• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh, Tôn Thanh đã khai báo sự thực phạm tội, nhưng cậu ta không phải là hung thủ giết hại Chu Hiểu và Trần Doanh Doanh.
Theo lời khai, cậu ta cùng người bạn thân của mình, tức là Hắc Tử, lợi dụng vào phiên trực đêm, lấy trộm vật liệu của công trường bán ra ngoài cho trạm phế liệu hoặc cửa hàng vật liệu ở gần đó với giá thấp, khoản trộm cắp này đã thu về được vài nghìn đồng.
Tối hôm kia, cả hai lấy trộm mấy chục bao xi măng, dùng xe kéo đi bán cho cửa hàng vật liệu xây dựng.
Nghe tới đấy, người cai đứng bên cạnh nổi giận, nếu không có nhóm Tiêu Hiểu Bạch chắc Tôn Thanh sẽ bị ăn đòn.
“Cậu trộm cắp vật liệu, không sợ kiểm kê sẽ bị phát hiện à?”. Tiểu Tiền thấy lạ nên hỏi.
“Trong công trường cơ bản chưa hề kiểm kê, chúng tôi lấy trộm lượng không lớn, mỗi lần chỉ lấy ít thôi, chẳng soát ra được, mà thủ kho của công trường lại là Hắc Tử, nó chỉ cần báo tăng mức sử dụng mỗi ngày một ít, chỉ vài hôm là cào bằng ngay”. Lời khai của Tôn Thanh khiến người cai quá giận, anh ta điện thoại gọi người đi bắt Hắc Tử, nhưng người nhận điện báo: “Hắc Tử đã chạy trốn rồi”.
Sự việc trong công trường đã được làm rõ, nhưng nhóm Tiêu Hiểu Bạch không thể vui được vì vụ án Chu Hiểu vẫn không có manh mối.
Người cai thấy Tiêu Hiểu Bạch đã lôi ra được kẻ gian trong nội bộ công trường, rất phấn khởi, liền kéo Tiêu Hiểu Bạch mời cùng ăn trưa.
“Việc ăn cơm sẽ nói sau. Tôi hỏi anh, trong công nhân của anh có tin tức hoặc tin đồn gì về Chu Hiểu không? Anh ta có kết thù, kết oán gì với ai không?”
“Chu Hiểu? Chu Hiểu là ai?”. Người cai tỏ ra không rõ.
“Chu Hiểu chính là chủ nhân của khách sạn này, công trình này là của anh ta đầu tư”. Tiêu Hiểu Bạch thấy phản ứng của người cai thì tỏ ra rất ngạc nhiên: Đến mình đang làm cho ai mà cũng không biết.
“À! Ra thế. Việc này thì các anh đúng là không biết, chúng tôi làm nghề xây dựng, chỉ theo sự phân công của trên, nói chúng tôi đi khởi công ở đâu, thì chúng tôi đến đó khởi công, những việc khác đều là của công ty xây dựng, cho đến công trình này là của ai, việc này chúng tôi cũng không cần biết, chúng tôi chỉ biết xây nhà, xây xong kết toán xong là đi. Chu Hiểu chúng tôi không quen, chỉ biết Trương gia gia.”
Thì ra, công ty xây dựng chỉ quản lý các công trình bao thầu, công nhân chỉ là người phục vụ cho công ty xây dựng, nên họ không biết chủ sở hữu công trình đó là ai.
Biết được cái vòng luẩn quẩn đó, Tiêu Hiểu Bạch mới rõ, thì ra mình đã sai về phương hướng, Chu Hiểu không thể có khả năng kết thù kết oán với công nhân xây dựng, nhưng, Chu Hiểu lại bị người như thế nào giết hại? Phương thức phóng thanh cốt thép giết người cũng thật là quái dị.
Suy trước nghĩ sau, Tiêu Hiểu Bạch quyết định, quay trở lại hiện trường tiểu khu Cảnh Lam một lần nữa, xem có thể tìm lại được manh mối gì không.
Trong tiểu khu Cảnh Lam, nhóm Tiêu Hiểu Bạch 3 người xoay quanh hiện trường vụ án tại bãi đỗ xe rất lâu.
Dây cảnh giới ngăn cách hiện trường vụ án đã được tháo dỡ, hiện trường đã được quét sạch, vết máu trên mặt đất cũng đã được cọ rửa sạch sẽ.
Tiêu Hiểu Bạch đi đi lại lại trên hiện trường đến hơn nửa giờ, vẫn không phát hiện ra điều gì mới mẻ. Từ vị trí xe BMW đỗ để xem xét thì nơi phóng ra thanh cốt thép khẳng định là từ khoảnh đất trống giữa bãi xe và trước khu nhà ở.
Theo lời thuật lại của người trực bảo vệ, thì tối hôm đó họ không phát hiện có người khả nghi ra vào khu vực. Nhưng còn các cặp tình nhân trong công viên thì họ không để mắt tới.
Tiêu Hiểu Bạch yêu cầu bảo vệ lấy tư liệu ghi hình từ cổng tiểu khu ra xem xét rất tỷ mỉ, cũng giống như lần trước, không phát hiện được bất cứ hiện tượng khả nghi nào, ghi hình thể hiện rõ: Xe BMW của Chu Hiểu tiến vào tiểu khu lúc 11 giờ 23 phút đêm, sau đó không thấy ra.
Sau khi xe BMW vào, không phát hiện thấy có xe nào vào sau nữa, xe của anh ta là chiếc xe đi vào tiểu khu sau cùng.
Tiêu Hiểu Bạch lấy tay xoa cằm, rồi lại chống cằm rất lâu, vẫn không nghĩ ra đầu dây mối rợ gì, từ chòi bảo vệ đi ra, vặn mình một lúc rồi nhìn quanh 4 phía.
Dưới cầu thang tòa nhà ở gần bãi đỗ xe, hai công nhân đang đứng trên chiếc thang rất cao, sửa ngọn đèn đường.
“Bên này có việc gì đấy?”. Tiêu Hiểu Bạch hỏi vu vơ.
“À, không có gì, đèn đường hỏng rồi, tối hôm qua người dùng ở đây kêu ca, nhưng giờ thấy bóng đèn không hỏng, hình như đầu dây tiếp xúc không tốt”.
“Phát hiện ra đèn hỏng từ bao giờ vậy?”. Tiêu Hiểu Bạch hình như đã nghĩ ra điều gì đó.
“Không biết, tối hôm qua thì phải, tối qua mấy hộ ở đây kêu đèn đường tầng dưới tắt ngóm, báo chúng tôi tới sửa, lúc đó tôi nghĩ bóng đèn bị cháy rồi, thay bóng mới cũng không được, mới biết vấn đề ở dây”.
“À !”. Tiêu Hiểu Bạch gật đầu, đèn đường hỏng tối hôm qua, có phải để dễ bề hoạt động, hung thủ đã phá hỏng đèn từ trước không?”
Lại xem kỹ lại ghi hình, vẫn không phát hiện có gì khả nghi, cả nhóm rời khỏi tiểu khu Cảnh Lam.
“Anh Tiêu, vụ án này liệu có trở thành vụ án treo không?”. Tiểu Tiền hỏi.
“Ai biết được, vụ án lúc này xem ra không có manh mối phá án, manh mối có thể sử dụng có trong tay chúng ta đều đã truy xét kỹ. Vấn đề ở chỗ hiện trường phát hiện manh mối duy nhất là cây cốt thép, nhưng chỉ dựa vào cây cốt thép này liệu sẽ tra xét được gì? Thực buồn quá”. Tiêu Hiểu Bạch than thở.
“Anh nói xem liệu vợ Chu Hiểu có thuê sát nhân giết người không? Tôi đã từng đọc qua mục pháp chế của nước ngoài, họ nói nếu người chết do mưu sát thì khả năng có đến 50% là do vợ hoặc chồng”.
“Điều này không thể, phản ứng của Tô Khiết có hơi thờ ơ đấy, nhưng tôi tin rằng cô ta không thể là hung thủ, ngay từ đầu, khi chưa biết tin Chu Hiểu chết, tính từ khi tôi gọi điện thoại, phản ứng của cô ta không có hiện tượng khác thường, mà cô ta không giống như những người đàn bà có dã tâm và tham vọng.
“Anh Tiêu, có phải anh đã muốn dính người phụ nữ này không, nếu không tại sao anh cứ tin rằng cô ta không phải hung thủ”. Tiểu Tiền cười, có ý trêu chọc.
“Tiền Xuyên Tử, mày đáng chết!”. Tiêu Hiểu Bạch đấm vào vai tiểu Tiền: “Đừng nói bậy, người phụ nữ này rất thông minh, cô ta sẽ chẳng bao giờ làm việc ngốc nghếch ấy. Chu Hiểu không chết, tiền của do anh ta tiếp tục kinh doanh sẽ sinh sôi nhiều hơn, ngày càng giàu có, đương nhiên của cải của Tô Khiết cũng ngày một nhiều thêm. Giết chết Chu Hiểu, cô ta chả được lợi lộc gì, cô ta sẽ không làm việc ấy đâu”.
“Điều này cũng không hoàn toàn đúng, đàn bà có lúc làm việc không có lô gích, có lúc lại rất ngốc, đặc biệt là người đàn bà đang yêu”.Tiểu Tiền có vẻ không buông xuôi cảm giác ấy.
“Người đàn bà đang yêu?”. Tiêu Hiểu Bạch thoáng chốc sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK