• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một buồng bệnh ở tầng 2, Tiêu Hiểu Bạch tìm thấy cậu thanh niên va chạm với cô gái đã chết, đó là một cậu con trai khoảng 20 tuổi, bị thương ở cổ, đang nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Nhìn thấy Tiêu Hiểu Bạch bước vào, cậu ta bỗng sững lại, sau đó chấn tĩnh được ngay.
“Có việc gì tìm cháu vậy? Chú cảnh sát ơi”. Câu nói của cậu ta khiến Tiêu Hiểu Bạch thiếu chút nữa cười chết sặc, cậu ta khoảng 20 tuổi, cũng xấp xỉ tuổi mình, vậy mà gọi mình là chú, hình như mình chưa đến nỗi già như vậy.
“À ... Tôi là cảnh sát, nhưng không phải là chú, cậu gọi tôi là tiểu Tiêu là được rồi. Tôi đến đây chủ yếu chỉ muốn hỏi cậu mấy vấn đề thôi”. Tiêu Hiểu Bạch ho khan một tiếng, nghĩ một lát rồi nói ra câu nói ấy.
Câu nói làm cho cả hai người trẻ tuổi cùng nhìn nhau cười, không khí vui vẻ hơn lên.
“Anh cảnh sát tìm tôi có việc gì vậy? Đúng rồi, tôi là Dương Siêu, Dương trong họ Dương gia, Siêu trong chữ Siêu nhân ấy”. Người trẻ tuổi cười lộ rõ nét trẻ trung nho nhã.
“À, để tìm hiểu sự việc. Dương Siêu, có phải trên xe cậu đã cãi nhau, sau đó còn ra tay đánh một cô gái?”. Tiêu Hiểu Bạch ngồi xuống mép giường.
“À, anh hỏi về việc ấy à, lôi thôi quá, khi tôi lấy chiếc túi khoác, không may làm rơi túi của người khác, va vào cô ta, cô ta chửi bới không ngớt, tôi đã xin lỗi tử tế, cô ta vẫn không tha tiếp tục chửi rủa mãi, tức quá, tôi cầm túi đập cho cô ta một nhát, cô ta mới chịu im mồm, tôi đổi chỗ ngồi cho người khác, cô ta còn chửi thêm mấy câu, sau đó không thấy nói gì nữa”. Chàng trai vừa nói vừa làm cử chỉ bằng tay, xem như vẻ bị kích động.
Tiêu Hiểu Bạch ngồi bên lắng nghe, anh nhìn cậu trai trẻ này, đó là một cậu bé dáng nho nhã, vẻ rất ôn hòa, chỉ khi nói cánh tay có vẻ hơi khoa trương, khi nói đến đoạn kích động trở thành kẻ hoa chân múa tay.
Tiêu Hiểu Bạch bỗng cảm thấy không nhẫn tâm, không nỡ đem tất cả mọi việc nói với cậu ta, không nỡ đưa cậu ta vào ngục. Cậu ta đã sai phạm cái gì, chẳng qua chỉ là nhất thời thiếu kìm chế với kẻ thực sự quá quắt chửi người.
“Sao rồi? Có phải đã xảy ra chuyện rồi không? Không đúng, đánh nhau nhìn chung cảnh sát đâu cần quan tâm. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”. Dương Siêu nhìn sang khuôn mặt thoáng nét không nỡ của Tiêu Hiểu Bạch, hình như cậu ta đã đoán ra điều gì đó, nên giọng nói đã hơi run rảy.
Tiêu Hiểu Bạch không trả lời, chỉ nhè nhẹ gật đầu.
“Anh đừng dọa tôi, hôm nay tôi vừa gọi điện cho mẹ báo bình an, tôi nghĩ ngày mai có thể ra viện về nhà rồi, anh không nên dọa tôi, tôi khẳng định mẹ tôi sẽ khóc chết mất”. Dương Siêu nắm chặt tay Tiêu Hiểu Bạch: “Cuối cùng đã xảy ra việc gì, anh hãy cho tôi biết đi!”.
“Cô gái cãi nhau với cậu ấy chết rồi. Nguyên nhân chết là thân nhiệt quá thấp, tức là chết rét, nhưng vì khi cãi nhau, bị cậu lấy túi đập vào đầu, dẫn đến xuất huyết sọ não, đó là nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô ta. Cho nên ...”. Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy khó nói lên lời.
“Không phải, anh gạt tôi phải không?”. Dương Siêu có phần bị kích động, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Hiểu Bạch nên đã nhận ra không phải mình bị lừa, bỗng chốc trở nên đờ đẫn, nằm vật ra giường, như thể không đủ sức lực chống đỡ thân mình ngồi lên được nữa.
Qua đi rất lâu, cậu ta mới nhẹ nhàng hỏi: “Tôi có bị tù không? Có bị xử bắn không?”.
“Đâu có nghiêm trọng như cậu tưởng tượng, không thể bị xử bắn, vì hình thức bắn hiện nay đã hủy bỏ rồi. Nhưng cụ thể về việc lượng hình, tôi cũng không thật rõ lắm, tuy đối phương bị chết, nguyên nhân trực tiếp lại không phải do bị cậu đánh mà thành, nhưng cậu cũng không thể lẩn tránh được trách nhiệm. Việc lượng hình cụ thể do Tòa án thực hiện, nhưng tôi đánh giá không phải quá nặng, tức là khi phán quyết sẽ có thời gian ngắn thôi. Hãy yên tâm”. Tiêu Hiểu Bạch vỗ vai cậu ta an ủi.
Ngồi lại một lát, Tiêu Hiểu Bạch đứng lên để đi ra, vừa tới cửa bị Dương Siêu gọi giật lại.
“Anh Tiêu, anh hãy giúp tôi, tôi chỉ cầm túi đập cô ta một nhát, cô ta chết chưa chắc đã liên quan đến tôi, tôi muốn anh giúp tôi rà soát lại”.
“Tôi sẽ làm, tôi vốn đã chuẩn bị kiểm tra túi của cậu, nhưng hy vọng không nhiều vì trên video đã hiển thị cậu và cô ta đã có va chạm trực tiếp bằng tay chân ”. Tiêu Hiểu Bạch nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
Trong lòng anh rất nặng nề, không biết là vì Dương Siêu hay vì cô gái đã chết kia.
Sinh mệnh con người ta, có lúc quá yếu ớt, có lẽ trong vô tình, sinh mệnh chỉ như tro bụi, chỉ mỏng manh như tờ giấy. Rất nhiều khi, chúng ta quá manh động, bị kích thích mà sai lầm ập tới giữa lúc vô tình, đợi đến khi ta biết hối hận, thì sự việc đã hết đường cứu vãn.
Cô gái ấy, nếu cô ta biết làm người rộng lượng hơn tí chút thôi, chửi bới ít cay độc hơn thôi, thì Dương Siêu đâu có ra tay, nếu Dương Siêu không manh động như vậy, không ra tay thì cô ta cũng không chết, mà Dương Siêu cũng không phải đối mặt với pháp luật thế này.
Tiêu Hiểu Bạch bỗng nhớ tới mình đã xem một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, trong đó đề cập tới một lý thuyết — Hiệu ứng cánh Bướm.
Vụ án này sao giống cái lý thuyết ấy đến thế. Một chiếc ba lô rơi xuống, đập vào người, việc này vốn là việc nhỏ cỏn con, nhìn chung không thể gây ra bất cứ nguy hại gì. Nhưng cô gái chửi càn, cậu trai trẻ manh động đánh người, cộng với cô gái uống rượu quá độ, người lái xe tắt điều hòa, tất cả những việc này cuối cùng hội tụ lại cướp đi sinh mạng một con người.
Có lẽ, sau khi chiếc ba lô rơi, mọi người cùng biết nhượng bộ nhau thì đã không xảy ra tất cả. Sinh mệnh đó vẫn tiếp tục sống, mà Dương Siêu cũng không phải lo lắng về họa ngồi tù. Nhưng hiện nay, mọi việc đã chuyển sang quỹ đạo khác.
Đứng trong hành lang tòa lầu số 3, Tiêu Hiểu Bạch ngắm nhìn tuyết bay, trong lòng cảm thấy thực mông lung, mờ mịt.
“Anh Tiêu, anh gọi chúng tôi à? Tìm được người chưa? Tôi với đầu lợn vừa nắm tình hình ở trên kia”. Tiểu Chu và tiểu Tiền ở tầng trên chạy xuống.
“Tìm được rồi, ở phòng 205, nhưng ta sang bên cảnh sát giao thông đã, tiện thể tìm luôn chiếc túi khoác cậu ta dùng đánh cô gái. Sau khi có kết quả xét nghiệm của phòng kỹ thuật về dấu vết trên túi khoác mới có thể xác nhận sự thực, đi thôi, sang đội cảnh sát giao thông”.
Ngồi trên xe, tiểu Tiền hỏi: “Anh Tiêu, đã tìm được người rồi, sao không bắt nó lại? Ta đi đến đội cảnh sát giao thông để tìm manh mối, vậy cần tìm cái gì? Không phải ghi hình đã rõ, chính là cậu ta đánh cô gái kia sao?”.
“Trước khi có kết quả xét nghiệm, vết máu tụ trên đầu cô gái có phải do chiếc túi khoác kia đập vào hay không, chúng ta chưa thể xác định được, giả dụ vết tụ máu ấy là vết thương do bị đâm xe thì chúng ta đã làm oan cho một người vô tội à? Làm cảnh sát hình sự, phải hết sức tỷ mỉ, như vậy sẽ tốt hơn”.
Trong lúc nói chuyện, di động của Tiêu Hiểu Bạch vang lên, Phùng Minh Giang gọi tới, Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy ngạc nhiên.
“A lô, anh Phùng, tiểu Tiêu bên hình sự đây, có việc gì thế anh?”.
“Tiểu Tiêu, khi cậu xem ghi hình, có phát hiện ra điều gì khác thường không, vụ tai nạn xe này, tôi vừa rà soát lại rất kỹ, hình như có gì đó không phải”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK