• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân mình hắn nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ không ngừng quay tròn trên mặt đất, một tay cầm bảo kiếm chém xuống tơ vàng trong tay Huyết Hồ.

Tơ vàng này là Huyết Hồ tìm được ở trong Lam phủ, không phải tơ vàng thượng đẳng. Bị một kiếm chém xuống như vậy liền cắt thành nhiều đoạn.

Huyết Hồ lắc mình một cái tránh thoát bảo kiếm chém về phía mình. Ngay lúc này Lục Trúc đứng một bên nâng kiếm nhào về phía Ma tôn. Ma tôn cười khinh miệt, con ngươi tràn đầy trào phúng, cổ tay vừa động Lục Trúc liền bị bắn ra ngoài.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyết Hồ nháy mắt lại đông lạnh vài phần, mâu trung lóe lên ánh sáng lạnh bức người, đang định triệu hồi Ám Ma thiên kiếm thì bỗng nhiên…..

“Ma tôn Diêm La điện lại có hứng thú đi khi dễ hai nữ tử gầy yếu như vậy. Chuyện này mà truyền ra ngoài sợ là sẽ khiến cho người ta chê cười !”

Âm thanh từ xa xa truyền đến, giống như đến từ Tuyết Sơn xa xôi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nhưng lại vô cùng dễ nghe.

Một bóng dáng thon dài màu đen trong cái nhìn chăm chú của mọi người đạp không mà đến. Nam tử đầu đội đấu lạp màu đen, một thân sát khí lãnh ngạo, vô cùng yêu dị

Huyết Hồ nâng mi. Thằng nhãi này thật sự đến đây.

“Các hạ là ai?”

Đôi mắt thâm thúy của Ma tôn nhìn chằm chằm nam tử mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu cùng cảnh giác. Người biết thân phận của hắn hoặc là người chết, hoặc là người một nhà. Nhưng người trước mắt hiển nhiên không phải là người một nhà, như vậy hắn là ai?

“Ngươi còn không có tư cách biết ta là ai, tiểu hồ ly này là người của ta ”

Nam tử chậm rãi mở miệng, ngón tay thon dài chỉ vào Huyết Hồ.

Lúc này Huyết Hồ trừng mắt một cái, trong lòng khó chịu, mặt nhăn lại thành một đoàn. Con mẹ ngươi! Tiểu hồ ly, thằng nhãi này tại sao lại ghê tởm như vậy!

Nam tử đem biểu tình của Huyết Hồ thu vào mắt, tà khí cười, mâu trung tràn đầy sủng nịch. Tiểu hồ ly của hắn sao lại đáng yêu vậy cà!

Nếu Huyết Hồ biết suy nghĩ của hắn còn không đem hắn ném đi mới là lạ.

“Thế phải xem ngươi có bản lĩnh cướp người hay không!” Ma tôn lớn tiếng quát, bảo kiếm trong tay lóe ra tia sáng quỷ dị.

“Phong Nhiễm, Điện Nghiêu”

Nam tử kêu lên một tiếng, không khí xung quanh nháy mắt thay đổi, bốn phương tám hướng che kín bóng dáng màu đen, tốc độ cực nhanh, nhất thời làm hoa mắt mọi người, khiến người ta tìm không ra đâu là thật.

Nam tử cười khẽ, phi thân tới chỗ Huyết Hồ, một tay ôm thắt lưng Huyết Hồ bay đi.

......

“Dựa vào! Buông ra cho ta!” Bên trong chỗ trũng, Huyết Hồ tức giận một trận, quyết đoán nói tục. Con mẹ nó! Thằng nhãi này chiếm tiện nghi của nàng đến nghiện rồi!

“Không buông!” Nam tử cúi đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Huyết Hồ, bạc môi giơ lên, mắt hoa đào hẹp dài đầy ý cười, rất là bá đạo nói một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK