Tiên quang mờ đi, đôi vợ chồng Tiêu Hoành Phong phong trần mệt mỏi lộ ra, đến bây giờ pháp lực trong cơ thể họ đã gần như cạn kiệt
Trải qua đoạn đường vượt không gian dài dằng dặc khắp các tinh hà vượt không tới đây....nếu như không phải tu vi của họ đều là huyền tiên và được tuyệt tiên trận của Thiên chữa thương lẫn phục hồi lại pháp lực cho thì hiện giờ, đảm bảo họ vẫn còn đang ở dãy tinh hà xa xăm nào đó chứ không phải là ở đây đâu..
May mắn, 1 miếng tâm ngọc vẫn không ngừng nóng lên báo hiệu cho khoảng cách được gặp con gái đang không ngừng được kéo gần hơn....nếu không phải có được điều này làm động lực cho họ, thì e rằng đoạn đường dài này họ đã mất đi mục tiêu phấn đấu mà bỏ cuộc từ lâu
Khổ cực....nhưng mà giờ đây, họ ruốt cuộc cũng đã làm được....họ đã gặp lại được con gái của mình.....
"Cha....mẹ....huhuhu...." mới nhìn từ xa, nhưng nước mắt Tiểu Khiết đã không nhịn được nữa mà tuôn trào
Bên kia, chính tiêu mẫu cũng đã khóc nấc lên....
Có lẽ....thời khắc này đây, 1 tiên nhân như họ thật sự là mềm yếu và nhu nhược....họ tầm thường, họ phàm tục....
Nhưng mà tình cảm thiêng liêng nhất của con người....thứ mà trời đất mỹ mãn đã ban cho....tình cảm mẫu tử....tình cảm gia đình....thứ tình cảm này đã được họ tôn vinh đến mức tận cùng
Đáng quý biết bao nhiêu tấm lòng cha mẹ....
Khi mà bao nhiêu đại sát chiêu ập đến....tất cả đều được cha mẹ thay con gái đón đỡ...
Khi mà bao nhiêu dặm hư không trốn chạy....họ vẫn mệt mỏi phong trần chạy trốn, nhưng lại để đứa con gái trong lòng được ngủ 1 giấc thật ngon
Khi mà mỗi lần mệt mỏi, cha mẹ đều cắn răng nói 1 từ "không mệt" cho con gái yên tâm
Khi mà những vết thương lớn như miệng chén xuyên qua ngực, nhưng người cha vẫn không ngại vươn người đỡ thêm 1 nhát kiếm nữa cho con gái không bị thương
Khi mà những giọt nước mắt người mẹ rơi khi máu trên thân con gái chảy xuống
Và....khi mà nguy hiểm tồn vong kéo đến, cha mẹ đã liều cả đại giá để đưa con vào hư không lối mòn....quyết chết để cứu con gái 1 mạng....
Đáng quý biết bao nhiêu....trên đời khi mà có được 1 người cha...1 người mẹ như vậy.....thử hỏi trên đời, con người còn có thể tìm ở đâu nữa mới có được 1 tấm chân tình hiếm có như vậy
Gian truân dài dằng dẵng, khổ cực đến tận cùng....
Vô vàn mệt mỏi đổ lấp đoạn đường dài....sinh tử gian nan ...chân tình mới hé lộ
Thế gian trân quý nhất....không phải phút giây này hay sao...
"Mẹ....oa..huhu..." Tiểu Khiết giống như 1 con mèo nhỏ nhào vào lòng mẹ khóc lóc ỷ ôi mãi không thôi
2 mẹ con họ mỗi người đều xinh đẹp như hoa như ngọc...mỗi người lại yếu đuối hơn 1 người....mỗi người lại khóc to hơn 1 người....
Tiêu thúc nhìn thấy con gái mà cũng sinh lòng súc động, mắt thoáng cái đã rơm rớm nước mắt
Tấm thân nam nhi to lớn, tâm lý sắt đá đến bây giờ cũng bất giác trở nên mềm nhũn
Có lẽ....khổ cực của họ đã trải qua quá đủ....kinh hoảng cũng quá nhiều....mệt mỏi cũng quá lớn....mà cảm giác mất mát sau tai nạn cũng không thể đong đếm nổi
Khi con người tưởng chừng đã mất đi 1 thứ quan trọng nhất trong đời....khi mà suốt 1 khoảng thời gian họ chán nản bất an khi mất đi nó....họ càng thêm yêu quý vật đó hơn trước kia nhiều lắm....nhưng mà họ đã mất nó rồi...mất vĩnh viễn
Đến bây giờ đây....khi mà thứ quý báu vô giá tưởng chừng như đã mất đi rồi đó....sau bao nhiêu gian khó....họ ruốt cuộc lại có lại được....cảm giác này...so với bất kỳ nỗi kích động nào trên đời....so với bất kỳ niềm vui nào trên đời....tất cả đều không thể sánh bằng...
Tiểu Khiết là đứa con gái duy nhất của họ....là niềm an ủi và kết quả của tình yêu vô bờ bến của họ....nó là được sinh ra từ vô vàn yêu thương và hi vọng của họ...và nó...là mạng sống của họ
"Huhu...con gái....con...con tốt không...mấy ngày nay con sống thế nào..."
"Mẹ...con tốt...con rất tốt....con may mắn lắm, con được không gian đưa thẳng đến đây...sau đó con được cứu sống...mẹ..." bây giờ Tiểu Khiết mới nhớ tới 1 nam nhân lạ mặt ở đây.
Cô bỡ ngỡ, thẹn thùng nhìn ánh mắt sang Thiên....
"Cha...mẹ...là anh ấy đã cứu con..."
Lúc này, tiêu thúc và tiêu mẫu mới kịp nhìn sang Thiên....
1 thanh niên áo xanh phất phơ, chân đạp vững trong không gian, bộ pháp y này vừa nhìn là biết không đơn giản...chỉ tiếc rằng,...trên thân lại không có lấy 1 chút hơi thở đại đạo...không có lấy 1 chút giao động lực lượng....ngay cả lực lượng cơ bắp cũng không cảm nhận được 1 chút
Ngoại trừ 1 ánh mắt bình tĩnh và vẻ bề ngoài thư sinh yếu ớt có chút đẹp trai ra thì hắn không có lấy 1 chút điểm đáng chú ý.....
Ngay cả việc hạ bộ đứng trong hư không này...e rằng cũng là nhờ có bộ pháp y kia trợ giúp mới được.
Và nếu như không phải có 1 câu nói vừa rồi của con gái, chính Tiêu Hoành Phong cũng sẽ không thèm ngó ngàng tới hắn 1 cái
Đặc biệt là khi thấy 2 vị trưởng bối cấp huyền tiên như họ, thanh niên này thậm chí còn không có lấy 1 chút nào cung kính...lúc chào hỏi cũng chỉ có cười nhẹ và gật đầu 1 cái làm như bằng vai phải lứa với nhau vậy
Không hiểu sao, ấn tượng đầu tiên của tiêu phụ đã hơi chút không tốt với hắn...ông cũng rất nể mặt con gái mà gật đầu lãnh đạm chào lại 1 cái
Ở tiên giới, thực lực là vi tôn...kẻ yếu xưa nay không có lấy 1 chút quyền làm người...nhân sinh quan của vô vàn tiên nhân xưa nay đều nhìn người bằng thực lực ...gần như không có ngoại lệ
Cặp mắt kinh doanh và trực giác cấp huyền tiên của Tiêu Hoành Phong cho ông 1 cảm nhận rất thần bí về Thiên, nhưng mà điều đó không đủ để ông bỏ qua cho thái độ vô lễ khi chào hỏi gặp mặt đó được
Phải biết rằng nếu ở tiên giới, thái độ đó của Thiên có thể đủ cho ông rút kiếm chém chết từ lâu....có con gái ở đây, ông không có tâm trạng quan tâm tới hắn.
Còn việc hắn cứu con gái mình ư....nằm mơ sao...1 tên phàm nhân yếu đuối mà đòi cứu mạng 1 tiên nhân chân tiên đỉnh hay sao....lừa gạt quá mức...vậy mà con bé cũng tin cho được..thật là khờ
"Ủa...chân tiên....sao mà chân tiên lại..." bỗng nhiên Tiêu Hoành Phong nhìn lại con gái, ngay lập tức miệng ông ta liền há to...