đặt trên bàn, mặc dù Lý Tiểu Lệ đã rất nhiều lần nói ăn cơm không được đọc báo, nhưng dường như mỗi lần đều không có tác dụng gì lớn lắm, dừng được một hai lần là lại bắt đầu, cho nên cuối cùng Lý Tiểu Lệ lười không thèm nói nữa.  

             Sau khi uống một ngụm sữa, nhìn thấy Tần Minh đã thay xong quần áo, Lý Tiểu Lệ đột nhiên nói:  

             “Hôm nay con định ra ngoài à?”   

             “Um, đi với Diệp An tới trung tâm thương mại gần nhà ạ...”  

             Vừa nghe thấy là Diệp An, Lý Tiểu Lệ liền yên tâm, cô thích Diệp An từ tận đáy lòng, dáng vẻ đó, khiến người khác yêu mến biết bao, thành tích lại tốt, còn rất khôn khéo, cộng thêm quan hệ giữa hai nhà còn rất tốt, cho nên cô coi Diệp An như con gái mình vậy.  

             Giá mà thằng con trai không nên thân này của cô có thể cưới được Diệp An, vậy thì mới tốt.  

             “Đi với Diệp An à, vậy thì được, con to khỏe như vậy, có chuyện gì đừng để An An mệt đấy, ánh mắt phải có sức sống, tranh làm, biết chưa?”  

             Lý Tiểu Lệ nghiêm túc nói rất nhiều, khiến Tần Minh nghe đến tê cả đầu.  

             Bạn dám tin, đây là mẹ ruột không??  

             Sao lại cảm giác như mình được nhận nuôi, Diệp An mới là con đẻ của mẹ vậy.  

             Đãi ngộ này, má ơi...  

             Tần Minh không tình nguyện mà ăn một miếng trứng, emm... sao lại cảm thấy trứng này không còn ngon nữa.   

             Tần Quảng Thành đột nhiên bỏ báo xuống, nói chen vào:  

             “Mẹ con nói đúng, một cô gái tốt như An An, đừng để con bé phải mệt.”    

             ???  

             Vãi, tôi đang ở đâu.   

             Đây là cha mẹ tôi ư?  

             Đây còn là nhà tôi không?  

             Sao tôi lại cảm thấy mình như một công cụ vậy.  

             Tần Minh: “Ò.”  

             Ăn cơm xong, Tần Minh đeo một chiếc túi nhỏ, bên trên mặc một chiếc áo tay ngắn màu trắng, bên dưới là một chiếc quần bò, và mang một đôi giày vải cao cổ màu xanh quân đội, khí chất trên cơ thể được thể hiện ra một cách hoàn hảo.   

             Với cách ăn mặc và nhan sắc này của anh khi bước lên phố, tỷ lệ người quay đầu lại nhìn không dám nói là 100%, nhưng 99% thì vẫn có.  

                

             “Mẹ, con đi đây.”  

             “Ừ!”  

             Tần Minh mở cửa rồi đi luôn.   

             ………  

             Sau khi xuống lầu, không bao lâu sau Tần Minh đã nhìn thấy bóng dáng của Diệp An.  

             Hôm nay cô ăn mặc rất khác, một chiếc váy dài màu xanh nhạt phối với một đôi giày vải trắng đế thấp, đôi tất dài tôn lên dáng người mảnh khảnh.  

             Khi Tần Minh đến gần, mới để ý thấy trên mặt cô còn trang điểm nhẹ, bình thường thì Diệp An sẽ không trang điểm, cho nên Tần Minh cũng không có cơ hội để nhìn thấy Diệp An như thế này.  

             Thế nhưng, dáng vẻ hôm nay của Diệp An khiến anh nhất thời không thể rời mắt.  

             Trang điểm vừa phải, váy dài bay bay.  

             Đẹp, quả thực là quá đẹp, cả người đều tràn đầy tiên khí!  

             “Này đồ ngốc, nhìn gì vậy?"  

             Nhìn thấy Tần Minh ngơ người, Diệp An cũng không khỏi cười thầm.  

             Có cô gái nào lại không để ý đến ngoại hình của mình cơ chứ, có chàng trai say đắm trước vẻ đẹp của mình, vui còn không kịp ấy chứ.  

             Huống hồ chàng trai này lại còn là Tần Minh.   

                

             Cho nên, trong lòng Diệp An cảm thấy rất sảng khoái, hôm nay không trang điểm vô ích rồi, cũng coi như cho tên Tần Minh này một ích phúc lợi đi, ai bảo nhiệm vụ hôm nay của cậu ta không dễ dàng chứ.  

             Tần Minh định lại thần, trên mặt nở nụ cười:  

             “Bạn học Diệp An, sao hôm nay lại xinh đẹp vậy.”  

             “Xí~”    

             Diệp An “xí” một cái, nhìn qua thì như không quan tâm đến lời khen của Tần Minh, nhưng thực ra đã sớm vui đến trong lòng nở hoa.  

             Tên thối tha này, cũng coi như có mắt nhìn, lão nương phải chuẩn bị cả tiếng đồng hồ để mặc bộ này đấy!  

             “Này, cậu đeo cái này đi, nhớ là không được mở ra!”  

             Nói rồi, Diệp An trực tiếp ném cho Tần Minh một chiếc túi cặp sách màu hồng.   

             Lúc này Tần Minh mới để ý thấy Diệp An đang đeo cặp sách, anh đỡ lấy chiếc cặp, ngay lập tức cảm nhận được có hơi nặng, hơn nữa còn hơi phồng lên.  

             “Bên trong này là gì?”     

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK