• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến phòng vật chứng, Tiêu Hiểu Bạch cùng các đồng nghiệp kéo rèm che, tắt tất cả đèn, trong phòng trở nên tối đen.
Tiêu Hiểu Bạch lấy ra một chiếc bình thủy tinh, bắt đầu phun vào dãy giày đặt trên mặt bàn, mỗi một đôi giày đều được anh phun rất tỷ mỉ vào mặt giày và dưới đế giày một lượt.
Trong bóng tối, phía trước đế giày của một chiếc giày cao gót bằng da bỗng phát ra ánh sáng trắng lạnh.
Tiêu Hiểu Bạch quay người lại hỏi Vương Hải Hà: “Chị đi đôi giày này đến hiện trường vụ án? Thế nào? Lau chùi đôi giày này tốn không ít công sức phải không?”
Vương Hiểu Hà im lặng, cô ta không trả lời được, người mềm nhũn trong lòng Tiểu Trương, mồm miệng run lên cầm cập, không nói nổi lời nào.
Trong lòng Tiêu Hiểu Bạch bỗng trào dâng một cảm giác khó nói thành lời, trong đó có cảm giác buồn nôn và ghê tởm, nhưng lại có chút thương xót và không nỡ nhẫn tâm.
Tình cảm, khi yêu thì chỉ có ngọt ngào và đẹp đẽ. Nhưng khi sự phản bội và ghen tuông bùng phát thì tình cảm lại là thứ vũ khí cực kỳ hung tàn.
Vương Hiểu Hà ngất xỉu đã được Tiểu Trương và một nữ cảnh sát khác đưa đi. Sau khi xét hỏi kết thúc, Toà án và cuộc sống trong lao tù, thậm chi là án tử hình đang đợi cô ta. Vụ án có thể nói đã phá án thành công, lẽ ra Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy vui mừng mới phải, nhưng anh lại không thể vui lên được, trong lòng anh vẫn thấy nghi vấn trùng trùng.
Tại sao đội trưởng Hàn tự sát? Trước khi chết còn để lại 4 chữ số, chữ số ấy chỉ cái gì?
Là vụ án này? Hay là tâm nguyện chưa đạt được? Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy mình nghiêng về khả năng thứ nhất, vì khi nhìn thấy mình, đội trưởng Hàn mới để lại 4 chữ số ấy, như vậy nhất định nó phải liên quan tới công việc, vì quan hệ giữa mình và anh ấy là đồng nghiệp, ánh mắt của anh ấy nhìn mình như cầu khẩn, như lời nhắc nhở về tâm nguyện chưa hoàn thành của anh ấy.
“Tiểu Tiêu, được rồi, khá lắm, làm sao mà cậu nghĩ ra nghi phạm là người đàn bà này”. Vừa bước chân vào phòng vật chứng, anh Lý cất tiếng vui đùa làm đứt mạch suy nghĩ của Tiêu Hiểu Bạch.
Anh Lý, hơn 50 tuổi, là người đàn ông thích vui đùa, làm cán bộ pháp y đã rất nhiều năm, xác chết các loại đều không sợ, nhưng lại sợ nhất là tiếp xúc với phụ nữ xa lạ, Tiêu Hiểu Bạch đã nghe nhiều người nói về việc này, anh không tin, đàn ông như thế làm sao mà lấy được vợ.
Vừa rồi có 3 phụ nữ trong phòng vật chứng làm cho anh Lý sợ đến không dám bước tới cửa, phải đợi đến khi họ đi hẳn mới dám bước vào.
“Sao có thể so với anh được, anh là bậc sư phụ, tất cả người trong Cục trước mặt anh mãi mãi là học trò, anh như đồ gỗ quý gia dụng còn lũ trẻ trong Cục chỉ như tấm ván giặt mà thôi, mãi mãi không thể so với anh được”.
“Ôi …ôi …”. Anh Lý vui lắm, rất lâu mới bật ra: “Thằng nhóc này, dám giễu cợt ta! Sau này đừng hòng bước chân vào phòng vật chứng này nhé!”
“Ấy! đừng …đừng … tôi chưa nói hết mà”.
“Thế thôi, thằng bé con này, đừng thấy ông già dễ tính mà học lỏm cách uốn lưỡi của mấy con mẹ già dỗ trẻ ra để trêu chọc ta. Nói mau, mà cẩn thận nếu không ta không cho đến cửa của ta, thật đấy”.
“Anh còn nhớ tôi đã đưa về một bộ quần áo bị phẩm đỏ phun bẩn hết không?”
“Nhớ chứ, chiếc quần đó là quần mác ‘Hào hoa công tử’ kia mà, tiếc thật đấy”.
“Đó là khi bắt Hứa Kiến Quân, tại hiện trường phát hiện chiếc áo máu và chiếc quần, tôi theo mẫu đó để mua về cùng loại mác, cùng kích cỡ. Sau đó đến tìm Hứa Kiến Quân để thực nghiệm lại hiện trường.
“Này, quần áo liên quan gì đến thực nghiệm hiện trường, lại định gạt ta hả?”
“Anh nói xem, nếu quần áo của anh cho đứa trẻ mặc thì sẽ ra sao?”
“Vớ vẩn, mặc sao được, chỉ cái áo thôi đã là áo bào của nó”.
“Ở hiện trường chúng tôi thu được chiếc áo máu, từ chiếc cúc áo thứ 3 tính từ dưới lên mới có vết máu, đó là vì phía dưới được lồng vào trong quần, nếu theo vị trí của thắt lưng thì người mặc bộ quần áo này nhất định rất nhỏ bé. Trong khi Hứa Kiến Quân mặc cùng cỡ, cũng lồng áo vào trong quần thì từ chiếc cúc thứ 2 đã lộ ra ngoài. Cho nên nếu nói Hứa Kiến Quân giết người thì anh ta phải luyện được phép co rút người lại.
Ngừng lại nghỉ lấy hơi, Tiêu Hiểu Bạch nói tiếp: “Theo cơ thể học để suy đoán, hung thủ nhất định phải là người cao dưới 1mét 60, thế mà Hứa Kiến Quân lại cao tới 1 mét 75, tương tự, tôi phát hiện ra vợ của La Thông cao vừa đúng 1 mét 58, sau khi La Thông chết, phản ứng của chị ta rất thờ ơ, nhận thi thể và xử lý xong là về quê ở luôn, cho nên tôi mới nghi ngờ hung thủ là người này.
Nói tới đây, Tiêu Hiểu Bạch nhìn sang anh Lý, thấy anh ta liên tục gật đầu, hiển nhiên là rất tán thưởng.
“Tôi suy tưởng rằng rất có khả năng Vương Hiểu Hà đã theo dõi chồng mình và tình nhân, không rõ từ kênh nào mà chị ta có chìa khoá nhà Hứa Kiến Quân, ăn trộm quần áo và con dao lóc xương trong nhà anh ta, nhưng vì không đi vừa giày nên vẫn phải đi giày của mình. Chị ta phục thuốc cho chồng và tình nhân của chồng, tiếp đó dùng dao giết hai người, sau đó giá hoạ cho Hứa Kiến Quân.
“Tiểu Tiêu, nghe cậu nói như vậy mình thấy đàn bà thật đáng sợ. Xem ra, cách lựa chọn của mình là đúng nhất, chớ nên tiếp xúc với đàn bà”. Anh Lý lắc đầu liên tục rồi đi ra, để lại một mình Tiêu Hiểu Bạch đứng đó sững sờ không nói lên lời.
Mình vất vả lắm mới có được kết quả suy luận như vậy, thế mà anh Lý lại buông lời bình luận như thế làm cho Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy anh ta thật vô lý.
Không lâu sau, anh Lý quay trở lại: “Vừa rồi quên không nói cho cậu hay, thực ra khi làm án, không nhất thiết cứ phải dùng những thứ hoàn toàn giống như tang vật, cậu dùng chiếc quần tây “Hào hoa công tử” để thí nghiệm, hay cậu mua hàng bãi để thí nghiệm cũng chẳng khác biệt gì, ôi trời, lãng phí một chiếc quần cao cấp, mất mấy trăm đồng đấy!”. Nói xong, lại lắc lắc đầu đi thẳng.
Sững lại khá lâu, Tiêu Hiểu Bạch cũng lắc đầu rồi bắt đầu thu dọn lại tang vật, từng thứ một đều được cho vào trong túi tang vật, niêm phong, sau đó dán chú thích. Những tang vật này đều phải dùng trong phiên toà sau này, không thể để xảy ra sai sót.
Đang khi thu dọn, tiểu Trương chạy vào: “Tiểu Tiêu, Vương Hiểu Hà tỉnh lại rồi, cô ta nhất nhất đòi gặp anh, phá dữ lắm, không ai làm gì được, anh phải đi xem sao”.
Trên đường vội đến phòng xét hỏi, Trong lòng Tiêu Hiểu Bạch lầm rầm: “Việc gì đây, sao nghi phạm đều điểm danh đến mình, có lẽ họ thấy mình lương thiện lắm chăng?”
Vừa nhìn thấy Tiêu Hiểu Bạch, câu đầu tiên của Vương Hiểu Hà là: “Tôi thừa nhận tôi có đến hiện trường, nhưng, người không phải do tôi giết”.
Oh ! Shit !
Tiêu Hiểu Bạch cảm thấy câu nói của Vương Hiểu Hà như nhát búa tạ giáng thẳng vào đầu, anh có chút choáng váng, cuối cùng thì lại việc gì nữa đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK