Cả người Huyết Hồ tản mát ra hàn khí lạnh như băng, khiến cho mọi người không khỏi sửng sờ, không khí bắt đầu đông lại, trở nên dị thường áp lực. Điếm chủ không dám nhìn thẳng kia con ngươi dần dần lạnh như băng của Huyết Hồ, y không rõ, một tiểu nha đầu sao lại có khí thế lớn như vậy?
“Gì đây?! Đây không phải nhị tiểu thư phế vật của Lam gia sao?”
Ngoài cửa truyền đến một giọng nam thật dễ nghe, đánh vỡ bầu không khí yên lặng, khiến cho đám người xung quanh bừng tỉnh.
“Thái tử điện hạ”
Không biết trong đám người là ai kêu một câu, nháy mắt, mọi người rầm rầm quỳ xuống hành lễ.
Huyết Hồ vẫn như trước đứng thẳng tại chỗ, theo tiếng nói nhìn lại, con ngươi lạnh nhạt nhẹ nhàng liếc liếc mắt một cái người vừa tới, trên mặt không hề lộ ra một tia tình cảm dao động.
Âm Lăng Triệt, Huyễn Minh quốc thái tử, mặc một bộ bạch y, khuôn mặt thanh tú, mang một bộ dáng thư sinh, ánh mắt lại lộ ra vài phần ngoan lệ, một đôi con ngươi mang theo vài phần ngả ngớn tựa tiếu phi tiếu nhìn Huyết Hồ, trong mắt, hiện lên một tia ý tứ không rõ hàm xúc.
Hắn vốn là đi ra tìm hiểu tin tức, cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại phát hiện nhị tiểu thư phế vật Lam gia Lam Vũ Lạc mất tích nhiều ngày nay xuất hiện, mà theo trực giác, hắn cảm giác nàng cùng một bộ dáng ngày xưa khác nhau hoàn toàn làm hắn rất là tò mò, vì thế, liền dừng cước bộ.
Cẩn thận xem xét, Lam Vũ Lạc dung nhan tuyệt thế như vậy, như thế nào trước kia hắn chưa từng biết, nhưng, làm cho hắn càng thêm kỳ quái là, cái kia phế vật hoa si lần này thấy hắn cư nhiên không có đuổi theo hắn, la hét phải gả cho hắn mà là thái độ lạnh nhạt giống như không biết hắn.
Không thể nghi ngờ là điều này đã khơi mào hứng thú của hắn. Hắn rất muốn nhìn xem, Lam Vũ Lạc lại muốn diễn trò gì với hắn! Nếu nàng muốn dùng loại phương pháp này để hấp dẫn ánh mắt hắn thì nàng quả thật đã làm được!
Làm cho hắn bất ngờ là, Huyết Hồ mặt không chút biểu tình nhấc chân lập tức đi ra ngoài, thời điểm bước qua bên người hắn, cư nhiên không có dừng lại. Nhất thời, Âm Lăng Triệt cảm thấy một trận thất bại, hơi hơi nhíu mày, nhìn bóng dáng của nàng lên tiếng:
“Lam Vũ Lạc!”
Huyết Hồ không có chút ý tứ dừng lại, Âm Lăng Triệt bước nhanh đi tới, đứng ở trước mặt Huyết Hồ, kêu lên:
“Lam Vũ Lạc, bản thái tử gọi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?”
Huyết Hồ nhíu nhíu đôi mi thanh tú, sâu trong đôi con ngươi xuất hiên tia nghi hoặc, biểu tình vẫn lạnh như băng, thản nhiên nói:
“Ngươi nhận sai người, xin tránh đường!”
Âm Lăng Triệt nghe vậy đầu tiên là một trận kinh ngạc, sau đó, mở ra chiết phiến ngả ngớn nâng cằm Huyết Hồ, nhìn chằm chằm dung nhan như ngọc của nàng, nghĩ đến cái gì rồi tà khí cười:
của
“Ha ha, bản thái tử lại không biết ngươi sao?! Nhị tiểu thư phế vật Lam gia , nếu ngươi muốn dùng loại phương pháp này hấp dẫn sự chú ý của bản thái tử, vậy ngươi đã thành công! Bản thái tử có thể lập tức đi Lam phủ đưa sính lễ, nạp ngươi làm thiếp!”