11 giờ là giờ đi ngủ của người lao động, nhưng đối với 1 số người rảnh rỗi lắm tiền không biết phải làm gì thì khác
Đây mới chính là thời điểm thác loạn lên ngôi
Vũ trường sao biển, nơi mà tràn ngập những nam nữ có tiền, có thế, có tất cả mà lại chán không biết làm gì, vậy thì tại đây họ sẽ được thỏa thích xài tiền, thỏa thích ngảy múa giải phóng calo, hoặc làm việc tầm hoan tác nhạc
Hút chích, đàng điếm,...giao dịch mua vui
Phòng víp số 3....
"Anh tần...sao vậy...quậy lên đi chứ...hahaha..." 1 thanh niên tóc xanh bá vai 1 em hở hang tóc vàng, 1 bên nói
"Hahaha....đại ca là tương tư rồi...có phải tại em Thu không..." 1 thanh niên khác nói
Cô gái xinh đẹp chân dài bên cạnh vũ tần nói vô
"Anh tần nè....nam nhân...thì phải đào hoa...đặc biệt là người vừa đẹp trai vừa có tài năng như anh.....yêu 1 người...đối với anh là 1 sự xa sỉ đó..."
"Haha...vậy sao...vậy em nói xem...nếu là em...em có thích anh không.." vũ tần với tay vuốt lên má cô gái
"Hihi...nếu là em....em nhất định sẽ...mê đắm anh..."
"Hahaha....có thật không...."
"Có chứ....nếu không...vậy anh thử là biết thôi..." cô gái vừa nói vừa tựa như vô ý vén áo để lộ ra 1 bầu ngực sâu hút, trắng nõn ra
"Hahaha...vậy được...vậy hôm nay anh sẽ ân sủng em..."
Nói xong, đôi nam nữ này dắt nhau đi thẳng ra xe đi mất
Các cô gái ở đây cũng không phải là những cô hầu gái bình thường ở các quán bar hay vũ trường...
Thử hỏi loại dơ bẩn đó, làm sao lọt được vào mắt vũ tần chứ
Họ tất cả đều là những người mẫu có tiếng hoặc cừu non mới vào nghề, ai nấy đều vì sự nghiệp của mình mà không tiếc công làm đẹp và dâng hiến cho các ông có máu mặt
Và Vũ Tần chính là 1 chỗ dựa vững chắc cho các nàng hướng tới
Trẻ tuổi, Đẹp trai, có tài, con nhà giầu, có địa vị cao trong làng nghệ thuật
So với các ông bầu già dê xòm thì đúng là đom đóm so với trăng.
Vì lẽ đó cho nên trung bình mỗi ngày đều có 2, 3 cô gái đẹp tự động liên lạc và ngả ý lên giường với Vũ Tần
Sống trong 1 vườn hoa, nhận được sự tâng bốc ngút trời của các cô gái, khiến cho hắn đã quên mất mình là ai
Yêu 1 người...đối với hắn quả thật so với ban ơn...là ân sủng đối với người đó cũng không khác gì lắm.
Kể cả vơi Thu cũng không ngoại lệ, Thu là 1 cô gái có năng khiếu nghệ thuật...mà nếu đã dính dáng tới 2 chữ "nghệ thuật" này thì coi như cô đã dính vào 1 cái mạng nhện vĩnh viễn không bao giờ thoát ra được
Và cũng chỉ có Vũ Tần hắn mới là người có thể cho cô tất cả...trong cặp mắt Vũ Tần hắn, dù Thu có thích hắn hay không, dù có cam tâm hay không...thì vĩnh viễn cô cũng không thể thoát khỏi được tay hắn...
Cho nên hắn sẽ không phải là kẻ đi xin lỗi, hắn có quyền yêu vài cô gái khác nữa....nhưng thu thì lại chỉ có quyền được thuộc về mình hắn mà thôi...
Dù trong tim hắn thật sự rất thích, rất nhớ Thu....nhưng tình yêu là 1 chuyện...cách sống và quyền tự do lại là chuyện khác...và hắn...chính là kẻ có quyền làm tất cả những gì hắn muốn
Tất nhiên...cách suy nghĩ đó sẽ không bao giờ để lại cho hắn 1 kết quả tốt....và cuộc gặp gỡ kế tiếp sẽ lại càng làm hắn thêm thê thảm
................
Ăn xong 1 trái táo, nói chuyện trời hoa đất lá 1 hồi, rốt cuộc Thu cũng bị cơn buồn ngủ đánh bại...
Dù là ở bên Thiên rất thoải mái, nhưng cả ngày nay cô đã quá mệt mỏi rồi
Kết quả tất nhiên sẽ là thân trâu như Thiên phải chịu trách nhiệm cõng tiểu công chúa về tận nhà
Quãng đường từ quận 5 tới quận 3 đâu có gần, chí ít cũng 5km chớ bộ
Với sức của hắn, dừng nói là 1 cô bé nặng chưa tới 60kg, cho dù là 1 ngọn núi nặng gấp ngàn lần thì cũng cõng được.
Nhưng cô bé này không hiểu sao lại có thể yên tâm nằm trên lưng hắn ngủ mà không chút đề phòng nào như vậy chứ, không phải chú Phàm từng nói là Thu rất khó tính đó sao...
Uhm...cũng hơi kỳ...
Từ khi hắn gặp cô tới giờ...đụng chạm cũng đâu có ít...ngay cả hôn trộm cũng hôn rồi...đến bây giờ ha...ngay cả ngực cũng áp lên lưng người ta...giờ ta mà đưa vào nhà nghỉ nữa là xong... đời cô lựu luôn
Tất nhiên, Thiên không phải loại người đó...chon nên cả 2 mẹ con Thu đều tin tưởng hắn đến mức gần như vô điều kiện
Bàn chân Thiên nhẹ nhàng từng bước rất ổn định, không gây sóc...Thu cũng ngủ ngon lành như 1 con mèo con...bàn tay không hiểu sao lại theo bản năng ôm chắc lấy cổ Thiên...giống như trong tiềm thức cô vẫn có 1 sự phòng vệ hợp lý để bảo giữ cho mình
Tính ra thì cõng 1 cô gái đẹp về nhà...chuyện này lần đầu tiên 1 vị chí tôn như hắn làm...nhưng cũng có chút thú vị
Linh khí từ trái táo có thể nhanh chóng xua tan mệt mỏi, suốt 2 giờ đồng hồ nằm trên vai Thiên, vừa ấm lại vừa êm...ngủ ngon thì cũng ngủ rồi...chỉ là có người cứ giả ngủ chưa muốn dậy mà thôi
Nhưng sự đời luôn có yếu tố bất ổn định, cái gì bình yên cũng đều không lâu
"Két..." 1 chiếc xe hơi sang trọng dừng ngay trước mặt Thiên và Thu, ánh đèn sáng chưng rọi thẳng vào mặt làm thu khó chịu phải ngóc đầu dậy
Cái ngóc đầu đó đã để lộ ra khuôn mặt mà bất kỳ ai đã từng nhìn sẽ không bao giờ quên.
Cũng đồng thời...làm 1 nam nhân trong xe giật mình hoảng sợ
Vũ Tần
Vấn đề nhận thấy Thu hay không, không quan trọng
Mà quan trọng là hiện giờ, cô lại đang nằm trên lưng 1 nam nhân khác, tay thậm chí còn quàng qua cổ hắn ôm cứng
"Hít...hà....hít...hà..." vũ tần thở không ra hơi, hắn phải liên tục hít sâu mấy lần mới lấy lại được nhịp tim
"Anh....có chuyện gì vậy..." cô người mẫu bên cạnh hỏi
"Cạch..." bỏ mặc giọng nói của cô người mẫu, Vũ Tần mở cửa xe tiến về phía Thu
Tĩnh lặng
Thiên thì khó hiểu, thu thì bình thường
Nhưng vũ tần lại xiết chặt lấy nắm tay, gân xanh đều hiện lên...đồng dạng 1 cảm giác cũng mọc lên
Phản bội.....hắn xem hành động của Thu khi bên người khác đó là như vậy
2 bên đối diện nhìn nhau cả 5 phút đồng hồ
"Cô có muốn giải thích hay không...với tôi...về hắn" Vũ tần vừa nói vừa chỉ chỉ ngón tay vô mặt Thiên.
Nhìn thấy ngón tay này, Thiên khẽ nhíu mày
"Giải thích cái gì..." Thu khó hiểu hỏi lại
Lúc này cô người mẫu kia hiểu chuyện liền thông minh tiến lên ôm lấy eo vũ tần nói
"Ah...thì ra là cô...bỏ qua sự quan tâm của anh tần để "lén lút, mây mưa" với 1 tên nghèo kiết xác....sở thích đúng là rất lập dị ah....và có chút....chút hạ đẳng đó...." ả ta vừa nói vừa uốn cái eo, áp bộ ngực lên tay vũ tần
Nhìn thấy hành động này của ả, Thu không hề phản ứng mà chỉ sợ hãi nhìn sang Thiên.
Quả thật Thiên đã có mấy phần giận, nhưng hắn không muốn chấp mấy người như vậy, chân hắn lại chậm rãi bước đi
"Ah....thì ra là không có cả xe....ah phải rồi....quần áo trên người cộng lại còn không tới 200 ngàn mà....cái xe đối với mày thật là quá khó đó...." giọng ả người mẫu lại vang lên
Nhưng chân Thiên vẫn thong thả bước đi sắp sửa tới gần chỗ Vũ Tần
"Đứng lại....tao chưa cho phép mày đi..."
Chân Thiên khẽ chững lại, lông mày khẽ nhíu
"Hừ....Thu....em phải biết...em là của anh....cả thể xác lẫn linh hồn đều thuộc về anh....sao em lại để nó chạm vào người...."
"Anh Vũ tần....anh thật buồn cười....anh lấy cái gì để nói em là của anh...."