• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết Liên Bích, không phải là một trong những thần khí có một không hai sao? Không ngờ Tuyết Liên Bích đã xuất thế!

Nhíu lại đôi mi thanh tú, Huyết Hồ nhìn về ven hồ, ánh mắt tràn đầy suy nghĩ sâu xa.

Một người xa lạ lại có thể đối với mình thẳng thắn thành khẩn như vậy, ngay cả chuyện tình Tuyết Liên Bích trọng yếu cũng nói ra, hắn với mình rốt cuộc là có tâm tính gì? Thật tình? Hay lợi dụng? Nàng thật sự có chút nghi hoặc.

Nàng thừa nhận nàng có cảm giác với cái ôm của hắn, có chút ấm áp, nàng cũng không bài xích khi hắn ôm ấp, thậm chí có chút tham lam ngửi hương trúc trên ngươi hắn, hơi thở của hắn đúng là có thể lay động lòng của nàng.

Nghĩ đến mình suy nghĩ chuyện này, Huyết Hồ không khỏi cảm thấy một trận ảo não, mâu quang đột nhiên nghiêm túc.

Nàng chưa từng không bình tĩnh như vậy. Làm một sát thủ, kiêng kị nhất chính là thất thần. Một khi thất thần chính là làm lộ tử huyệt của mình.

Nàng tuyệt không cho phép chuyện này xảy ra!

Tình cảm? Thật buồn cười, nàng tin tưởng lâu ngày sinh tình nhưng không tin tưởng nhất kiến chung tình!

Lòng của nàng chính là lạnh lẽo như vậy, lạnh như băng khiến không ai dám đến gần, cũng không ai dám xông vào!

“Cách xa ta một chút!” Huyết Hồ khôi phục lại thần sắc đạm mạc, kiên quyết mở miệng, giọng điệu thực lạnh nhạt, lời nói cũng có chút lạnh như băng.

Nam tử áo trắng nghe vậy sửng sốt, phức tạp nhìn Huyết Hồ một cái, trong mắt có đau đớn thật sâu. Nhưng hắn cũng không nói gì chỉ cười tà khí, môi giật giật, rốt cục hộc ra một câu: “Không sao, ta thích nàng là được rồi. Về sau nàng chính là tiểu hồ ly của ta, để ta đến bảo hộ nàng là được”

“Không được!” Huyết Hồ tức giận trừng mắt nhìn nam tử.

“Ta nói được là được, tiểu hồ ly của ta đương nhiên phải là ta đến bảo vệ!” Áo trắng nam tử bá đạo ngẩng đầu, hai mắt thâm tình hai mắt Huyết Hồ, trong mắt có dục vọng giữ lấy mãnh liệt. Bỗng nhiên, cánh tay dài tăng thêm lực đạo ôm chặt lấy Huyết Hồ, đem Huyết Hồ trói ở trong lòng, đem của đầu nàng đặt trên bờ vai của hắn.

Con mẹ nó, ai là tiểu hồ ly của hắn, kêu thân thiết như vậy để làm chi, cả người nàng đều nổi da gà rồi!

Thân mình Huyết Hồ kề sát dáng người rắn chắc của nam tử áo trắng, cảm thụ được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn liền nổi giận, quát: “Buông ta ra! Hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ngươi thả ta. Chờ sau này ta cường đại rồi, xem ta phế đi ngươi hay không!"

Nam tử ha ha cười, trong mắt thoáng hiện lưu quang, trông yêu dã vô cùng. Khóe miệng cười tà tứ, thanh âm thanh nhã mê hoặc lòng người vang lên: “Phế đi ta thì nàng làm sao bây giờ nha”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK