• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Kha là một công chức hành chính bình thường, năm nay vừa tròn 30 tuổi, năm ngoái vừa cưới bạn gái đã yêu nhau 4 năm, do nhu cầu chỗ ở nên đã mua một căn hộ trong chung cư ở tiểu khu Cảnh Lam. Áp lực công tác hiện nay lớn hơn, trước kia vốn đã nhút nhát nay lại càng sợ mất việc nên hiện tại thành người rất dễ bảo, nếu công ty có việc cần tăng ca, anh ta cướp lấy làm ngay, chỉ là để kiếm lấy chút tiền tăng ca cỏn con tội nghiệp.
Thang máy dừng ở từng tầng một, người trong thang máy thưa dần, Lý Kha thấy phức tạp, nhà mình ở tầng trên cùng, ban đầu thì chỉ nghĩ giảm được một số tiền, bây giờ mới phát hiện ra, đi thang máy lần nào cũng thấy phiền phức. Chủ tòa nhà chết tiệt, lớp cách nhiệt trên nóc không chịu làm, mùa hè ở trong phòng nóng như trong nồi hấp, chạy điều hòa cũng chẳng ăn thua gì.
Lên tới tầng trên cùng, trong thang máy chỉ còn một mình, Lý Kha bước ra, nhìn thấy cửa nhà mình đang mở rộng. Vợ đứng trong phòng khách, tay chân luống cuống, trên ban công có mấy người đàn ông đang bận rộn.
“Các anh làm gì thế? Sao lại ở nhà tôi?”. Lý Kha máu đã dồn lên mặt, anh ta bước nhanh vào phòng khách, đến bên vợ, vợ gục đầu vào vai anh ta, bắt đầu khóc thút thít.
“Cưng! Việc gì vậy, những người này đến đây làm gì?”. Lý Kha vỗ vỗ vào vai vợ, an ủi.
“Cảnh ... cảnh sát ...”. Vợ anh vừa khóc vừa trả lời.
Nghe vợ nói, Lý kha bỗng ngây ra: “Cảnh sát đến làm gì? Tôi có vi phạm gì đâu?”.
Trong 3 người đàn ông đang nhấp nhổm bận rộn ngoài ban công, có một người đứng lên đi vào phòng khách, Lý Kha nhận ra đó là một người cảnh sát trẻ, thoạt nhìn đã mang lại cho anh cảm giác rất thân thiết.
“Chào anh, tôi ở đội cảnh sát hình sự Cục Công An thành phố, tôi là Tiêu Hiểu Bạch. Vụ án xe BMW ở gần sát đây, chắc anh đã nghe nói?”. Người cảnh sát trẻ mỉm cười, lộ hàm răng trắng sáng, làm cho Lý Kha cảm thấy anh ta gần gũi hẳn lên.
“Tôi có nghe, nhưng suốt ngày bận rộn đi làm kiếm tiền, không có thời gian tìm hiểu kỹ hơn, mà thế nào, vụ án ấy lại liên quan đến nhà tôi nữa à? Vợ chồng tôi đều là người phụng công thủ pháp, hai người đó, chúng tôi chưa hề nghe nói đến”. Lý Kha đã tỏ ra lo lắng, anh ta có cảm giác thân thể người vợ đang gục vào vai anh ta cũng đang run lên.
“Nhà các vị, cách đây ít ngày có phải đã sửa sang tu bổ lại ban công không?”. Chàng cảnh sát trẻ không trả lời nghi vấn của Lý Kha mà hỏi ngược lại.
“Phải rồi! Chủ cái nhà rách này, ban công thiết kế rất không hợp lý, tôi muốn cải tạo lại tí chút, mùa hè có thể ra hóng gió, mùa đông có thể ra phơi nắng thôi. Thế thì làm sao, khi tu sửa, tôi đã nói với chủ đầu tư rồi, họ cũng đã ký xác nhận, việc tôi làm là hợp lý mà”. Lý Kha đã có chút bị kích động, anh ta nhận thấy 3 anh cảnh sát hình như có nghi vấn gì đó về số vật dụng trên ban công của nhà anh ta.
“Anh không nên xúc động quá”. Chàng cảnh sát trẻ giơ tay ngăn lại: “Sau khi ban công tu bổ xong, còn thừa lại bao nhiêu cây cốt thép? Anh có nhớ không?”.
“Cái này ... tôi nhớ không rõ lắm, đều do một tay vợ tôi lo mà”. Lý Kha thấy rõ vợ mình đã run lên bần bật.
“Chúng tôi nghi ngờ, cây cốt thép giết chết 2 người tại hiện trường là ở ban công nhà anh, do vợ anh sơ xuất làm rơi xuống mới gây ra vụ 2 người này bị giết chết”.
“A ?!”. Lý Kha cảm thấy đầu óc mình trống rỗng: Vợ mình đã giết người?
Người vợ bỗng nhiên rời khỏi bờ vai, đứng thẳng lên, quay sang nhìn thẳng người cảnh sát: “Giả dụ thanh cốt thép từ nhà chúng tôi rơi xuống thì nó chỉ có thể rơi xuống đất ở dưới nhà thôi chứ, tại sao nó lại chạy đi xa đến thế, xuyên chết 2 người ở mãi chỗ đỗ xe”.
Thực ra với người phụ nữ, có lúc họ lại mạnh mẽ hơn người đàn ông, nhất là khi gặp phải nguy hiểm và khó khăn, họ càng tỏ ra bình tĩnh.
Người cảnh sát trẻ nhún vai: “Chính ở vị trí ban công của nhà các vị, ở độ cao trên tầng 2 có một ngọn đèn đường có chao đèn bằng sắt, thanh cốt thép khi rơi xuống đâm vào phải chuyển hướng bay. Ngọn đèn đường bị đâm mạnh đã hỏng hẳn, hộ ở gác dưới phải báo sửa chữa chính là vì nguyên nhân này. Khi chúng tôi lên đây, đã xem xét kỹ, trên chao đèn đã bị bật ra một mảnh sơn, phía trên có vết ma sát trượt của thanh cốt thép còn để lại.
“Tầng trên còn nhiều nhà cũng tu bổ, bằng vào cái gì anh nói là nhà chúng tôi?”. Lý Kha bỗng cảm thấy, giọng nói của vợ mình hình như đã quá chanh chua.
“Chúng tôi đã kiểm tra, thời gian này, ở hướng này có 4 nhà tu bổ lại ban công, nhưng 2 nhà bên dưới tầng 5, ở độ cao ấy, không thể gây ra hậu quả thanh cốt thép giết chết 2 người được. Còn ở trên tầng cao, có 2 nhà sửa chữa, nhưng ban công của nhà kia lại cách ngọn đèn đường rất xa, không thể rơi vào ngọn đèn đường ấy được”.
“Cách xa thì không thể ném tới nơi được sao? Vì sao anh nói thanh cốt thép ấy là của nhà tôi mà không phải của nhà khác?”. Giọng nói của người vợ ngày càng cao lên, càng chanh chua hơn, Lý Kha có cảm giác lờ mờ, hình như vợ mình biết điều gì đó.
Người cảnh sát trẻ nhún vai, lắc đầu nói: “Có lẽ chị không biết, người sư phụ trong đám công nhân giúp nhà chị tu bổ ban công từng cầm thanh cốt thép tháo dỡ bức tường ngoài, tay của ông ta dính xi măng và nước muối, thành phần để lại trên bề mặt, chúng tôi đã kiểm tra, có hồ sơ lưu trữ, chỉ cần lấy chút mẫu vật liệu ở ban công nhà chị về thì chúng tôi có thể biết thanh cốt thép có phải từ nhà chị rơi xuống không?”.
Thấy vợ mình còn muốn tranh luận tiếp, Lý Kha liền kéo tay vợ, người vợ khuất phục, lại gục đầu vào vai anh ta khóc nấc lên, lần này thì khóc to hơn.
“Còn nữa, các lô hàng cốt thép sản xuất ra có thành phần tạp chất khác nhau, đặt không cùng một nơi, rỉ sắt trên bề mặt và mức độ ô xy hóa cũng khác nhau, vì vậy chúng tôi sẽ có báo cáo kiểm định để chứng minh”.
“Vẫn còn điều nữa, chính là khi cắt đứt cốt thép, vì dao cắt trên kìm cộng lực khác nhau nên vết cắt để lại trên thanh cốt thép cũng khác nhau, tức là nó cũng có đặc tính riêng giống như vân tay của con người vậy. Sẽ có lúc Cục sẽ cung cấp báo cáo kiểm định tương ứng, đến lúc đó nếu còn nghi vấn, có thể nêu ra”.
Nói xong, người cảnh sát trẻ lại bước ra ban công, lúc này Lý Kha mới biết, 2 cảnh sát ở ban công đang thu thập xi măng còn sót lại, họ cũng cầm luôn cả một thanh cốt thép còn thừa đặt ở ban công.
“Cốt thép là em không cẩn thận làm rơi à?”. Lý Kha ghé vào tai vợ hỏi nhỏ. Người vợ gật đầu, tiếng khóc càng to hơn.
Lý Kha cảm thấy tay chân lạnh toát, bỗng chốc mất 2 mạng người, chắc vợ phải ngồi tù rồi, làm sao đây, những ngày sau phải sống ra sao đây?
Lý Kha bỗng cảm thấy căm hận, hận chủ tòa nhà chết tiệt, hận đám cảnh sát đáng chết này, hận cả ngọn đèn đường chết giẫm dưới kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK