• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Tần Minh bất lực chìa hai tay ra, dù gì thì cũng đã bị lừa rồi cũng chỉ có thể như vậy thôi, đã chạy từ phía Nam qua phía Bắc này rồi, cũng không thể cứ như vậy mà quay về. Coi như đi cùng cô bạn nhỏ này vậy. “được rồi, dù gì cũng đến rồi, chạy đi chạy về không nổi nữa.”  

             “Ha ha ha.” Diệp An vui vẻ cười híp đôi mắt thành vầng trăng khuyết.   

             “Vậy nên trong túi này đựng chính là Hán phục?”  

             “Đúng vậy, thôi được rồi, chúng ta mau đi thôi, tớ còn phải đi thay quần áo nữa đó.” Nói xong, Diệp An không nói hai lời kéo Tần Minh vào trong khu triển lãm.  

             Hôm nay bên trong triển lãm phía Bắc, khắp nơi đâu đâu cũng có các anh chị mặc Hán phục, Hán phục xinh đẹp thơ mộng, hệt như những bức tranh vẽ, như muốn đưa con người ta trở về thời đại ngàn năm trước. Trong thời kỳ đỉnh cao của thời đại Hán phục, hơi thở văn hoá của Hoa Hạ có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu. Đặt bản thân vào một thế giới như thế này thật ra cũng có một loại cảm giác đặc biệt.  

             *Hoa Hạ: tên của nước cổ đại Trung Quốc.  

             Ngoại trừ những điều này ra vẫn còn một số những văn hoá cổ xưa, chẳng hạn như những câu đối lễ hội mùa xuân, thơ, hội hoạ, trò chơi câu đố đèn lồng, những bài thơ cổ hoặc một số hoạt động khác.  

             Tần Minh cũng coi như được mở rộng tầm mắt, trong sảnh triển lãm này có rất nhiều người, phần lớn đều là những người yêu thích Hán phục đến từ khắp nơi trong cả nước, vừa nghe nói Tô Bắc có mở hội triển lãm đều lũ lượt kéo nhau đến. Phải nói rằng bình thường những người yêu thích Hán phục  này hiếm khi có những hoạt động như vậy. Nói chung nhiều nhất cũng chỉ có những hoạt động 10, 20 người. Tổ chức những cuộc triển lãm lớn như hôm nay tuyệt đã ít càng ít hơn. Vì vậy nên đó cũng là lý do hôm nay Diệp An mới hưng phấn tới như vậy.  

             Khi hai người đang đi thì một cô gái khoảng 20 tuổi đang mặc chiếc váy cúp ngực, nhìn rất xinh đẹp bước tới, nhìn thấy Diệp An rất thân thiết nói:   

             “An An, cuối cùng em cũng tới rồi,bọn chị còn tưởng em không tới nữa đó.”  

             Cô gái này trông rất xinh đẹp, một thân Hán phục càng khiến cô lộ ra vẻ dịu dàng, giống như những mỹ nhân thời xưa vậy, hiền thục đức độ.  

             Diệp An tinh nghịch lè lưỡi cười:   

             “Chị Lục, em cũng khó khăn lắm mới trốn ra ngoài được đó, hoạt động hôm nay lớn như thế này em không muốn bỏ lỡ.”  

             Lưu Lục cũng biết tình hình của Diệp An, cô gật gật đầu:  

             “Đến là tốt rồi, này, đây là bạn trai em hả, đẹp trai quá nha.” Nói xong Lưu Lục nhìn thấy Tần Minh đôi mắt đột nhiên phát sáng, cậu con trai đến cùng Diệp An thật sự rất đẹp trai!  

             Khuôn mặt đó, đường nét rõ ràng cùng đôi lông mày kiếm, cho dù những nam chính trong các bộ phim truyền hình cũng không thể đẹp trai bằng. Nói thật thì Lưu Lục đã ở trong giới Hán phục rất nhiều năm rồi, gặp được không ít trai đẹp nhưng chưa có ai có thể so sánh được với Tần Minh.   

             Cậu bạn này quá hoàn hảo! Nếu như mặc Hán phục chẳng phải rất hợp với cái khí chất này sao? Nếu ở thời cổ đại tuyệt đối sẽ là một mỹ nam nổi tiếng! Thậm chí có thể xếp vào danh sách tứ đại mỹ nam thời kỳ Hoa Hạ.  

             Dường như Diệp An nhìn thấy tia sáng loé lên trong mắt Lưu Lục, trong lòng có chút không vui, thầm khạc nhổ một trận. Cái tên đáng chết này, lại bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt.  

             Hứ! Không được, nhất định không thể để cậu ta làm hại đến các cô gái khác. Diệp An trực tiếp ôm cánh tay Tần Minh nói:   

             “Vâng, đúng vậy, đây là bạn trai của em, Tần Minh.” Những lời của Diệp An như đang tuyên bố chủ quyền vậy, cô giữ chặt lấy Tần Minh nhất thời không muốn buông ra.  

             Nghe thấy những lời này, Lưu Lục liền hiểu ra, quả nhiên là bạn trai của Diệp An. Tuy rằng trong lòng có chút ghen tỵ nhưng cô cũng biết hai người này trai tài gái sắc, quả thật xứng đôi vừa lứa. Lưu Lục lịch sự chào hỏi với Tần Minh: “Tần Minh đúng không, xin chào, chị là Lưu Lục, cũng là một người yêu thích Hán phục, hôm nay em cũng cùng An An đến tham gia hoạt động Hán phục của bọn chị sao?”  

             Tham gia hoạt động Hán phục? À cái này… nói thật thì đúng là Tần Minh có thiện cảm với Hán phục, nhưng mà không có quá nhiều hiểu biết về Hán phục, cũng chưa từng mặc qua, hôm nay anh tới chỉ vì bị Diệp An lừa làm công cụ mà thôi. Vậy nên anh nhẹ nhàng cười từ chối:   

             “Không phải đâu ạ, em đến cùng An An mà thôi, nói thật thì trước đây em không có nhiều hiểu biết về Hán phục, nhưng mà em cũng rất ủng hộ những văn hoá Hán phục.” Dù gì cũng đều là những văn hoá truyền thống đặc sắc cần những thanh niên trẻ tuổi đến kế thừa.  

             Nghe xong, Lưu Lục cười nói:  

             “Không sao, hôm nay là một buổi triển lãm Hán phục của bọn chị, đến lúc đó em cũng có thể thay một bộ thử xem. Được rồi, vậy chị không làm phiền các em nữa, An An, cứ trực tiếp đi về phía trước rồi rẽ phải sẽ thấy phòng thay đồ ở đằng sau đó.”  

             Là một trong những quản lý của hoạt động ngày hôm nay nên Lưu Lục rất bận bịu. Dù gì phòng triển lãm phía Bắc này cũng quá lớn rồi, có những lúc cô cũng khó kiểm soát được hết.  

             “Vâng được ạ, vậy em đi thay đồ trước đây chị Lục.” Diệp An cười nói một tiếng được, sau đó kéo Tần Minh cùng chạy đi ra khu vực thay đồ phía sau. “Cậu ở bên ngoài đợi tớ, tớ vào thay đồ trước, còn nữa, không được chạy đi linh tinh, ngoan ngoãn ở đây đợi tớ!!” Diệp An vung nắm đấm nhỏ nghiêm cấm Tần Minh không được chạy lung tung, không thể để cậu ta tuỳ tiện chạy đi làm hại những cô gái khác!  

             “Ha ha ha, không phải đó chứ, những lời này sao lại giống những lời mẹ tớ hay nói vậy.” Diệp An nói chuyện thật sự khiến Tần Minh liên tưởng đến Lý Tiểu Lệ. Tần Minh nở một nụ cười xấu xa với Diệp An.  

             “Hứ, tớ ở đây thay dì Lý trông chừng cậu.”   

             Trên mặt Diệp An đầy kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nắm đấm nhỏ vẫn vung lên trước mặt Tần Minh.  

             “Được được được, tớ sẽ không chạy lung tung được chưa, cậu mau đi thay đồ đi, đừng lề mề nữa.”  

             “Được!” Diệp An cũng không muốn bỏ lỡ quá nhiều thời gian, sau khi cảnh cáo Tần Minh lần nữa thì cũng vội vàng vào trong thay đồ.  

             ……  

             Tần Minh đứng bên ngoài đợi, thi thoảng rút điện thoại ra xem giờ. Đối với một người đàn ông mà nói, khó khăn nhất chính là đợi con gái thay đồ, trang điểm. Bởi vì, họ luôn phải tốn hơn một giờ đồng hồ chỉ để trang điểm không ra làm sao. Thật sự rất phiền phức.  

             Tần Minh ở bên ngoài đợi hơn mười mấy phút, trên mặt đã hiện lên dáng vẻ có chút khó chịu. “Mẹ nó, thời gian này còn không bằng ở nhà chơi một trận vương giả.”  

             *Vương giả gần giống như liên quân ở Việt Nam.  

             Lúc anh đang phàn nàn thì đột nhiên cửa mở ra. Anh thuận theo đó mà nhìn lên, nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này anh cũng khó có thể quên được.  

             Làn váy bồng bềnh trắng muốt như ngọc, nhan sắc tuyệt đẹp không nhiễm bụi trần, Diệp An đứng ở đó như có làn tiên khí nhẹ nhàng xung quanh, cô nhẹ nhàng cau mày khiến người khác không khỏi dấy lên những ý nghĩ bỉ ổi, nói cách khác, đây thật sự là một cô tiên nữ khuynh quốc khuynh thành.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK