Mục lục
[Dịch]Giới Thần- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn 1 bữa cơm đầm ấm với gia đình thím thảo xong Thiên và mai trở về nhà vào lúc 6 giờ tối.

"Con chào bố mẹ.."

"Uh...2 đứa lo xếp đồ rồi chuẩn bị đi đi cho sớm...ah...ăn cơm no chưa vậy.."

"Dạ no rồi...

Lúc này hùng từ trong nhà vọng ra

"Mẹ...không phải lo cho mai đâu...sáng mai con sẽ chở mai về..."

"Con xuống đây từ trưa mà còn chưa được nói câu nào với mai mà"

Mai khó chịu nói "em về trễ là kí túc xá sẽ đóng cửa...thôi em sẽ về"

"Mai..." hùng cáu cưởi

"Anh là về đây đê gặp em...em như vậy là sao"

"Anh buồn cười...anh về làm gì thì liên quan gì đến em..."

"Em tỏ thái độ gì với anh vậy...có phải vì thằng đó không...vì nó nên em cãi anh phải không" hùng vừa nói vừa chỉ ngón tay về Thiên

Từ trưa tới giờ mai lúc nào cũng tỏ ra xa cách với hắn, lại còn dám cãi lại hắn, đây là 1 chuyện mà hắn không cách nào chấp nhận nổi

"Tôi nói anh hùng nhe...ngón tay này có tin là tôi sẽ bẻ gẫy không...đừng tưởng giầu có nhiều tiền là có thể sỉ nhục người khác" Thiên cũng không phải kẻ dễ nuốt

"Hừ,...ở đây không có chỗ cho mày xía vào...cút.."

Nhìn thấy Thiên bị chửi mai lại càng nổi cơn điên không hiểu lấy can đảm ở đâu mà nói ra "Em nói cho anh hùng rõ nè.."

"Em và anh chưa bao giờ yêu nhau, và anh cùng lắm cũng chỉ là anh trai em mà thôi...chuyện tình cảm của em...chính anh mới là kẻ không có tư cách xía vào đó"

"Thì ra trước giờ anh giúp nhà em bao nhiêu chuyện chỉ là do anh ngu ...phải không...để đến bây giờ em vừa có người đàn ông khác là liền rũ bỏ anh như 1 cái giẻ lau phải không...em đúng là 1 kẻ vô ơn....vô ơn...nghe rõ chưa..."

"Hừ...còn mày nữa...thằng mất dậy...mày chỉ là 1 thằng nghèo kiết xác...mày tưởng mày ở bên mai được 1 ngày thì thắng sao...vậy thì mày chờ chết đi...haha" hùng cười lên điên dại

Đối với hắn thì đây chính là cảm giác bị phản bội

Còn Thiên, không phải hắn không giận, mà là hắn nhịn

Hắn phải nhịn là vì

Hắn không muốn đánh chết người ở đây. Nhưng mà 1 kẻ như hùng đã chân chính nhận được 1 vé đi địa ngục kể từ bây giờ rồi

"Anh hùng...anh quá đáng lắm...anh biết không...anh đối tốt với nhà em, bác em, anh em, chú thím em...để làm gì"

"Em chưa từng yêu anh...thậm chí còn không thích cái tính thích ra lệnh của anh...nhưng mà...bố mẹ muốn em chọn anh, bác em muốn, anh em muốn, chú thím em...ông bà nội...bạn bè em...tất cả ...tất cả thế giới này đều ngả về phía anh"

Nước mắt mai đã chẩy thành dòng xuống gò má.. cô nói chuyện tựa như gào thét tựa như rên rỉ

"Hễ em nói 1 câu không thích cái gì, không vừa lòng anh cái gì...thì lập tức ngày mai anh sẽ biết...hễ em muốn chia sẻ với ai cái gì thì ngay trong tối hôm đó anh cũng biết...cả thế giới này người nhiều như vậy nhưng em lại không thể nói chuyện được với bất kỳ ai"

"Còn anh..anh tưởng rằng em sẽ yêu anh...và nhất định sẽ là của anh sao...để rồi..mỗi khi anh làm gì là là đều bắt em phải nghe...anh tặng hoa...em không nhận cũng bị tất cả mọi người ép nhận, em vứt đi, bạn em lại lượm về để lên giường...anh rủ em đi chơi...em từ chối anh liền trừng mắt ,và hôm sau bạn bè liền dụ đỗ bắt em lên xe..."

"Anh nghĩ rằng cứ cái gì anh muốn là em nhất định phải theo phải không...đến nỗi mà khi anh nói sai em cũng không được cãi...đến nỗi em không được phép nói to..không được cãi lại bất kể cái gì anh nói"

"Em nói cho anh biết, vì anh là kẻ có quyền, cả thế giới này đều nghiêng về anh...cho nên...em sợ anh...nhưng chưa bao giờ yêu anh...và cũng không cách nào yêu được anh"

Nói đến đây, đến mẹ của mai cũng khóc lên, ôm chầm lấy mai

Bố cô cũng lặng người đi

Họ có thể hiểu

Cuộc sống như vậy suốt 3 năm

Suốt 3 năm không có 1 ai chịu nghe mình nói, không có 1 ai chia sẻ với mình.

Không được làm bất kỳ điều gì như mong muốn, mỗi hành động cử chỉ đều bị người khác theo chặt.

Nói 1 câu cũng không được như ý mình, bị 1 người đàn ông xa lạ sắp xếp và gò ép đến mức không thở nổi.

Đây sẽ là 1 cuộc sống như thế nào, nhìn vào giọt nước mắt đang rơi trên má con gái, người làm cha mẹ này bổng cảm thấy xót xa, cảm thấy như mình cũng chính là hung phạm.

Nhìn tới hùng bằng ánh mắt chán gét, rốt cuộc họ đã hiểu rõ bản mặt thật của con người này

"Uhm...tôi từng thấy nhiều loại người, nhiều cách cua gái...nhưng loại người chỉ tay 3 ngón hống hách đáng gét như anh thì lần đầu gặp đó...cái cách cua gái này...quả thật có thể ép người yêu tự tử như chơi...đủ độc ác đó"

"Anh hùng ..bội phục anh" Thiên nói bằng giọng mỉa mai

"Phải rồi, hôm nay như vậy là rõ ràng nhé...anh có lẽ nên "cút" là đẹp rồi đó...chờ 1 lát nữa bị đuổi mới đi thì hơi ....uhmm...hơi xấu hổ ah"

"Hừ...các người sẽ không sống được yên đâu" hùng để lại 1 câu cuối rồi lên xe rú ga phóng đi

Trong xe, tay hắn bóp chặt vào vô lăng nổi lên gân xanh to như ngón tay miệng gầm gừ

"Thiên sao...mày nhất đinh sẽ hối hận...mày phải chết..."

....

Sau khi hùng đi, mẹ con mai phải mất hàng giờ để tâm sự, và tất nhiên tối nay họ sẽ tiếp tục việc này cho nên việc đi từ tối này là hoàn toàn phá sản rồi

Nhưng có thêm 1 đêm Thiên cũng có thêm thời gian làm 1 số việc.

Hùng là kẻ thế nào Thiên không biết, nhưng hắn biết hùng sẽ không bỏ qua, với cá tính của hắn việc trả thù mình là hiển nhiên, nhưng cũng không thể tránh được việc sẽ giận cá chém thớt sang mai và gia đình mai.

Ở nhà mai không có linh mạch, nhưng mà không có thì thôi, Thiên chỉ cần dời 46 cây ớt trong tiểu thần giới ra rồi xếp theo vị trí kim cương trận. Thì vấn đề an toàn của cả nhà họ vẫn sẽ được đảm bảo.

Còn giả sử như họ đi ra khỏi nhà bị tập kích thì không sợ tại vì họ chính là tín đồ trung thành của tổ đạo. Là con dân việt tộc có ấn ký tín ngưỡng hắn, nếu vậy thì đơn giản rồi, muốn bảo vệ họ có thể cho 1 cây tinh thần thụ tập trung theo dõi và 2 cây tinh thần đao làm vệ sĩ, bất kỳ lúc nào cũng có thể hàng lâm vào thức hai của họ.

Thấy Thiên hì hục trồng cây trong vườn nhà cả 2 người tò mò

"Thiên con trồng nhiều cây ớt như vậy là gì ah"

"Con nói bố mẹ nè, con trồng làm gì thì tạm thời bố mẹ không cần hỏi...khi nào có chuyện tự nhiên sẽ biết...nhưng mà bố mẹ phải hứa với con 1 điều"

"Ờ...hứa gì con"

"Không được chặt bỏ nó...dù là 1 cây cũng không được"

"Uhm...được rồi..."

"Bố mẹ nhớ đó nha"

Thiên bây giờ đã gọi bố mẹ mai la bố mẹ vậy đó

Ngọt xớt như kẹo mút

Da mặt dầy cũng không phải loại thường, không biết có lúc nào hắn đắc ý vì loại ưu thế của mình không

Xong xuôi mọi việc cũng là 8hắn tối, bữa cơm cũng nhạt đi không ai buồn ăn

Thiên vào nhà thì thấy 2 mẹ con mắt đỏ hoe, tỉ tê với nhau

"Nè...có mẹ cái là bỏ anh qua bên đúng không..."

"Em có biết là anh bị tổn thương tâm lý cỡ nào không, nãy giờ anh phải chơi 1 mình rất buồn đó..."

Nghe hắn giả giọng nói điệu bộ con nít, 2 mẹ con "phì" cười

"Hjhj..." Thiên thấy mình đã thành công liền chạy tới nắm lấy tay mai

"Mẹ...cho con mượn mai tý nha..."

"Uhm...2 đứa đi chơi đi.." mẹ mai cũng cười

Trong lòng bà thầm nghĩ, Thiên là 1 cậu bé tốt, mai đã chọn hắn thì nên tác hợp cho 2 đứa đi. Con gái đang buồn, thiếu chỗ dựa, vậy thì có hắn bên cạnh sẽ tốt hơn. Thế là bà sốt sắng đuổi 2 đứa đi chơi

"Mình đi đâu vậy anh..."

"Đi dạo...đi ăn...anh phải nuôi cho cô giáo mai mập tròn lủng lẳng mới được"

"Xí...em không mập vậy được đâu..xấu lắm"

"Uhm..không sao...nếu xấu không ai cưới thì...ờm ....để coi...thôi anh cũng đành cắn răng mà cưới vậy...ahhh....đau ..." Thiên làm bộ mặt đắng chát. Sau đó ngay lặp tức ăn phải 2 cái lan hoa chỉ vào eo

2 người cứ thế là cười nói vui vẻ, gần như cơn mưa rào vừa rớt xuống kia không hề tồn tại, tựa như mọi đau buồn của mai dù lớn cỡ nào. Thì bây giờ...tất cả đều không còn

Tựa như chưa bao giờ tồn tại

Thậm chí bù lấp hoàn toàn bằng ấm áp.

Chỉ vì 1 người mà thôi

Nụ cười hiếm hoi này cô phải mất hơn 3 năm mới tìm lại được

1 loại hạnh phúc, nhẹ nhàng ập đến đời cô, không lớn, không bất ngờ, không dồn dập. Nhưng lại vừa đủ lấp đầy con tim cô không còn lại chút chỗ trống

Thiên lấy xe máy của bố mai chạy, 2 người mặc quần áo mát mẻ vừa cười vừa nói mà đi.

Mặc dù chưa từng biết chạy xe, nhưng chỉ cần hỏi sơ qua là rồi...ok

"Em lên xe đi...anh chở" hắn nói chuyện giống như mình là 1 tên lái xe cừ lắm vậy

Mai nghi ngờ, rụt tè lên xe. Làm sao cô cứ có cảm giác không an toàn thế nào ấy

"Anh chắc là lái được không đó"

"Chắc mà..."

"Nhớ nếu không lái được thì nhớ đạp thắng đó.."

"Uh...biết rồi..."

Thế là mai lên xe, nhưng mà trực giác của con gái luôn là chính xác.

Tại vì

"Xeeeee....ùn...vù..vù.." Thiên chạy xe chưa biết lên ga thế nào, cứ thế là đè cái tay ga vặn hết cỡ.

Thế là "xíu...."

Sau đó hắn sợ quá đạp thắng thật mạnh làm cái "éc......."

"Sau đó là..."rầm.."

Chiếc xe ở lại, 2 người ôm nhau nằm trên đất, tiếp xúc thân mật nhẹ nhàng như 1 vụ té xe thôi

"Anh...anh không biết lái xe mà còn đòi..."

"Hj..đau không em..."

"Không đau...thôi để em chở đj...đi xe anh...em sợ ngày mai không đến trường đâu.."

Thiên tưởng là mai định lấy xe bỏ học cùng mình đi chơi chứ, dù sao thì bỏ học cũng là lĩnh vực mà hắn giỏi nhất

"Hả...vậy em muốn đi đâu.."

"Là đi bệnh viện đó..."

Thấy hắn ngốc nghếch chưa hiểu, cô ký thêm cho hắn 1 cái vào trán.

Tuy nhiên, té xe có hơi đau, nhưng thấy bản mặt hắn ngây ngây, khờ khờ cô lại thấy vui hơn bao giờ hết.

Cảm thấy hắn bình dân, dễ gần hơn bao giờ hết

Từ lúc cứu cô ở công viên, tới khi vào tù, rồi lại ở nhà thím thảo

Hắn luôn trong hào quang của anh hùng, của thần thánh. Hắn hoàn mỹ đến mức làm cô thấy hơi mặc cảm.

Nhưng mà bây giờ thì đã khác, cô đã tìm lại được chút tự tin khi ở bên hắn rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK