• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quán rượu đồng tính?!”. Tiểu Chu kêu lên kinh ngạc: “Tiền Xuyên Tử, chẳng lẽ cậu là ...”
“Không phải! Không phải! Lần đó tôi uống nhiều quá, hiếu kỳ thì đi xem cho biết thôi!”. Mặt tiểu Tiền đỏ lựng lên: “Đầu lợn, cậu còn nói bừa, tớ cho cậu biết tay”.
“Không cần giải thích, giải thích là lấp liếm. Tiền Xuyên Tử, sau này nhất định phải cách xa cậu ra ... ái chà ... đẹp trai thế này, mà lại ... mới nghĩ thôi đã thấy nổi da gà ...”. Tiểu Chu làm mặt luyến tiếc.
“Đầu lợn! Cậu! ...”
Tiểu Tiền vừa định hùng hổ, Tiêu Hiểu Bạch gắt lên: “Tiểu Chu, cậu không được chọc tức cậu ấy nữa. Tiểu Tiền, nói nhanh lên, quán rượu ấy ở đâu?”
“Một nhà sâu nhất, kín nhất trên ngõ phố quán rượu, biết đường mới có thể tìm thấy, hôm đó tôi đi chơi với người khác, vô tình mà biết, bước chân vào vừa thấy liền chạy ra ngay”. Lúc này tiểu Tiền vẫn không quên chứng minh mình trong sạch.
“Được rồi, chúng ta thu dọn rồi đi luôn. Quán rượu đó mấy giờ thì mở cửa kinh doanh?”.
“Sau 10 giờ đêm mới bắt đầu, việc này quán rượu cũng chưa hình thành quy tắc”.
“À, bây giờ đã là 8 giờ, thế này nhé, chúng ta xuất phát luôn, tôi về qua nhà một lát. Tiểu Chu, đi, đi lái xe”. Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ, nói tiếp: “Đúng rồi, tất cả mặc Cảnh phục, tới chỗ đó, mặc quần áo cảnh sát sẽ tốt hơn”.
Tiểu Tiền nét mặt ỉu sìu cùng đi ra, miệng không ngớt lầm bầm: “Lão Lý già chết tiệt, sao không điện sớm đi một chút, chỉ cần sớm nửa phút thôi có phải hay không”.
“Tiểu Tiền, đừng nghĩ ngợi gì nữa, cậu như thế nào mọi người đều biết cả, tiểu Chu đùa với cậu đấy thôi”. Tiêu Hiểu Bạch an ủi.
“Thật à? Anh Tiêu nghĩ như vậy thật hả? Tôi biết anh Tiêu sẽ không nghĩ vớ vẩn như người khác mà”.
“À! Đương nhiên là thế. Nhưng nói lại, cậu là đồng tính tớ cũng sẽ không coi thường cậu đâu, đó chỉ là vấn đề giới tính thôi mà”.
“A, ...”. Tiểu Tiền chỉ còn biết nín lặng.
“Ha, ha, ha...”. Trong đêm tiếng cười của 2 người đàn ông vang lên vui vẻ.
“Đi thôi, lên xe, chọc vui cậu thôi”.
Xe cảnh sát lướt nhanh trên quốc lộ, trong xe im lặng, tiểu Tiền sắc mặt ủ ê ngồi ở băng ghế sau.
Tiêu Hiểu Bạch tay chống cằm trầm tư: Trong quán rượu người qua lại nhiều, đi chuyến này tới quán rượu dò tìm manh mối, liệu có thu hoạch được gì không? Giống như mình biết Trần Doanh Doanh từng đến quầy A8, nhưng khi cho tiểu Tiền đi điều tra, lại không có kết quả. Chủ yếu là vì, quầy rượu người qua lại nhiều, nếu không phải là khách quen thì rất ít người nhớ được đối tượng, hy vọng lần này có thể có thu hoạch.
“Tiểu Chu, tới nhà ăn nhanh phía trước, dừng xe mua đồ ăn cho mọi người nhé”. Tiêu Hiểu Bạch nhìn thấy biển quảng cáo phía trước bên đường, đột nhiên nhớ ra nên nhắc nhở.
“Được rồi”.
Mua 2 hộp “Thùng toàn gia”, Tiêu Hiểu Bạch nhảy lên xe.
“Bữa tối mời mọi người ăn nhanh, bận đến giờ đều chưa được ăn cơm tối. Chỉ có thế này thôi, lát nữa còn phải làm việc tại quán rượu”. Tiêu Hiểu Bạch vừa nói vừa mở nắp hộp: “Tiểu Tiền, này, đừng khách sáo, chọc cậu thôi. 2 cánh gà này là đền cậu đấy”.
Tiểu Tiền bĩu môi, giơ tay đón lấy cánh gà.
Chia xong đồ ăn, Tiêu Hiểu Bạch tự lấy phần của mình, chưa vội ăn ngay, để lại một phần thịt và cánh gà, thêm ít khoai tây chiên xếp thành một suất.
“Anh Tiêu, sao anh không ăn?”. Tiểu Tiền ngẩng đầu lên chùi miệng, nhìn thấy Tiêu Hiểu Bạch đang dồn đồ ăn vào túi nên cất tiếng hỏi.
“À, tớ đóng túi mang về cho cu Dũng, sợ lát nữa nguội hết”.
Trong xe, tiếng nhai đồ ăn ngừng hẳn, chỉ nghe thấy tiếng túi ni lông kêu loạt xoạt.
“Anh Tiêu, để cu Dũng sang ở nhà tôi đi, mẹ tôi sẽ chăm sóc nó, anh có một mình, không tiện lợi. Để vậy là cả hai cùng chịu tội đấy”. Người nói là tiểu Chu.
“Không được. Lưu Lê đã nói, trong vòng một năm, không được để cu Dũng sống chung với người già, sẽ tăng thêm ký ức sợ hãi cho nó. Cũng chỉ vài ngày nữa thôi, cô nó sẽ đến đón nó đi, vài ngày ở trong ổ nhà tôi, khi tôi ra ngoài thì giao nó cho chị Vương ở tầng dưới trông coi nó là được rồi.
Về tới tầng dưới, quán hàng nhỏ của chị Vương đèn vẫn sáng, từ xa đã nghe tiếng mà chược kêu lạch xạch, lạch xạch.
“Chị Vương, tôi về rồi, cu Dũng đâu?”
“Về tầng trên rồi, nói ở đây đợi cậu, nhưng nó sống chết không muốn ở đây”. Chị Vương quay đầu nói được một câu, người chơi ngồi cạnh chị ta đã lấy làm khó chịu.
“Mau ra bài đi, đợi chị đấy, sao mà chậm thế!”.
Cất tiếng thở dài, ba người mò mẫm đi lên cầu thang.
“Ở đây thật quá tệ, trong cầu thang cũng không có nổi cái bóng điện”. Tiểu Tiền lấy điện thoại của mình, dùng ánh sáng màn hình soi đường đi.
“Chẳng sao được, Cục hiện nay không có phòng cho tôi ở, được chút tiền lương, các cậu không phải không biết, chỉ có thể ở những chỗ thế này thôi”. Giọng nói Tiêu Hiểu Bạch tỏ ra nhẫn nhịn: “Đây là tầng 3, còn 12 tầng nữa, đếm bước mà đi, nếu không dễ ngã đấy”.
Đến trước cửa, 3 người dừng lại, dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại trong tay tiểu Tiền, Lý Dũng người cuộn tròn lại, ngồi ngủ trước cửa phòng, trong giấc ngủ vẫn run bần bật.
“Mẹ nó chứ, con mẹ này, cấp tiền để nó chăm sóc đứa trẻ, mà nó chăm sóc thế này đây. Lão tử xuống đập hết mà chược của nó!”. Tiểu Tiền tức giận hét lên, quay người bước xuống, tiểu Chu cũng bước xuống theo.
“Tiểu Tiền!”. Tiêu Hiểu Bạch vội kéo 2 người lại: “Thôi, để lúc rỗi tớ đi tìm bảo mẫu”.
“Chú Hiểu Bạch, chú về rồi à!”. Lý Dũng đã thức dậy: “Chú Hiểu Bạch, cháu lạnh lắm, lại đói nữa, vừa rồi cháu mơ thấy chú cho cháu đi ăn đồ ăn nhanh đấy”.
Cả 3 người dừng lại, không lôi kéo nhau nữa, Tiêu Hiểu Bạch vội lấy thịt gà từ trong túi ra: “Chú mang về đồ ăn nhanh cháu thích nhất đây, cu Dũng ngoan, chúng ta vào nhà ăn đi”.
Cu Dũng lập cập đón lấy nhưng không cầm nổi.
Tiểu Tiền vội ôm lấy Lý Dũng, nước mắt lã chã tuôn rơi: Chân tay thằng bé lạnh cóng, thân hình run lên cầm cập.
“Chú tiểu Tiền đừng khóc, bé Dũng rất ngoan mà, không để ai phải bực mình cả”.
Tiêu Hiểu Bạch thở dài, giúi đồ ăn cho Lý Dũng, móc vội chìa khóa ra mở cửa.
“Anh Tiêu, để tôi nấu ấm nước nóng, bao mình cho cu Dũng nhé, thế này rất dễ ốm nặng đấy”. Tiểu Chu vừa nói vừa bật bếp ga, nấu nước.
“Nấu nhiều vào, chỉ ăn đồ ăn nhanh không ổn, phải nấu thêm bát cháo cho cu Dũng”. Tiểu Tiền vừa lau nước mắt vừa chõ vào: “Anh Tiêu, không phải tôi nói anh, nhưng anh như thế này không được, anh ăn khổ còn được, con trẻ chịu như anh không nổi. Tối nay, nói gì thì tôi cũng để cu Dũng sang ở nhà tôi. Tôi để anh tôi và chị dâu trông cháu là được chứ gì”.
Tiêu Hiểu Bạch gật gật đầu, không cự cãi gì nữa.
Đêm ngoài cửa sổ, tối đen mà lạnh lẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK