Cổ Võng Cuồng ngạo khiêu chiến Thiên, vốn dĩ Thiên có rất nhiều cách để giải quyết việc này.
Nhưng mà hắn lại không làm như bình thường, quyết chiến hay giết người...tất cả đều là hạ sách.
Thiên Kiếm Môn này có quá nhiều sự bất công, những đại gia tộc quá bá đạo, chúng một tay che trời lộng hành bá đạo khiến người người oán thán.
Một Thiên Kiếm Môn như vậy ở trong mắt Thiên, một chút giá trị lưu lại cũng không có.
Cổ gia này có được công pháp thượng cổ tu luyện ra lực lượng hồng hoang sơ khai vô cùng hiếm có, giá trị của nó đối với Thiên chính là khỏi phải nói.
Nhưng mà trước một đại gia tộc khát máu lộng hành như vậy mà Thiên đơn thân tiến lên lôi đài thì quả thật quá ngu xuẩn.
Đại thế "vạn pháp hoan hỉ thế" này của Thiên chính là lấy một phần nhỏ ảo diệu hắn học được thần thông từ nghĩa phụ.
"Tam Thiên Hữu Hợp" có thể giúp nhân thể tạm thời hòa hợp với thiên địa cảm ngộ thiên đạo áo nghĩa.
Năng lực này được Thiên đơn giản hóa rồi vận dụng tâm tình mà luyện ra một đạo "hạnh phúc chi thế" điều khống tất cả mọi việc.
Mục đích của hắn chỉ có 3 cái.
Thứ nhất, tạo ra lực lượng khắc chế lại hung tàn chi lực của cổ gia, lấy đó mà uy hiếp ngược lại đối với đại gia tộc này.
Cũng như lần trước hắn lấy một rống hơn 1 triệu tinh âm ba lực áp sập nửa tòa nhà Âu gia, ức chế họ. Sau đó lại lấy 1 tấm bạo tạc phù khủng bố ra ức chế Độc Mễ gia.
Bây giờ hắn lại lấy cự đại hạnh phúc chi thế để khắc chế Cổ gia.
Còn mục đích thứ 2, rất đơn giản đó là hắn muốn thử xem tồn tại đỉnh cấp trong môn phái kia có muốn khống chế cục diện nội môn lại hay không, nếu như được thì hắn sẽ làm ra cuộc trao đổi 2 bên cùng có lợi này.
Khi nắm được loại "vạn pháp hoan hỉ thế" này coi như một đạo lực lượng tập trung tinh lực của mấy trăm vạn đệ tử sẽ đủ sức cho Bạch Vạn Kiếm này khống chế tốt cục diện bá chủ của các đại thế gia.
Tòa lực lượng đó, đủ mạnh để diệt sát một đại gia tộc trong nháy mắt, còn nếu như Bạch Vạn Kiếm này còn cảm thấy chưa đủ, vậy thì Thiên vẫn còn bạo tạc phù...lúc đó ông ta sẽ tự giác phải tìm tới.
Ngoài ra mục đích thứ 3 đó là, một tòa cự đại "hoan hỉ chi thế" này Thiên đưa cho Bạch Vạn Kiếm thực tế cũng chỉ có 3 phần ảo diệu, tuy ông ta có thể khống chế nó rất tốt nhưng toàn bộ căn cơ trong trận lại nằm trong tay Thiên.
Loại thế này to lớn mà bao dung vô cùng, trong quy nguyên đan điền, tòa đại thế này đã hình thành một giới hoàn toàn mới ở đây.
Mọi lực lượng trong nó chính là của Thiên 100%, các loại áo nghĩa mà các đệ tử lĩnh ngộ ra cũng đã trở thành những tiểu sinh linh trong giới này, chỉ chờ ngày họ luyện loại áo nghĩa đó đến đỉnh điểm sẽ tự động tiến cấp thành một loại thiên đạo và "vạn pháp hoan hỉ giới" này sẽ chân chính đạt đến áo nghĩa hỗn độn chi thế.
Bằng cách này, vô hình chung Thiên đã nắm bắt và khống chế được toàn bộ hơn 300 vạn đệ tử, trưởng lão thậm chí cả linh dược và hung thú trong Thiên Kiếm Môn, thời gian tới làm giáo sư, kẻ đáng được đào tạo Thiên sẽ chú ý, kẻ không đáng hắn sẽ loại bỏ.
Một Thiên Kiếm Môn không đáng giá, nhưng nếu một Thiên Kiếm Môn nằm trong tay hắn thì lại đáng giá cho hắn bỏ ra một chút đầu tư.
Bằng cách này, dù là kẻ thù truyền kiếp của hắn như Lang Thế Thiên hay Âu Chánh Nam thì cũng đã không còn một chút lực cạnh tranh.
Kế hoạch trong tương lai của hắn, sẽ từ một viên gạch đầu tiên này mà bắt đầu
Cổ gia là một phường hung thú ngu xuẩn chỉ biết lấy oán trả ơn.
Cổ Võng khiêu chiến Thiên, có sát ý và muốn bạo lực giết chết Thiên. Đó là chuyện cá nhân nhưng cũng không hề có khởi đầu.
Từ trước đến giờ Thiên cũng chẳng có một chút thù oán nào với Cổ Võng, con hung cuồng bạo thú này chỉ vì một chút hung tính và thói quen khi ép kẻ yếu như thường ngày mà nổi lên sát ý.
Hắn muốn thể hiện và muốn giết người lập uy, hắn muốn chứng minh bản thân mình ưu việt, nhưng mà hắn lại ngu xuẩn chọn phải Thiên.
Đánh, hắn đánh không lại Thiên, nhưng tới khi bị Thiên đánh cho suýt chết thì lại nổi lên hận ý muốn giết Thiên. Kể cả cha hắn cũng là một phường ngu xuẩn giống hệt như con trai.
Tự xem Cổ gia mình là bá chủ không ai được phép xâm phạm sao, nếu như không phải Thiên nương tay trong phút chót kia thì Cổ gia này sớm đã bị xóa sổ khỏi thế gian.
Lũ người này, nếu như 3 năm sau còn không đổi được xuẩn tính này thì tự tay Thiên sẽ xóa bỏ chúng.
Nhưng nói sao thì nói, sự ngu xuẩn của môt tên Cổ Võng này cũng đã giúp Thiên một tay thu lấy được 2 môn công pháp vô cùng đáng giá.
"Vạn kiếm bảo điển" bản toàn vẹn và "Bỉ Mông Thông Thiên Quyết"
Đồng thời còn phát hiện ra bí mật của một vị siêu cấp mỹ nữ mà thường ngày vẫn giả trang xấu xí đi bên hắn.
Tâm niệm vừa động, đại thế khủng bố khắp trời đất bắt đầu dần tán đi để lộ ra một quảng trường với chân diện mục vốn có.
Ngay lúc này, những cặp mắt mờ mịt dần tán đi trong tiếc nuối nhưng ngay sau đó lại sáng rỡ lên như thấy được một thứ độc nhất vô nhị thế gian.
Ở bên cạnh Thiên, một cô gái xinh đẹp đến nghẹt thở đã đập vào mắt họ.
Mấy vạn nhân loại ở đây đều nhất loạt trợn mắt to như chuông đồng, cả người mất đi khống chế, toàn thân cứng ngắc như tượng.
Bất kể nam nữ...bất kể già trẻ, bất kể tu vi cao thấp...
Trước mắt họ, một vị mỹ nữ xinh đẹp không cách nào tưởng tượng, không cách nào hình dung.
Trên thân nàng, vẫn là một bộ váy mầu hồng nhạt không có gì nổi bật, không có trang sức khắp người, không có trang điểm lòe loẹt, lại càng không có bất kỳ xa hoa diễm lệ.
Nàng...như một quầng hằng nguyệt lung linh thánh khiết mà khó với khó chạm.
Nàng...như một mỹ nhân trong tranh, đẹp đến không bút mực nào tả xiết.
Khuôn mặt khả ái lung linh, mi mày như vẽ, môi son má phấn, da tuyết như ngọc, dáng dấp 3 vòng mềm mại như nhung.
Khuôn mặt mỹ lệ mà thuần khiết như thiên xứ nhưng cái đẹp khiến nhân tâm chấn động này lại thánh khiết đến nỗi...nam nhân chỉ cảm thấy xấu hổ khi có tư tưởng xấu với nàng.
Một loại xinh đẹp mà người phàm cảm thấy nhỏ mọn, nam nhân cảm thấy dơ bẩn, bất kỳ một suy nghĩ xấu xa nào khi nhìn nàng đều sẽ khiến họ cảm thấy xấu hổ.
Loại xinh đẹp này vĩnh hằng như một đạo hào quang chiếu sáng, nó giống như một loại pháp tắc, một loại áo nghĩa trong trời đất.
Vốn dĩ, cái đẹp thuần túy từ vẻ bề ngoài đã khiến nàng đầy đủ tư cách để ảnh hưởng tới thiên địa, nhưng vầng sáng đại diện cho sự thánh khiết của pháp tắc đó gia trì lên thân.
Giờ khắc này, cái đẹp của nàng...đã không còn có thể dùng từ "đẹp" bình thường để hình dung nữa.
Toàn trường ở đây, tất cả đều không cách nào dứt ra khỏi được mắt khi đã chạm vào nàng, không khí vì thế mà trở nên lặng ngắt như tờ.
Ở nơi khác, Âu Chánh Nam khi nhìn thấy nàng...hắn lập tức giật bắn mình lên...vì sao...đó không phải là sửu nữ đã đánh hắn hôm bữa đó sao.
Đó không phải nữ nhân đáng gét xấu xí mà hắn gét cay gét đắng đó sao...tại sao lại là nàng.
Một cảm giác tự trách mà hối hận đến cực điểm lập tức đổ dồn lên đầu hắn.
Nhìn thấy người trong lòng xinh đẹp đến ngộp thở đang ở kia hắn lại càng nhớ tới cảnh mình khi nhục mạ "sửu nữ" kia sau đó bị người ta tức giận, người ta xem thường sau đó người ta đánh hắn không thương tiếc.
Còn lại cái gì....Âu Chánh Nam hắn còn lại cái gì sau trận chiến đó.
Khí khái nam tử và giáo dưỡng đạo đức sao.
Tài hoa và thiên phú sao.
Đẹp trai mà hấp dẫn sao...
Còn lại cái gì....hắn không còn lại bất kỳ cái gì trong mắt người con gái như thiên tiên như mơ mọng kia nữa.
......
Nhìn thấy sắc đẹp của Nhan nhi, Độc Mễ Kim Tiền giống như mất đi hồn vía, trong tim hắn một tình yêu và ham muốn chiếm đoạt giống như lửa cháy hừng hực bốc lên.
"Nhan nhi, người con gái đẹp nhất thế gian...sẽ chỉ có ta mới xứng đáng với nàng, bất kỳ kẻ nào dám tới gần nàng...ta sẽ giết hắn"
....
Nhìn thấy Nhan nhi, dù là Tuyết Thiên Nhai, Kiếm Thập Tam, Lang Thế Thiên hay là Hiên Viên Tuấn đều không thể nhịn được ánh mắt si mê.
Bình thường những nam nhân như này đều xem thường thế gian mỹ nữ như đồ vật qua đường, như hồng phấn khô lâu chỉ dành cho nam nhân chơi đùa chà đạp.
Nhưng mà giờ phút này, loại quan điểm đó của họ đều đã bị lật đổ, có lẽ là vì xưa nay mỹ sắc trong mắt họ dù có đẹp nhưng vẫn chưa đạt đến giới hạn này.
là cái giới hạn mà nam nhân bất kỳ thời đại nào cũng không thể kháng cự nổi, loại xinh đẹp đã đến một giới hạn vượt qua mọi giới hạn về cái đẹp, đánh đổ hết mọi cặp mắt xanh, đẹp đến nỗi trời đất cũng phải công nhận.
Cái sắc đẹp này, đến cả người như Thiên cũng không tránh được phải ngây dại một hồi.