Mục lục
[Dịch]Giới Thần- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Luyện phù giả dù có là tuyệt thế kỳ tài cỡ nào cũng vô cùng hiếm có người có thể luyện thể mà đạt đến lực lượng 300 tinh.

Không có nói tới 400 tinh là chuyện vượt qua cực hạn, chỉ nói tới 300 tinh thôi thì đã là thế gian hiếm người có thể luyện đạt đến.

Đừng tưởng rằng cứ có 1 tấm huyền phù là sẽ giúp ngươi luyện tới 99 tinh, không có đâu.

Cũng đừng tưởng rằng 1 thanh huyền binh hay 1 viên huyền đan là sẽ có thể giúp ngươi luyện ra được 99 tinh lực lượng.

Lại càng không có sủng vật huyền phẩm nào có thể giúp chủ nhân luyện ra được 99 tinh lực lượng.

Con người tiềm năng là có hạn, thiên phú lại càng có hạn, luyện 1 thứ tới đỉnh đã là khó chớ nói chi là luyện được cả 4 thứ đều đạt được đến tới hạn.

Đó là vấn đề nếu như cả 4 thứ hợp luyện mà tới đỉnh thì mới đạt tới 99 tinh, 4 thứ cộng lại là 396 tinh.

Cái cực hạn 400 tinh thì tuyệt đối sẽ không có ai có thể vượt qua. Tại vì đó gần như là cấm kỵ....là ngưỡng cửa phàm thai không cách nào đạt được đến.

Địa cấp công pháp và thiên cấp công pháp cũng không phải là không có hạn chế, mặc dù nó có thể giúp nhân loại kích phát được nhiều tiềm lực hơn nữa nhưng mà cũng không có cách nào vượt qua được cái giới hạn đó.

Tương truyền rằng chưởng môn Thiên Kiếm môn là 1 đời kỳ tài hiếm có trong thiên hạ, từ bé đã được tu luyện thiên cấp công pháp cùng với địa phù, địa phẩm hung thú sủng vật và địa phẩm đan dược liền đạt đến trạng thái đỉnh của lực lượng luyện thể kỳ với con số 380.

Đó chính là 1 con số trong truyền thuyết mà gần như người đời đều lấy đó làm mơ ước để phấn đấu, gần như trong lịch sử từ đó cho đến nay dù thiên tài lớp lớp cỡ nào cũng không có ai vượt qua được con số kỷ lục này.

Vậy mà ngay bây giờ đây, trước mặt Dịch lão chỉ là 1 thanh niên non choẹt trên thân thậm chí không có lấy 1 tấm phù hộ thân, bảo khí tầm thường, không có đan dược tẩm bổ, không có công pháp cao cấp, sủng vật thì lại chỉ là 1 con huyền cấp bình thường.

Vậy mà lại có thể dễ dàng đạt đến 400 tinh lực lượng.

400 tinh....là 1 con số không chỉ phá vỡ kỷ lục mà còn vượt qua được cả giới hạn thường thức của con người, vượt qua luôn cả giới hạn thiên đạo quy ước....là 1 con số thật không cách nào tin tưởng nổi.

Mà càng đáng sợ hơn nữa đó là hình như....đó còn chưa phải giới hạn cuối của hắn.

Kiếm thế có thể tăng phúc 7 thành lực lượng, nhưng 400 tinh kiếm lực mà Dung Lão phát ra cũng đã tăng thêm 7 thành thậm chí gấp đôi.

Gấp đôi lần kiếm lực 800 tinh lực lượng công kích lên 400 tinh kiếm thế mà vẫn vô kế khả thi, vô lực công phá.

Thật quá đáng sợ, càng chiến Dung Lão lại càng khiếp sợ....

"Keeng....keng...keng..."

Lang nha kiếm là 1 thanh kiếm không tốt, nhưng nó lại nhận được đại thế trên thân Thiên cùng với xảo lực trên tay hắn mà có thể dễ dàng đối kháng với đỉnh cấp huyền binh sắc bén vô bỉ trên tay Dung lão.

Đây mới thật là điều mà nãy giờ khiến lão mê mẩn quan sát.

Kỹ xảo...không sai, chính là 2 từ này.

Chỉ với 2 từ kỹ xảo này thôi, nhưng lại sinh ra những hiệu quả xuất kỳ bất ý, tâm người dù đề phòng cỡ nào cũng vô phương kháng cự được.

Tựa như là 1 kiếm vốn là đang đâm tới nhưng khi vừa chạm vào kiếm là liền xoay nhẹ 1 vòng sau đó kiếm thế liền biến đổi đâm vào 1 góc chết nào đó trên cơ thể.

Đại lực không có chỗ phát, sơ hở lại lộ ra....

Kỹ xảo đòn bẩy

Kỹ xảo cương nhu

Kỹ xảo dương đông kích tây

Kỹ xảo khổ nhục

.......

Mấy thứ trên trời dưới đất gì cũng có, bậy bạ cỡ nào cũng có, ngược đời cỡ nào cũng có....

Đề phòng....đề phòng trên mỗi 1 nhát kiếm trảm tới, đề phòng tới nỗi có lực mà không dám phát, có thế mà không dám công, có tốc độ mà không dám dùng.

Đề phòng liên tục đến nỗi trở nên căng thẳng, đến nỗi sinh ra bóng ma....đến nỗi sinh ra sợ sệt...

"Tiểu...tử ngươi....không thể dùng kiếm như bình thường được sao...đấu với ngươi thật quá mệt óc"

Thiên cười nói "thế gian vạn vật đều có khắc tinh....chỉ có kỹ xảo vụn vặt này là không thứ gì có thể khắc chế mà ngược lại nó còn có thể tứ lạng bạt thiên cân khắc chế hết mọi võ học trong thiên hạ"

"Kiếm pháp 1 đường thẳng tới là chính nhưng kẻ chính lại khó tồn, thế giới võ hiệp....không gì quý hơn mạng sống và tôn nghiêm"

Thiên cố ý nhắc tới mạng sống trước, tôn nghiêm sau ý nghĩa rất đơn giản.

Thủ đoạn...nếu có thể giữ được mạng thì bất chấp thủ đoạn.

"Hừ...nhưng mà kiếm pháp trên đời sinh ra là vì những kiếm giả ngay thẳng....kiếm chỉ trời cao, thà gãy không cong, 1 đường thẳng tới....chánh nghĩa lập thân, đó mới là kiếm đạo"

"Sai rồi....Dịch lão ah, ngài sai rồi"

"Sai chỗ nào....ta sai chỗ nào, tiểu tử ngươi dám sỉ nhục kiếm tâm của ta"

"Dịch lão ah, ngài không thể ngộ ra được "thế" và "ý", ngài có từng đặt câu hỏi vì sao chưa....có bao giờ ngài nghĩ mình đã đi đường sai chưa"

"Ngươi..."

"Vậy để ta nói cho lão biết kiếm tâm của ta là gì"

"Kiếm trên đời sinh ra là để làm gì?"

"Kiếm pháp trên đời sinh ra là để làm gì?"

"kiếm thế và kiếm ý trên đời sinh ra là để làm gì"

.....

Thiên cố ý dừng lại 1 lúc rồi nói.

"Chỉ 2 chữ thôi..."giết người", lão tập võ cả đời có thể là vì mộng tưởng gì khác, nhưng mà kiếm lại không có những mọng tưởng đó....kiếm...sinh ra chỉ là để giết người"

"Giết người, có phân chánh tà không....không có, giết người không phân chánh tà, kiếm cũng không có khái niệm chánh tà, chỉ có con người áp đặt chánh tà cho kiếm mà thôi"

"Người đã không hiểu kiếm....kiếm tất không thuận người....luyện thì có triển vọng gì"

"Keng" lời vừa xong Thiên liền thu lại lang nha kiếm, đầu ngoảnh mặt, chân bước đi không nói thêm 1 lời nào nữa.

Nói....hắn nói như vậy là đã đủ rồi, còn vấn đề chỉ nằm ở chỗ Dịch lão có hiểu được hay không mà thôi.

Tử Nhật và Tiểu Hắc xếp 2 hàng lững thững bước theo sau, dưới ánh chiều tà, bóng lưng của Thiên để lại 1 vệt dài trên đất, lưng hắn cao ngất thẳng tấp giữa thiên địa tựa như 1 thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ chỉ chờ được tắm máu tẩy luyện.

Dịch lão bị mấy lời của Thiên nói cho choáng váng không biết phân ra phải trái.

Đổ ngã....kiếm tâm bây lâu nay lão tu luyện đều đã bị lật đổ.

Bị mấy lời nói của Thiên lật đổ....uổng cho cả đời lão vẫn luôn tự hào 1 đời thiên tài, tự hào 1 mảnh bất khuất nhưng mà giờ đây....lão cảm thấy mình bị lung lay.

Kiếm sinh ra là để giết người.

Kiếm pháp sinh ra là để giết người.

Kiếm ý hay kiếm thế cũng là để hỗ trợ kiếm pháp giết người.

Kiếm sinh ra không có mọng tưởng gì khác, nó chỉ có nguyện vọng được thực hiện tuyệt đối xứ mệnh của mình. Nếu như không được giết người thì kiếm sinh ra còn có ý nghĩa gì nữa.

Người luôn áp đặt kiếm tâm của mình cho kiếm đạo khiến cho nhân kiếm bất hòa hợp, trống đánh xuôi kèn thổi ngược uy lực kiếm pháp mới sút giảm đến như vậy.

Kiếm đạo không phân chánh tà....đã là giết người thì dù giết kẻ ác hay người thiện thì cũng là giết.

Chánh tà chỉ là quan niệm do con người tự đặt ra, chứ kiếm làm gì có loại quan niệm này....nó sinh ra vẫn không ngoài 1 mục đích duy nhất đó là... "sát"

Nhân loại sử kiếm mà không hiểu về kiếm thì làm sao có thể luyện kiếm đi đến đỉnh phong.

Muốn đạt đến được 1 tầng thứ cao hơn trong kiếm đạo thứ đầu tiên không phải là cái gì "ý" hay "thế" mà là "hợp"

Hợp ở đây chính là sự tương hợp giữa người và kiếm, là cảnh giới nhân kiếm hợp nhất

Thiên cố ý vận dụng kỹ xảo để chiến với Dịch Lão mục đích cũng chỉ có như vậy, hắn muốn chứng minh cho lão biết khuyết điểm của mình.

Kẻ cầm kiếm "thà gẫy không cong" là không sai nhưng 1 khi có 1 chút lệch lạc sinh ra là sẽ vĩnh viễn không quay được đầu lại.

Kiếm giả là lấy người sử kiếm, chứ không phải kiếm khống chế người, võ giả dù trong tay nắm đại lực nhưng vẫn phải có 1 cái đầu thật sáng suốt để khống chế.

Kiếm pháp là phần cứng, còn người luyện là phần mềm. Nhân loại nếu chỉ biết lắp khuôn cái cũ thì sẽ khó lòng đi xa.

Đó là lý do tại sao mấy năm nay Dịch Lão vẫn không ngộ được chiêu thứ 9, và cũng vì lý do đó mà lão không thể luyện được 8 kiếm kia đến cảnh giới viên mãn.

Kiếm tâm sụp đổ là 1 loại thất bại, nhưng thất bại là bàn đạp để con người tiến lên xa hơn, chỉ là không biết Dịch Lão có thể đối diện được với sai lầm thâm căn cố đế của mình bấy lâu nay hay không mà thôi.

Đứng ngây người tại đó không nhúc nhích, nhật nguyệt giao thoa liên tục mấy lần liền.

Tịnh lão mấy lần đều đi qua đây định thức tỉnh Dịch Lão nhưng nghĩ nghĩ lời Thiên nói xong lại thôi.

Còn nhớ ngày hôm đó Thiên tới và nói 1 câu khiến lão nghe mà run sợ.

"Dịch Lão đang có chút chuyện, nếu Tịnh lão ngài muốn ông ta thành thần thì đừng làm phiền"

Mới đầu Tịnh lão còn không quá hiểu lời nói đó lắm, nhưng mà liên tục 4 ngày qua đi không thấy Dịch Lão biến chuyển ông liền hiểu.

Đứng ở nơi đó, Dịch lão tay không cầm kiếm, cả người như khô mộc đứng lặng. Trên thân lão những luồng ý chí mạnh mẽ lộn xộn không ngừng tranh đấu rồi dập tắt.

Mỗi lần như vậy, 1 tia sát ý liền sinh ra, sát ý này vừa nhen nhóm thì thanh trọng kiếm bên cạnh liền rung lên 1 cái tựa như bị kích thích.

Cả 2 người đều đang bắt đầu tìm được 1 tia liên hệ nào đó khó hiểu, mạnh mẽ mà quyết đoán vô cùng

"Haiii....quả thật là 1 loại ý chí chiến đấu mạnh mẽ, Tiểu Thiên nói không sai, nếu như loại chiến ý khủng bố này mà được nuôi dưỡng thành công....con đường thành thần liền rộng mở, còn thanh trọng lực kiếm này nữa...cũng sẽ nhờ đó mà sinh ra kiếm linh, thật là 1 chuyện tốt viên mãn"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK