• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Là những thứ gì?”. Tiêu Hiểu Bạch nghe xong, vội đi đến trước chiếc bao, ngồi xuống xem xét.
“Vừa rồi, khi lo chỉnh lại thi thể, bên trong có một số vật theo người, nhưng tôi sợ mình xử lý không tốt nên chưa đụng đến, chỉ moi lấy xương ra, nó ở dưới đáy bao ấy, cậu xem đi”. Khóe môi anh Lý lộ ra nét cười rất khó phát hiện, nhưng, Tiêu Hiểu Bạch rất sắc sảo vẫn nắm bắt được. Cái lão già này cố ý để mình phải dính vào vật hôi thối đây mà.
Tiêu Hiểu Bạch đeo găng cao su, bắt đầu mở bao, chuẩn bị moi các thứ ở bên trong ra. Chiếc bao sợi nhựa dệt chưa bị mục hoàn toàn, loại bao xác rắn này rất thường gặp ở nông thôn. Nó vốn là bao đựng phân hóa học, sau khi dùng nước lã giặt sạch thường dùng để chứa lúa mạch, bột mì ...
Loại bao sợi nhựa dệt này nếu để ở bên ngoài, bị ánh nắng chiếu vào sẽ bị lão hóa khá nhanh, trong nước thì ngược lại. Tiêu Hiểu Bạch dùng tay giật giật nhẹ, phía trên của bao vẫn còn khá chắc, nhưng phía dưới gần như sắp mục nát hết. Điều này nói rõ, phía bên dưới bao đã từng lộ ra dưới ánh mặt trời thời gian khá dài.
Bao còn có một lỗ thủng to bằng nắm tay nằm phía bên dưới bao, lỗ thủng này có từng sợi nhựa dệt giống như bị khều lên sau đó xé rách, chứ không phải do vật sắc bén cắt rách.
Tiêu Hiểu Bạch nhìn thấy lỗ thủng, lập tức nghĩ đến lúc còn nhỏ, thường nhìn thấy con gà mẹ trong nhà mình thường lén chạy đến bên bao mạch, liên tục mổ vào bao, rất nhanh bao đã bị rách thành một lỗ thủng.
Xem ra, chiếc bao này từng lộ ra ngoài, chính là khi bắt đầu mục nát, có lẽ đã bị lũ chim trời coi là mỹ vị, chúng đã mở ra một lỗ thủng, từ đó làm tăng thêm tốc độ thối rữa của thi thể.
Ở miền bắc Trung Quốc, loài chim ăn thịt thối rữa thường gặp nhất chính là loài quạ đen, loài chim này rất nhạy cảm với các loại thịt thối rữa, chúng phát hiện có xác chết thối rữa ở rất xa, cho nên nơi quạ tụ tập đông khác thường nhất định có xác chết; Cũng chính bởi vậy nên trong tiềm thức, người Trung Quốc đều rất ghét loài quạ.
Nhưng, Tiêu Hiểu Bạch chợt nghĩ đến một vấn đề: Loài chim ăn thịt tụ tập khác thường, tại sao người dân gần đây lại không phát hiện ra? Người dân nông thôn tối kỵ với việc tụ tập của quạ, vậy mà việc rất nhạy cảm như vậy, không có ai chú ý, cũng thật là lạ.
Đứng lên gọi ông Trương Bảo Hòa tới hỏi thăm tình hình cụ thể, Tiêu Hiểu Bạch mới hiểu rõ: Ở đây, khi nước sông khô kiệt, có rất nhiều tôm cá bị chết, mùi tanh hôi từ lòng sông bốc lên khiến dân suốt dải sông này chỉ muốn tránh xa, hơn nữa, các thôn xóm ở trên thượng du, khi dịch bệnh gia súc gia cầm bùng phát, đều trực tiếp vứt lợn chết, gà vịt chết xuống dòng sông, điều này cũng làm cho dân trong thôn Ẩm Mã Hà về mùa hè cũng không để tâm gì đến việc tụ tập của loài quạ nữa.
Qua lời thuật lại của ông Trương Bảo Hòa, Tiêu Hiểu Bạch còn nắm thêm một đặc điểm khác nữa, 2 năm trước sông Ẩm Mã xuất hiện hiện tượng cạn khô, do trải qua một đợt lũ nguồn sau những cơn mưa lớn vào mùa hè nên đê bị vỡ, sau đó mấy tháng liền lại không hề có giọt mưa nào. Kết quả, xã Ẩm Mã vốn trước kia lo chống lũ, giờ lại chuyển sang lo chống hạn, nước sông Ẩm Mã hầu như bị hút cạn, để dùng nước tưới cho đồng ruộng.
Nhưng tin tức ấy chỉ có thể dùng để suy đoán về một khả năng, đây là địa điểm vứt xác đầu tiên. Thi thể vẫn ở đây, bị phân hủy trong kỳ đại hạn từ mùa hè 2 năm trước. Nếu là như vậy thì thời gian tử vong của người này đã vượt quá 3 năm, ít nhất cũng trên 3 năm, vì trước kia ở đây lòng sông chưa bị cạn nên tốc độ phân hủy tương đối chậm, sau khi sông cạn có thể là một năm cũng có thể là 5 năm.
Sau khi hỏi xong, Tiêu Hiểu Bạch tiếp tục ngồi xuống, sắp xếp lại vật dụng bên trong. Trong bao sợi ni lông dệt, ngoài bùn đất và mùi thối, còn có một số mảnh vải rách, còn có tóc của người chết -- Tóc cũng là thứ không thể thối rữa được. Trong một số trường hợp, tóc còn tồn tại lâu hơn xương cốt.
Tiêu Hiểu Bạch sắp xếp những thứ này vào trong túi vật chứng. Những mảnh vải vụn này, tay sờ vào cũng thấy là chất liệu vải tốt, rõ ràng là tơ lụa, xem ra người chết này là người rất giàu có. Những mảnh vụn đó là do con người cố ý cắt vụn ra, Tiêu Hiểu Bạch đem từng mảnh vải vụn rải ra, quan sát rất tỷ mỉ, trên một mảnh vải vụn, anh phát hiện ra một vết khuyết khác hẳn vết cắt rời. Nhìn mảnh vải vụn, đây chính là ở một chiếc áo sơ mi sợi tơ, mà mảnh vụn là ở phần ngực áo, vì trên nó còn mang cả chiếc túi áo.
Tiêu Hiểu Bạch cúi đầu nhìn xuống áo của mình, cầm mảnh vải vụn làm cử chỉ ướm thử vào ngực mình, vết khuyết trên mảnh vải vừa đúng vào vị trí lồng ngực.
Anh Lý và tiểu Ngô thấy cử chỉ của Tiêu Hiểu Bạch cầm mảnh vải vụn đó rất lấy làm lạ.
“Tiểu Tiêu, sao vậy, trên mảnh vụn ấy có gì thế?”. Anh Lý đã hiểu khá rõ, chỉ khi phát hiện ra điều gì đó, Tiêu Hiểu Bạch mới làm những động tác thực nghiệm như vậy.
“Nếu tôi đoán không nhầm, tôi đã phát hiện ra nguyên nhân cái chết của người này”. Tiêu Hiểu Bạch tay vẫn cầm mảnh vải vụn, khoé mép lộ ra nét mỉm cười.
“Chà, cậu nhìn mảnh vải vụn này mà biết nguyên nhân chết của người này ư?”. Anh Lý cũng ghé đầu lại xem.
“Anh xem này”. Tiêu Hiểu Bạch chỉ vết thủng trên mảnh vải vụn, tiếp: “Vết thủng ở đây khác hẳn vết cắt. Khi vải bị đâm thủng và bị cắt rời, nó tạo ra mép vết đứt khác nhau. Hung thủ đã rất cẩn thận đem vải cắt vụn ra từng mảnh nhỏ, nhưng, hắn lại không chú ý đến vết thủng này. Vết thủng này vừa đúng với vị trí phần ngực ở người, người chết chắc là do hung khí như dao găm đâm vào ngực mà chết”.
Anh Lý nghe xong, gật gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu rồi nói: “Không đúng, tuy nhìn là như vậy, nhưng nói nghe không thông được”.
“Vì sao nghe không thông?”.
“Cậu nghĩ xem, nếu tôi là hung thủ, tôi sẽ phải che giấu thủ đoạn giết người của mình, về quần áo chẳng hạn, chắc chắn tôi sẽ chọn cách đốt cháy, còn tên hung thủ này lại chọn cách cắt vụn, làm như thế có ý nghĩa gì không?”. Anh Lý xoa cằm, cho ra một suy đoán.
“Có lẽ, hung thủ muốn truyền lại một tin tức gì đó? Hoặc là bộ quần áo này có ý nghĩa rất quan trọng đối với hung thủ? Hay có ý nghĩa quan trọng đối với nạn nhân? Hắn làm như vậy là cố ý làm nhục nạn nhân chăng?”. Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ, các manh mối trong vụ án này đã rối tung. Cho đến hiện tại, manh mối đã phát hiện, đều chưa thể xác định được điều gì.
“Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là manh mối, có thể giúp phá án’. Anh Lý an ủi nói.
Tiêu Hiểu Bạch lắc đầu, nhét mảnh vải vụn vào trong túi vật chứng, tiếp tục đổ cả bao ra kiểm tra, sau khi gạt hết bùn đất, dưới đáy bao, ngoài sự tưởng tượng của anh, anh phát hiện có một chiếc túi ni lông màu đen được bọc rất chặt.
“Cái gì vậy? Nhìn giống như đã cố ý làm để bảo quản vật bên trong ấy, mở ra xem đi”. Anh Lý cũng thấy ngạc nhiên.
Chiếc túi ni lông màu đen đầy bùn đất, Tiêu Hiểu Bạch nhẹ nhàng mở túi, phát hiện bên trong vẫn còn mấy lớp túi ni lông nữa, màu sắc không giống nhau, có màu đen, có màu đỏ, có cả màu trắng, bên trong cùng có vật gì đó rất cứng.
“Đây là kẻ bán túi ni lông chắc?”. Anh Lý pha trò, làm cho tiểu Ngô đứng bên cạnh cũng phải bật cười.
“Không phải bán túi ni lông đâu”. Tiêu Hiểu Bạch vừa tiếp tục mở túi vừa nghiêm túc trả lời. Anh Lý cũng không nghĩ để trả lời câu nói đùa của anh, Tiêu Hiểu Bạch lại nghiêm túc đến thế.
“Nói nghe xem nào”. Anh Lý cười hỏi lại.
“Chất liệu của những túi này không giống nhau, lại không cùng màu, xem ra giống như ở gia đình thường ngày mua đồ về dùng, túi ni lông để dồn lại, mà trên chiếc túi ni lông trắng hình như còn có chữ, lát nữa sẽ kiểm tra”. Vừa nói xong cũng là lúc anh dỡ xong lớp túi ni lông sau cùng, nhìn thấy vật ở bên trong, cả mấy người đều hết sức kinh ngạc.
Đó là một chiếc ví bằng da, tuy đã được bọc rất kỹ bằng nhiều lớp túi ni lông nhưng trên bề mặt vẫn bị ố, có chỗ còn bị mủn nát. Tiêu Hiểu Bạch mở ví, bên trong có một tấm Chứng minh thư, nhưng trên lớp nhựa tráng ni lông của Chứng minh thư lại thể hiện hiệu quả lưu giữ rất tốt, ảnh và nét chữ trên chứng minh thư còn nhìn khá rõ.
Họ và tên: Tạ Chính Đông; Giới tính: Nam; Dân tộc: Hán; Thường trú: Đội 2, thôn Tạ Gia Kiều, thị trấn Trang Miêu, thành phố Thiên Nam; Số chứng minh thư: xxxxxxxx
Nhìn tấm Chứng minh thư, Tiêu Hiểu Bạch không thể vui lên được, thần sắc lại càng thêm nặng nề. Nhìn sang anh Lý, anh thấy ánh mắt mọi người đều thể hiện nghi vấn nặng nề.
Đây là việc trái với quy luật thông thường. Nhìn chung, hung thủ sau khi giết người, sẽ có gắng tiêu hủy những đồ vật có thể chứng minh thân phận của nạn nhân, vì thân phận nạn nhân không xác định được thì khả năng hung thủ bị lộ diện càng nhỏ đi. Vậy mà tên hung thủ này lại còn nhét cả Chứng minh thư để chứng minh thân phận người chết vào trong ví tiền, sau đó còn dùng nhiều lớp túi ni lông bọc lại để bảo vệ, điều này làm cho ta càng thấy khó hiểu.
“Tiểu Tiêu, cậu nhìn nhận thế nào?”. Anh Lý cau mày lại hỏi.
“Tôi thấy khả năng hung thủ cố ý nhét vào một Chứng minh thư giả, dùng để gây nhiễu sự đánh giá của chúng ta. Chứng minh thư này 10 phần có 8,9 phần là giả”. Tiêu Hiểu Bạch trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói ra phán đoán của mình. Nói xong, anh lại cầm những túi ni lông vừa gói chiếc ví, anh chọn trong đó lấy ra một chiếc túi màu trắng: “Chứng minh thư có thể là giả, nhưng cái này rất có thể là thật”.
Đó là một chiếc túi ni lông nhỏ xách tay của siêu thị dùng để đựng hàng hóa cho khách mua hàng, bên trên còn in mấy hàng chữ, điều này cần phải cảm ơn người gói chiếc ví này, hắn đã bọc túi ni lông rất chặt nên chữ in trên đó nhìn còn rất rõ.
Siêu thị giá rẻ Đại Hưng Phát
Địa chỉ: Cách chợ nông sản thị trấn Hắc Thủy 50 mét
Điện thoại: 22645588
“Xem ra chúng ta vẫn gặp vận may, có hai manh mối có thể truy tìm. Chúng tôi sẽ truy tìm theo hai manh mối này, nhưng tôi hy vọng ở manh mối từ túi ni lông nhiều hơn, có thể giá trị hơn hơn chiếc Chứng minh thư kia”. Tiêu Hiểu Bạch nhìn thẳng vào anh Lý và nói ra cách nghĩ của mình.
Đúng lúc này, tiểu Tiền tách khỏi số đông, thở hổn hển chạy tới: “Anh Tiêu, bên kia có phát hiện mới, anh có đến xem không?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK