• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nhận được thông báo, nhóm Tiêu Hiểu Bạch, tiểu Chu và tiểu Tiền đang xử lý một vụ án trộm cắp, ngôi nhà tầng ở một tiểu khu do thiết kế xây dựng không hợp lý, làm cho kẻ trộm có cơ hội đột nhập, từ nóc nhà nhảy xuống, ven theo gờ trang trí và cột chống, qua cửa sổ đột nhập vào nhà, thực hiện trộm của mấy nhà liền nhau.
Án trộm cắp loại này, rất khó làm, kẻ trộm đều đeo găng tay nên trong nhà hầu như không để lại dấu vết gì, trừ vài dấu chân, chúng đợi khi chủ nhà đi vắng thì vào nhà trộm cắp, chúng chỉ lấy trộm tiền mặt, đồ trang sức, điện thoại hoặc những đồ vật dễ xử lý, ti vi hoặc đồ vật nặng nề, chúng không thèm động đến, gây án xong chúng bỏ trốn ngay nên rất khó truy tìm.
Nhóm Tiêu Hiểu Bạch tiến hành chụp ảnh dấu chân ở hiện trường, lập biên bản, ghi chép chi tiết về đặc điểm vật bị mất theo lời miêu tả của chủ nhân, làm xong tất cả những việc ấy, an ủi chủ nhân vài câu rồi ra về.
Án trộm cắp loại này, trước kia vốn tương đối dễ phá, vì có thể thông qua điều tra truy tìm tài sản quý bị mất như di động hoặc đồ trang sức. Nhưng mấy năm gần đây, nhiều kẻ kinh doanh xấu bụng, bị lợi nhuận xui khiến, thu mua những tài sản quý này về tân trang, gia công lại nên đã hình thành đường dây tiêu thụ đồ trộm cắp, điều này đem lại rất nhiều khó khăn cho việc trinh sát phá án.
Chỉ dựa vào vài dấu chân mờ nhạt, rất khó mà bắt được kẻ trộm, hơn nữa nếu có bắt được, bọn chúng cũng đã xử lý tang vật, không có tang vật, hành động bắt bớ sẽ trở nên vô cùng rắc rối. Ngay đến tiền mặt, làm sao anh có thể chứng minh tiền đó là của mình bị mất?
Từ tiểu khu đi ra, ba người quay xe đi thẳng xuống xã Ẩm Mã Hà.
Ánh mặt trời tháng 3, xiên qua cửa xe chiếu lên thân mình, cho cảm giác ấm áp và buồn ngủ, Tiêu Hiểu Bạch chỉnh lại ghế ngồi, chuẩn bị ngủ luôn trên xe.
“Anh Tiêu, chẳng phải Cục nói điều cho chúng ta một đồng nghiệp mới đó sao? Sao vẫn chưa thấy đến?”. Tiểu Tiền cũng ngả ghế ngồi, chuẩn bị ngủ.
“Chẳng biết nữa, một vài hôm nữa, đồng nghiệp mới tới, chúng ta sẽ cùng ăn bữa cơm họp mặt, tôi sẽ chiêu đãi, coi như để đồng nghiệp mới đón gió tẩy trần”.
“Ha, ha, thế mới là tình cảm chứ, lâu lắm rồi chúng ta không được cùng ăn”. Tiểu Tiền cười hóm hỉnh, đổi lại tư thế, lấy mu bàn tay che mắt rồi ngủ luôn.
Trong xe yên tĩnh hẳn lại, chỉ một lát sau, tiếng ngáy nhè nhẹ của hai người đã vang lên, tiểu Chu quay đầu nhìn lại rồi lắc đầu: Làm cảnh sát hình sự, lăn lộn suốt ngày, ai cũng làm việc quá sức nên có thể nói cứ lăn lên giường là giấc ngủ ập đến ngay.
Không rõ bao lâu, cuối cùng xe ngừng lắc lư, tiểu Chu kéo phanh tay, quay đầu gọi: “Anh Tiêu, đến nơi rồi”.
Nhảy xuống xe, ánh mặt trời làm cho Tiêu Hiểu Bạch vừa ngủ dậy cảm thấy chói mắt, phải đặt tay lên trán che mắt rồi nhìn ra xung quanh.
Xe của anh Lý đã dừng ở bên đường, dưới chân đê phía xa xa, bên cạnh vẫn còn một xe cảnh sát khác, nhưng nhìn biển số, Tiêu Hiểu Bạch chưa từng gặp, có lẽ đó là xe của Đồn Công An thị trấn.
Trên đê chỗ nào cũng vứt ngổn ngang dụng cụ lao động như xẻng, cào, đòn gánh, sọt tre ... Tiêu Hiểu Bạch nhìn xuống, bên dưới người đen đặc vây kín bãi sông thành hình vòng cung.
Rẽ dòng người, Tiêu Hiểu Bạch bước xuống, phát hiện ở hiện trường ngoài anh Lý vẫn còn mấy cảnh sát nữa anh chưa quen.
“Anh Lý, tình hình ra sao rồi?”. Tiêu Hiểu Bạch ghé lại, nhìn thấy một bao ni lông sợi dệt đầy bùn đất, trên một miếng vải trắng ở bên cạnh, có đặt một chiếc sọ người vừa rửa xong.
“Một thằng cha đáng thương, bị người ta dùng dụng cụ sắc bén phân xác, chắc là dùng dao chặt”. Anh Lý vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục moi xương từ trong bao ra, sau khi rửa qua đặt lên tấm vải trắng ở bên cạnh. Phía sau anh còn một cô gái đeo khẩu trang, liên tiếp chụp ảnh bằng chiếc máy ảnh đeo trên cổ đồng thời còn dùng bút ghi chép gì đó vào một quyển vở.
Tiêu Hiểu Bạch nhìn sang, hồ nghi: Anh Lý có thêm một nữ trợ thủ từ bao giờ ấy nhỉ?
Đang nghĩ vậy thì từ phía sau có một giọng nữ truyền lại: “Anh là đội trưởng Tiêu Hiểu Bạch phải không ạ?”.
Tiêu Hiểu Bạch quay người lại, một khuôn mặt tươi tắn ngời sáng mà trẻ trung xuất hiện trước mặt anh.
“Xin làm quen, tôi là Đổng Lệ, mới đến, hôm nay vừa báo danh thì gặp án nên theo luôn anh Lý pháp y đến đây ngay”. Cô gái trước mặt, mỉm cười và chìa tay ra, Tiêu Hiểu Bạch hơi do dự nhưng vẫn theo lễ tiết cũng vươn tay ra bắt tay cô ta.
“Đã có phát hiện gì chưa?”. Tiêu Hiểu Bạch rút tay lại, đút tay vào túi quần, lau lau ngón tay, có cảm giác trơn nhầy nhẫy, không rõ tay cô ta đã sờ mó vào cái gì.
“Vừa rồi tôi đã đi xem đống đất ở bên cạnh ruộng, bên trong có rất nhiều tạp vật, có rất nhiều mảnh và sợi vải nát, tôi đang chuẩn bị thu thập trong đó xem có gì có thể là chứng cứ không”. Đổng Lệ hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Tiêu Hiểu Bạch, khóe mép hơi có nét mỉm cười.
“Được, tôi cũng đi xem, nhưng tôi đoán hy vọng không lớn, những manh mối có thể dùng đều nằm trong cái bao chứa thi thể kia rồi. Nhưng pháp y còn đang xử lý thi thể, chúng ta đi qua xem trước cũng được”. Tiêu Hiểu Bạch nói và chính khi anh cần cùng Đổng Lệ đi xem đống đất thì bị tiểu Tiền kéo sang một bên.
“Việc gì thế?”. Tiêu Hiểu Bạch thấy lạ.
“Anh Tiêu, khóe mắt anh có cục gỉ to tướng”. Tiểu Tiền ghé vào bên tai Tiêu Hiểu Bạch, nói nhỏ.
“Ối ! Sao không nói sớm? Làm hại tớ trước mặt đồng nghiệp mới!”. Tiêu Hiểu Bạch bực quá chỉ thiếu chút nữa là đạp cho tiểu Tiền một đạp, khi từ trên xe xuống thì không nói, đợi đến khi nữ đồng nghiệp mới nhìn thấy rồi mới cho mình hay.
“Sớm thì tôi cũng có nhìn thấy đâu! Còn nữa, đồng nghiệp mới này vóc dáng khá lắm, bộ mông rất tròn”. Tiểu Tiền cười hóm hỉnh. Tiểu Chu đứng bên cạnh cũng chẳng hơn gì, méo cả miệng ngắm nhìn thân hình của đồng nghiệp mới, Tiêu Hiểu Bạch thầm đánh giá, chắc cậu ta sắp rỏ dãi ra rồi.
“Im cái mồm thối của cậu lại, làm việc đi”. Tiêu Hiểu Bạch vừa xoa mặt vừa bước ra khỏi đám đông. Nhưng anh cũng không nhịn được liếc nhìn lên thân hình của nữ đồng nghiệp đang đi ở phía trước. Thân hình rất đẹp, Tiêu Hiểu Bạch thầm nghĩ.
Bùn đất moi từ đáy sông lên đều đổ đống bên một thửa ruộng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phảng phất mùi thum thủm, hăng hắc như mùi biogas làm nhức cả mũi.
“Vừa rồi tôi đã hỏi hai người nông dân trực tiếp phát hiện ra xương người, họ cho tôi biết, đống đất này là bùn đất từ chỗ phát hiện xương người đào lên, tôi nghĩ, nếu tìm kiếm tỷ mỉ ở đây có thể còn tìm được vật chứng kèm theo. Vì vừa rồi tôi nhìn thấy trên chiếc bao có một lỗ thủng to bằng nắm tay, rất có thể có vật gì đó trôi ra ngoài”. Trên khuôn mặt của Đổng Lệ có nét tỏ ra kiêu ngạo.
“À, rất tốt. Thế này, công việc tìm kiếm chứng cứ trong đống đất này tôi giao cho cô. Tiểu Tiền, tiểu Chu, hai cậu ở lại giúp đồng sự mới nhé, cùng với cô ấy xử lý đống đất này, tôi đi xem công việc bên chỗ anh Lý. À, đúng rồi, Đổng Lệ, hãy nhớ, về sau khi ra hiện trường, tốt nhất đừng xoa kem hộ da, dưỡng da hoặc cái gì tương tự nhé, có thể nhiễm vào vật chứng đấy, còn nữa, nhớ phải đeo găng tay”. Tiêu Hiểu Bạch nói xong, khoan khoái huýt sáo miệng đi thẳng, không thèm để ý đến tiểu Chu và tiểu Tiền ở phía sau đang há hốc miệng nhìn theo, cả Đổng Lệ chớp chớp đôi mắt đẹp, đứng ngây ra tại chỗ.
Tiêu Hiểu Bạch thầm nghĩ: Hai thằng nhóc này thích ngắm gái đẹp thì để cho chúng có cơ hội tốt gần người đẹp. Còn về Đổng Lệ, là người mới đến thì để cô ta được cọ sát thực tế, đầu tiên từ việc đào bới đống đất thối, nếu không sau này gặp phải thi thể đang trương phềnh, cô ta sẽ không trụ được. Thực ra Tiêu Hiểu Bạch rất rõ, đó là cách chơi ác do tính ích kỷ của mình -- Bị người đẹp cười là việc đáng xấu hổ.
Thực tế, Tiêu Hiểu Bạch chưa hề nghĩ đến, đồng nghiệp mới là phụ nữ. Nhưng hiện nay đã là như vậy, mình phải cân nhắc xem sau này phải cộng tác làm việc như thế nào. Việc này khác hẳn làm việc cùng cánh mày râu, nếu không cẩn thận sẽ có vấn đề.
Mà Cục cũng ác thật, vừa cất nhắc mình lên tổ trưởng, lại nhét ngay cho mình cái bảo bối này, sau này phải làm việc thế nào đây?
“Anh Lý, thế nào rồi, sắp ổn chưa? Anh nói xem, kết quả thế nào?”. Tiêu Hiểu Bạch đến bên mảnh vải trắng, ngồi xuống hỏi.
“Tiểu Ngô, cô nói đi. À, quên chưa giới thiệu, đây là trợ thủ mới của tôi, Ngô Diễm Bình. Tiểu Ngô, đây là Tiêu Hiểu Bạch, cô gọi tiểu Tiêu là được rồi”.
“Chào anh, rất vui được làm quen với anh”. Ngô Diễm Bình kéo khẩu trang xuống, gật đầu chào Tiêu Hiểu Bạch rồi bắt đầu nói về vụ án.
“Tình hình hiện tại cho thấy, xác chết này rất lạ. Khẳng định sau khi bị giết, phân xác rồi ném xác đi, nhưng đây không phải là địa điểm ném xác đầu tiên”. Đừng nhìn cô ta là nữ pháp y, Ngô Diễm Bình nói về việc kiểm nghiệm thi thể không hề hàm hồ mà rất chuyên nghiệp.
“Ồ, việc là thế nào? Chẳng lẽ xác chết này lại bị di chuyển nữa sao?”. Tiêu Hiểu Bạch vừa nghe đã thấy sửng sốt.
“Giả dụ đây là nơi vứt xác đầu tiên, thì theo tình hình cụ thể, thi thể lại bị cắt rời nhét vào bao sợi nhựa dệt, loại bao này vẫn có lượng lọt khí nhất định, cộng thêm trọng lượng của hòn đá, nên nó không thể nổi lên được. Nếu xác chết luôn nằm trong bùn đất ở đáy sông, hoàn toàn cách ly không khí, sẽ hình thành hiện tượng như xác ướp, sẽ giữ được hình hài, chứ không phải đống xương khô như hiện nay. Cho nên, xác chết này có quá trình phân hủy là hình thành trong không khí, vì thế tôi suy đoán, ở đây không phải là nơi vứt xác ban đầu”.
“Không phải địa điểm vứt xác đầu tiên? Chẳng lẽ hung thủ đợi thi thể thối rữa trong không khí mới đem ném xuống sông hay sao? Chẳng lẽ nó không sợ bị phát hiện à?”. Tiêu Hiểu Bạch nghe xong lời Ngô Diễm Bình, anh nhăn trán suy nghĩ.
Di chuyển thi thể là việc làm rất nguy hiểm, hầu như chẳng có hung thủ nào làm, nhất là thi thể đã thối rữa nặng, còn nếu đợi đến khi hoàn toàn trở thành xương khô thì cần phải có thời gian rất dài, hung thủ liệu có đợi sau thời gian dài ấy lại di chuyển xác chết lần nữa hay không, điều này coi như không thể.
Tên hung thủ này, là một kẻ điên à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK