Khi Thiên và Mai chạy tới nơi thì đám cháy sớm đã không còn gì nữa rồi
Người dân xung quanh đang bới tường, đập cửa để vào trong cứu người
Căn nhà này tuy là làm bằng gỗ, nhưng lại toàn là gỗ tốt, nhìn thì trông có vẻ lụp xụp nhưng tường vách gì đều là những loại gỗ quý trạm trổ hoa văn đẹp mắt
Cũng vì lẽ đó cho nên 1 liều thuốc mê phun sương được phun vào là cả chú thím đều không tránh thoát được
Giấc ngủ trưa định mệnh đó có lẽ cũng là 1 giấc ngủ kinh hoàng nhất của họ
Đạo pháp của họ đã ngộ,....lửa...đối với họ cũng không phải vật gì quá nguy hiểm....nhưng mà họ kinh hoảng nhất cũng không phải vì thế
Mà họ sợ hãi đó là....nguyên nhân của vụ cháy....họ ...đã biết được là ai làm....
"Rầm..." cánh cửa ruốt cuộc bị đạp đổ để lộ ra thân ảnh chú Tịnh và Thím thảo đang đờ đẫn ngồi bên trong
Trên mặt họ, nước mắt vẫn còn vương...kể cả chú Tịnh cũng không nhịn được phải khóc thành dòng
"Ủa...anh Tịnh...anh không sao chứ...." 1 chú hàng xóm nhào vô hỏi
"Cám ơn...tôi không sao.." chú Tịnh nâng thím Thảo, 2 người cùng đi ra khỏi căn nhà đã cháy đen này
Từ ngoài nhìn vô, quả thật căn nhà gỗ này đã cháy gần như không còn
Nhưng mà nhà cháy...người không cháy
Người không cháy nhưng người lại chết....
Thể xác không chết nhưng tâm linh họ lại chết...
1 đám cháy....chung kết cho 1 tấm lòng....1 sự nhẫn tâm...1 sự vô ơn không thể tha thứ....1 sự tuyệt tình không thể chấp nhận
1 đám cháy....là hành động của 1 con người....1 đứa con duy nhất....và thiêu rụi đi toàn bộ niềm hi vọng nhỏ nhoi còn sót lại trong tim 1 đấng làm cha mẹ
1 đám cháy...cháy rụi đi toàn bộ tình cảm...tình yêu thương và ý nghĩa sống của 2 con người
Nhân đã tuyệt....tình cũng tuyệt theo
Trong lòng chú Tịnh và thím Thảo....họ giống như đã chết
Trái tim họ đã chết....bản thân họ cũng chết....mà đứa con gái duy nhất của họ....nó cũng chết, kể từ thời khắc ngọn lửa này cháy lên
Trước khi đi, Hồng từng bỏ lại 1 câu; "Tôi cho ông bà 1 ngày....đúng giờ này sáng ngày mai....tôi...muốn cái ..sổ đỏ đất này...phải nằm trước mặt tôi....nếu không..."
"Chớ có trách ...tôi ...ác..."
"Huhuhu....con gái....con ác...con đúng là rất ác...." thím Thảo gào khóc
"Chớ có trách ...tôi ...ác..."...
"Chớ có trách ...tôi ...ác..."
5 chữ này cứ lập đi lập lại trong đầu họ....nó như trăm ngàn lưỡi dao không ngừng cào xé lên tim họ...
Không ngờ. ..chỉ vì 1 miếng đất....vì 1 cuốn sổ đỏ mà nó thật sự dám làm cả cái chuyện táng tận thiên lương này....
Nó không biết hay sao....họ...là cha mẹ của nó....là máu mủ, ruột già với nó....là người nuôi nó lớn khôn....nó không biết điều đó hay sao
Nó không biết là họ yêu thương nó cỡ nào hay sao...
Nó không biết là cha mẹ này...có thể cho nó bất kể cái gì hay sao...
Sao mà nó có thể lấy 1 cuốn sổ đỏ để so sánh với tình yêu của họ dành cho nó
Sao nó có thể lấy 1 cuốn sổ đỏ để đánh đổi hết tất cả tình yêu thương và quan hệ ruột thịt của cha mẹ....
Sao nó có thể nhẫn tâm như vậy....sao nó có thể vô tình như vậy...
Tiền....quan trọng tới mức như vậy hay sao....quan trọng bằng cả 2 sinh mạng hay sao
Nó đáng giá được hơn cả tình cảm máu mủ hay sao....
Vì con....2 vợ chồng họ có thể bỏ ra tất cả...hi sinh tất cả....cho đi tất cả
Nhưng còn con của họ....nó lại có thể đánh đổi cả sinh mạng của cha mẹ....chỉ để lấy mấy đồng tiền dơ bẩn....
Không còn lại gì nữa....
Không còn lại gì nữa....tất cả đã hết.....tất cả đã tuyệt...
Nó đã tuyệt tình cắt đứt....vậy thì chú Tịnh cũng vậy....thím Thảo cũng vậy
Cắt đứt ....cắt đứt hết tất cả mọi quan hệ....xóa bỏ mọi quan hệ...quên đi hết mọi quá khứ
1 đám cháy cháy lên...thiêu rụi đi toàn bộ ái hận tình cừu....thiêu rụi đi 20 năm chăm bẫm khổ cực
Nhân tuyệt....tình cũng tuyệt
Đứa con này....kể từ bây giờ, sẽ không còn 1 chút nào dính dáng gì tới họ nữa...
Coi như 1 đám cháy này...đã cháy sạch đi những gì về nó trong đời họ rồi
Khóc 1 lần....1 lần sau cuối....sau đó không bao giờ khóc nữa...
2 người họ dùng nước mắt để trút đi hết những quá khứ đầy yêu thương và 1 mảnh chân tình thiếu sót
Ánh lửa xa xăm bên kia chỉ còn lại tro tàn...tro tàn nguội lạnh
"Chú thím....bớt thương tâm đi...đứa con gái này của chú thím, coi như chưa bao giờ có đi....mọi việc hãy buông xuôi đi hết đi cho lòng thanh thản"
"Sinh mệnh con người lắm gian truân....tất nhiên sẽ phải tồn tại những điều không như mong muốn.....nếu không thể đứng lên được từ điểm ngã xuống thì sẽ bị khổ đau chôn vùi đi hết mọi thứ"
"Mỗi ngày đều có ánh bình minh buồn.....nhưng khi kết thúc mỗi ngày sẽ là 1 ánh ban mai đầy sức sống và 1 ánh bình minh ấm áp...mạnh mẽ lên...mọi chuyện rồi sẽ qua"
Chân ngôn phát ra, mỗi người nghe sẽ hiểu theo 1 nghĩa....nó lọt vào tai mấy chục cô chú hàng xóm
Lọt vào tai chú Tịnh, thím Thảo
Lọt vào tai nhóc Nam
Mỗi người đều nhất loạt giống như tự thân trải qua 1 lần hoàng hôn kết thúc....sau đó bị vô tận bóng tối nhấn chìm....sau đó lại nhận được ánh dương của bình minh rọi sáng tới
Tựa như 1 lần chết đi....1 lần sống lại
1 lần luân hồi...1 lần niết bàn
Ngộ đạo....nhất loạt đều ngộ đạo
Nhóc Nam mở ra 2 mắt sáng như sao....trí tuệ đã lấp đầy khoảng thiếu hụt trong linh hồn
Thiên mệnh như ánh ban mai giáng xuống...ban cho cậu nhóc phép mầu....ban cho cậu sức mạnh...ban cho đại đạo...và cũng ban cho cậu cả trách nhiệm
"