• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bên Lục Trúc thấy vậy vô cùng sốt ruột, cấp tốc tiến lên giúp Huyết Hồ thoát ly hiểm cảnh. Nhưng khi thân mình nhỏ gầy kia tiếp xúc với bạch lăng bay đầy trời cũng bị quấn vào trong đó. Thân hình nhỏ nhắn chậm rãi bay lên không trung. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn nhất thời đỏ bừng, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập hơn.

Huyết Hồ nhìn vẻ mặt thống khổ của Lục Trúc, đôi con ngươi chợt lóe, sát khí vội hiện ra, tiếng động lạnh lùng ác ma truyền khai, cuồng ngạo kiêu ngạo:

“Lam Vũ Tích! Ngươi bức người như vậy, đừng trách ta hạ thủ vô tình! Khi dễ ta, ta sẽ hoàn lại gấp trăm lần!”

Huyết Hồ dứt lời, Lam Vũ Tích liền mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào một màn kia.

Trời ơi! Nàng đang nhìn thấy cái gì?

Mặc gió cuồng loạn, quần đỏ tung bay, Huyết Hồ giống như Tu La thị huyết, con ngươi ẩn ẩn lóe ra hào quang màu đỏ quỷ dị, sát khí mãnh liệt theo đáy mắt tràn ra, mang theo lực lượng phá hủy vạn vật, khiến Lam Vũ Tích thương tích đầy mình.

Một người như thế nào có khả năng ánh mắt sẽ là màu đỏ ! Giống như dã thú, còn mang theo cổ thị huyết! Điều này làm sao có thể kêu Lam Vũ Tích không sợ hãi! Lại có thể nào kêu nàng không sợ!

Hết sức khiếp sợ, còn chưa kịp phản ứng, trước mắt Lam Vũ Tích là một màu đen, khó có thể mở hai mắt, chỉ cảm thấy cả người giống như bị dòng nước xiết vây quanh mang nàng bay ra ngoài, không hề có sức phản kháng.

Huyễn thuật lập tức được gỡ bỏ, Huyết Hồ phi thân một cái, tiếp được Lục Trúc rơi xuống, còn chưa chờ Lục Trúc mơ màng phản ứng lại đã đem nàng mang tới phía sau, xoay người thản nhiên nói:

“Ở phía sau, đừng đi ra!”

Huyết Hồ nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Lam Vũ Tích bị bao vây xoay tròn ở trong mưa, chậm rãi gợi lên khóe môi, giơ lên một chút cười lạnh.

Mưa hồng sa đem cả người Lục Trúc đều che khuất , tiểu nha đầu sẽ không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Mở mắt ra, đầy trời hồng sa liền nhiễu loạn tầm mắt của nàng, tiếp theo bên tai liền truyền đến một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng:

“Ở phía sau, đừng đi ra”

Giờ phút này, nàng rất là lo lắng Huyết Hồ, trong lòng cũng tràn ngập tò mò. Nhưng, này hết thảy nàng cũng chưa nghĩ nhiều. Nếu không giúp được nàng, như vậy nàng cũng không muốn trở thành trói buộc của tiểu thư. Cũng chỉ vì tuyệt đối tín nhiệm, cho nên chính là nhu thuận đứng ở phía sau Huyết Hồ.

Nhìn Lam Vũ Tích bị mưa to tàn phá, trong lòng Huyết Hồ xẹt qua một chút khoái cảm, phượng mâu híp lại, phóng ra một chút hơi thở nguy hiểm. Tiếp theo, mưa to ngày càng lớn hơn, một cỗ kình phong nổi lên đem nhị phu nhân cắn nuốt.

Mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đùng, mưa càng lúc càng lớn, gió lớn càng ngày càng hung mãnh.

Mọi người trong phủ đệ đều bị khiếp sợ, sợ hãi than trận mưa này đến có chút quỷ dị, rõ ràng là trời đang nắng, rõ ràng là thời tiết đẹp đẽ, sao lại như vậy? Một bên ôm đầu cuống quít chạy vào đình, một bên ngẩng đầu chỉ trỏ lên trời nghị luận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK