• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Lý, Xem ra tết này phải đến nhà anh chúc tết rồi, không biết chị nhà thích tấm ván giặt hay thích Gỗ sầu riêng nhỉ?”. Tiêu Hiểu Bạch như cười rất vui hỏi.
Nhược điểm của anh Lý, cả Cục đều biết, nổi tiếng là sợ vợ.
“Thằng ranh này, sao mà sốt ruột thế? Được rồi, được rồi, tớ cho cậu biết nhé: Kết quả giải phẫu đúng như tớ đã đoán trước, bị vật tày đánh vào đầu, dẫn đến xuất huyết não, hình thành máu đông ép lên đại não, dẫn đến chết trong hôn mê sâu. Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết vẫn là thân nhiệt quá thấp, tức là chết vì rét”.
“Theo lẽ thường, bị đánh ở mức độ nhẹ, chảy máu não trong không nhiều, mà sau khi chảy máu, tiểu cầu máu bị vỡ cũng sẽ tự vít kín vết thương, sẽ không chảy máu quá nhiều nữa cơ mà? Có phải vẫn còn nguyên nhân khác không?”.
“Cậu đoán đúng đấy, tôi đã phát hiện trong máu của người chết có tàn tích của cồn. Cô gái này đã uống lượng rượu trắng quá nhiều, làm cho tuần hoàn của máu tăng nhanh, vì có tác dụng của rượu, máu không đông kết kịp, dẫn đến lượng chảy máu trong não quá nhiều. Mà sau rượu thì nhiệt lượng trong cơ thể bị suy giảm rất nhanh, cũng là một phần nguyên nhân. Khi tôi giải phẫu, trong dạ dày cô ta, hầu như không có tí thức ăn gì”.
Ngắt điện thoại, Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ một lát rồi gọi tiểu Chu và tiểu Tiền xuất phát.
Xe cảnh sát trên đường thành phố, tuyết trên mặt đất và đèn lồng treo trên cột đèn đường đầu phố tạo thành bức tranh sinh động. Tiêu Hiểu Bạch nhìn cảnh tượng tuyết rơi ngoài cửa xe, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ về vụ án.
Xuất huyết trong sọ não, là do vật tày đánh vào đầu hoặc xuất hiện sau khi đầu bị va đập mạnh nhưng mức độ nguy hiểm lại không phải do lượng máu chảy ra để cân đo. Chảy máu trong hộp sọ sẽ hình thành máu đông chèn ép não bộ, người bị nạn sẽ nôn ra bọt trắng, hôn mê ... lượng máu chảy ra nhiều sẽ bị sốc và tử vong.
Trường hợp máu trong hộp sọ chảy ra ít sẽ chỉ gây nên hiện tượng đầu váng, buồn nôn ..., thông qua tĩnh dưỡng, cơ thể sẽ tự điều chỉnh hấp thụ lượng máu lắng đọng ít ấy, cơ bản không cần thực hiện các biện pháp điều trị. Những trường hợp như vậy thường gặp khá nhiều, ví dụ như trẻ em đùa nghịch ngã hoặc bị va vập vào đầu, đều có thể gây nên xuất huyết lượng nhỏ trong hộp sọ.
Suy đoán theo tình hình hiện tại, nguyên nhân tử vong của cô gái này là xuất huyết não trong dẫn đến mê man, cộng thêm thân nhiệt mất đi quá nhanh sau khi uống rượu mà gây nên hiện tượng chết cóng. Như vậy khoản nợ này cuối cùng đổ lên đầu ai đây?
Tuy hình ảnh trên video cho thấy cậu thanh niên và cô ta có xảy ra xích mích, có va chạm thật, nhưng xuất huyết não trong lại không phải nguyên nhân trực tiếp dẫn tới tử vong, đó có phải tội ngộ sát không? Còn nguyên nhân chết vì rét thì trong xe lại có điều hòa, làm sao cô ta chết rét được? Giả dụ là vấn đề điều hòa của xe Daba, thì khoản này tính như thế nào?
Tiêu Hiểu Bạch càng nghĩ càng thấy loạn, lắc đầu, anh dứt khoát không nghĩ nữa. Mình cứ phải đi từng bước một thôi, trước hết phải tìm được cậu thanh niên va chạm với cô ta đã, việc này thực hao tổn thần kinh, hãy để cho Tòa Án và Luật sư giải quyết.
Chính khi Tiêu Hiểu Bạch đang nghĩ lung tung thì xe đã đến Bệnh viện Nhân dân. Xuống xe, nhóm 3 người Tiêu Hiểu Bạch đến hỏi bàn phục vụ, mới biết toàn bộ số người bị thương trong chuyến xe này đều ở tòa lầu số 3. Bàn phục vụ gọi lại một cô hộ lý đưa các anh đến tòa gác số 3 để tìm hiểu tình hình.
Xuyên qua đại sảnh của bệnh viện, Tiêu Hiểu Bạch nhìn ra 4 phía, tuy đã là tiết xuân, nhưng trong bệnh viện vẫn bận rộn khác thường, Tiêu Hiểu Bạch vẫn nhận ra, ra ra vào vào vội vã tất tả đều là người đi vào tòa gác số 3 ở phía sau, xem ra, vụ tai nạn ô tô này đủ gây cho bệnh viện một phen lật đật.
“Cổ khỏi hẳn chưa? Quay đi quay lại mà không thấy mệt à?”. Cô hộ lý dẫn đường hình như có gì đó không vừa ý, quay đầu lại hỏi Tiêu Hiểu Bạch.
“Chị hỏi tôi à?”. Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy mơ hồ, do dự hỏi lại.
“Thực phí lời, hai người kia không vào viện, cũng không phải đeo tấm hộ cổ ngồi đần ra ở đây suốt mấy ngày”.
Tiêu Hiểu Bạch nhìn kỹ lại, thì ra khi trước nằm viện cô hộ lý chanh chua này đã chăm sóc mình: “Thì ra là chị à?! Vừa rồi tôi không nhìn rõ, không nhận ra chị”. Tiêu Hiểu Bạch có vẻ lúng túng, vừa gãi đầu vừa nói, làm cho tiểu Chu và tiểu Tiền cũng vui lây.
“Thế à, quý nhân thường hay quên, không nhớ ra hộ lý quèn này, tốn công tôi lúc đó túi bụi việc bưng bô đổ chậu, giúp anh thay áo thay quần”.
Lời cô hộ lý làm Tiêu Hiểu Bạch nghĩ “Hỏng rồi, bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch lỗi”. Anh liếc nhìn, quả nhiên tiểu Chu và tiểu Tiền đã ghé lại thì thào.
“Tai nạn ô tô lần này vào viện có bao nhiêu người bị thương nặng”. Tiêu Hiểu Bạch vội chuyển chủ đề.
“Có 6,7 bị thương rất nặng, mà toàn là trẻ em, thật thảm thương. Bọn trẻ còn nhỏ quá, không chịu nổi, hiện giờ vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy kịch. Có hai cặp bố mẹ, khóc đến ngất lên ngất xuống đã mấy lần rồi. Ôi, cuối năm thật không may!”. Nói đến người bị thương, nữ hộ lý buồn nản hẳn đi.
Không khí bỗng chốc như ngừng lại, không ai nói gì, trên hành lang chỉ còn tiếng bước chân của mấy người đang bước vội. Vì lý do nghề nghiệp, mọi người đã quen cảnh sinh ly tử biệt, nhưng khi sự nguy hiểm và chết chóc ập đến với những đứa trẻ thì không ai ngăn được cảm giác bồn chồn và lo lắng.
“Nguyên nhân vụ tai nạn các anh đã điều tra được chưa? Đây là một sự cố giao thông rất lớn”. Phá tan im lặng vẫn là cô hộ lý, cô nghiêng mặt, chớp đôi mắt to đẹp nhìn sang Tiêu Hiểu Bạch.
“Việc này không thuộc về chúng tôi mà là việc của cảnh sát giao thông. Chúng tôi đến đây, là vì trên xe phát hiện có xác chết của một cô gái. Video giám sát trên xe ghi được cô ta có va chạm với người khác, chúng tôi đến để điều tra việc này”. Tiêu Hiểu Bạch thở dài, hơi thở màu trắng vừa rời khỏi miệng lập tức tan ngay trong gió lạnh.
“À !”. Cô hộ lý gật đầu, không nói gì nữa.
Theo sau cô hộ lý, xuyên qua một đường ngầm, ngoặt qua một lối rẽ, nhóm 3 người Tiêu Hiểu Bạch đến tòa nhà tầng số 3.
“Ở đây bố trí cho người bị thương nhẹ, những người nặng hơn ở phòng khán hộ đặc biệt, nhưng các anh đến đấy cũng chẳng tác dụng gì, họ đều hôn mê chưa tỉnh. Ở đây thì gặp người bị thương không trở ngại gì, họ chỉ bị gãy xương, rách da thịt, anh được tùy ý, muốn hỏi gì thì hỏi”. Cô hộ lý lật quyển vở mang theo người: “Anh bắt đầu hỏi từ phòng nào? Ở đây chúng tôi đã lập bệnh án có tên người và chỗ ở của gia đình họ...”.
“Đợi chút đã, tôi phải xem hết một lượt rồi nói. Tất cả người bị nhẹ đều ở đây có phải không?”. Tiêu Hiểu Bạch cầm quyển vở lật ra xem, nhưng chữ viết bên trong cơ bản không đọc được, chữ viết ngoáy của bác sĩ mà.
“Phải rồi! Bị thương nặng đều là trẻ em và 2 người lớn, còn bị thương nhẹ đều ở đây”.
“Được, để tôi xem đã, có gì tôi sẽ gọi chị”. Tiêu Hiểu Bạch ghé vào tai tiểu Chu và tiểu Tiền giao việc, 3 người bắt đầu kiểm tra các buồng bệnh.
“Anh Tiêu, anh lại đây xem”. Tiểu Tiền đứng ngay ở cửa một gian buồng bệnh, vẫy tay gọi Tiêu Hiểu Bạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK