*Đầu hồ là trò chơi thể loại du hí của giới thượng lưu thời xưa, cách chơi ném phi tiêu cho lọt vào trong miệng bình.
Giây phút Diệp An bước tới dường như cả thế giới đều đang đứng yên. Không ít người âm thầm nuốt nước miếng trong cổ họng giống như bầy sói hoang đang đói nhìn thấy món thịt tươi ngon vậy. Tuy vậy Diệp An cũng không để ý tới những ánh mắt xung quanh, mà chỉ chậm rãi bước tới chỗ Tần Minh.
Khi những tên đang ăn dưa nhìn thấy Diệp An bước đến trước mặt Tần Minh, mọi ánh mắt lại lần lượt đổ lên người anh. Rốt cuộc là người con trai như thế nào mà có thể khiến một cô gái như tiên nữ phải lòng. Đơn giản là không thể tưởng tượng được.
Nhưng mà khi những người xung quanh nhìn thấy khuôn mặt của Tần Minh, từng người từng người lần nữa nín thở.
“Đậu méeee, trời ạ, anh trai này cũng đẹp trai quá rồi đó, trời đất ơi, cái nhan sắc này thật tuyệt vời, tuyệt vờiii!!!”
“A a a, tôi đi chết đây, tôi muốn đi xin phương thức liên lạc, ôi cái nhan sắc này muốn tôi làm gì cũng được hết!”
“Chết tiệt, người này bước từ trong tranh ra hay sao, sao lại đẹp tới như vậy!”
“Tuy tôi cũng là đàn ông nhưng không hiểu vì sao tôi cũng muốn có phương thức liên lạc của anh ta!”
“???”
“Người anh em, cậu không đứng đắn!”
“……”
“…”
Mọi người ở bên cạnh bàn tán xôn xao nhưng cuối cùng cũng không có ai dám tiến lên. Bởi vì bất luận là Tần Minh hay Diệp An, thì cái nhan sắc đó cũng quá đẹp rồi. Đẹp đến mức trong số họ không ai có thể với tới được. Cái nhan sắc như thế này thì chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm, chứ không thể đùa giỡn được.
Diệp An nắm lấy tà váy nhẹ nhàng cười, đến trước mặt xoay một vòng rồi hỏi: “Thế nào, trông có xinh không?”
Có xinh không? Đây đã không thể dùng từ xinh để diễn tả nữa rồi. Chẳng lẽ không nhìn thấy những người xung quanh đứng bất động, ai nấy đều nhìn đến ngốc rồi sao.
Lúc này Diệp An như một tiên nữ hạ phàm, đẹp đến không gì sánh bằng.
Vừa rồi có một chút không vui trong lòng Tần Minh cũng đã biến mất không chút dấu vết. Vớ vẩn, đây còn có gì mà không vui nữa chứ. Đẹp như thế này thì có ai nỡ lòng khó chịu chứ.
Nhất thời Tần Minh ngắm đến ngẩn người, một lúc sau anh mới phản ứng lại vội vàng gật đầu: “Đẹp, thật sự rất đẹp!”
Nhìn thấy ánh mắt nóng hổi của Tần Minh, Diệp An không kìm được có chút vui vẻ. Trong ngần ấy năm đây là lần đầu tiên cô thấy Tần Minh dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Trước đây những ánh mắt chăm chú của anh đều dán hết lên những trò chơi online. Vì vậy trong lòng Diệp An không khỏi xuất hiện niềm vui nho nhỏ.
Này này này! Diệp An cười nói: “Đi thôi, vậy chúng ta đi một vòng xem triển lãm đi, tớ đưa cậu đi cảm nhận kỹ càng không khí của Hán phục.” Diệp An được coi là một người tuyệt đối mê mẩn những bộ Hán phục này. Từ nhỏ cô đã bắt đầu thích Hán phục rồi.
Đối với một người thích Hán phục mà nói, luôn hy vọng có thể luôn mang những đồ xinh đẹp này bên cạnh người, khiến người khác cũng cảm thấy yêu thích theo.
Vì vậy Diệp An vẫn luôn niệm kinh bên tai Tần Minh, thông qua mọi cách khiến anh cũng thích Hán phục, thích các hoạt động đẹp đẽ này.
Đương nhiên là cô thất bại rồi. Thất bại triệt để! Cái tên lì lợm này ngoài trò chơi ra thì không để thứ gì vào mắt.
Nghe thấy Diệp An muốn đưa mình dạo xem triển lãm, Tần Minh cũng không thể từ chối được. Dù sao cũng đã đến rồi, cũng không thể ngồi đây chơi game cả ngày được. Vậy cũng không hợp lý lắm!
Tần Minh cười cười nói: “Được, đi thôi!”
“Ừm ừm!”
Hai người rời đi trong những ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh. Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cả hai nữa, mọi người mới tiếc nuối tản ra.
……
“Tần Minh cậu mau nhìn đi, đó là cái gì?” Diệp An chỉ tay về quầy hàng cách đó không xa ở phía trước.
Chủ quầy hàng là một người đàn ông trung niên hơn 30 tuổi, thân hình mảnh khảnh, trên người mặc một bộ Hán phục màu đen. Nhìn trông có vẻ thú vị!
Tần Minh nói: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem xem?”
“Được!” Diệp An gật đầu, hứng thú cùng Tần Minh qua đó.
Khi hai người đang bước đến quầy hàng của người đàn ông trung niên mảnh khảnh đó, đột nhiên anh ta đứng dậy cười hì hì nói: “Hai vị xinh gái đẹp trai ơi, mau đến chơi một lượt đi.”
Diệp An tò mò nhìn trước mặt đặt các loại bình nhỏ hỏi: “Ông chủ, cái này chơi thế nào?”
Ông chủ cười haha nói: “cái này à, gọi là đầu hồ, đây là một trò chơi rất thịnh hành ở thời cổ đại đó nha. Đứng bên ngoài cách vài mét sau đó dùng mũi tên ném trúng vào trong bình thì được coi là thắng. Một lần chơi hết 20 tệ được 10 mũi tên, nếu ném trúng 5 tên trở lên thì có thể nhận được phần thưởng rất tinh xảo.”
Nói xong, ông chủ chỉ vào tấm biểu hiệu phía sau.
Trúng 5/10 tên, có thể nhận được phần quả ngẫu nhiên.
Trúng 6/10 tên có thể nhận được…
…
…
Trúng 9/10 tên có thể nhận được 600 nhân dân tệ.
Trúng 10/10 tên có thể nhận được một bộ Hán phục giá 1000 tệ.
Khi Diệp An nhìn thấy phần quà khi trúng 10/10 tên đôi mắt cô đột nhiên sáng rực lên.
Hán phục á, là đồ mà cô thích nhất vậy mà có thể nhận được ở đâyyy!!!
Nếu trúng 10/10 vậy có thể nhận được một bộ Hán phục miễn phí. Bỏ 20 tệ mà có thể nhận được phần quà 1000 tệ. Vậy quá lời rồi!
Diệp An lắc lắc cánh tay Tần Minh, bày ra vẻ mặt đáng thương nói: “Tần Minh, hay là chúng mình chơi một lần đi, nói không chừng có thể trúng phần quà lớn đó.”
Diệp An vừa dứt lời, ông chủ liền thuận theo mà nói: “Đúng thế đúng thế, chơi một lần đi, nói không chừng còn có thể trúng thưởng nữa, còn là bộ Hán phục 1000 tệ đó.” Lời mời đầy quyến rũ của ông chủ cứ quanh quẩn bên tai Diệp An.
Nhưng mà Tần Minh lại rất tỉnh táo. Tuy rằng anh chưa từng chơi qua những trò chơi như đầu hồ này nhưng ở kiếp trước, khi còn nhỏ ngày nào anh cũng chơi ném vòng ném trúng rồi có thể lấy đi. Tính sơ qua số tiền lúc nhỏ mà anh chơi ném vòng cũng lên đến hơn 1000 tệ.
Vì thế anh rất thông thạo loại trò chơi như thế này. Mỗi lần chơi phải bỏ qua không quá nhiều tiền, lại thêm những giải thưởng hấp dẫn mê hoặc người chơi. Thế nên mọi người không ngừng chơi thử.
Nhưng mà một khi bạn bắt đầu chơi thử thì rất khó để dừng lại.
Loại tâm lý muốn thắng như vậy thực chất chính là tâm lý cờ bạc. Tần Minh đang định từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Diệp An, trong lòng bất giác mềm mại. Anh nhìn khoảng cách các bình, tính toán qua loa một chút. Với thực lực của anh, không chắc chắn có thể lấy được giải thưởng bộ Hán phục, nhưng lấy một giải nhỏ nhỏ thì không thành vấn đề.
Dù gì cũng không mất tiền! Vậy nên, Tần Minh cười rồi nói: “Nếu như đã vậy thì chơi một lượt đi, nhưng mà nói trước, nhiều nhất là chơi 3 lượt, nhiều hơn tuyệt đối không được.”
Ba lượt chính là 60 tệ. Chỉ cần có thể khống chế lòng ham muốn thì dùng 60 tệ để chơi cũng không coi là lỗ.
Diệp An hưng phấn gật gật đầu cuống quít nói: “Ừ ừ ừ, không vấn đề, hihi, Tần Minh là tuyệt nhất!!”
Tần Minh bất lực lắc đầu cười, sau đó nhìn ông chủ nói: “Ông chủ, cho chúng tôi 10 mũi tên trước đi.”
“Được luôn.”
Sau khi Tần Minh quét mã trả tiền, ông chủ vội vàng lấy ra 10 mũi tên. Những mũi tên này đều không còn những mũi nhọn nữa, cũng có thể nói không gây nguy hiểm cho mọi người. Nếu không sớm muộn thì những đồ vật này cũng bị tịch thu.