Âm Lăng Mặc phức tạp nhìn Huyết Hồ, con ngươi nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo khí phách bễ nghễ thiên hạ, một thân lãnh ngạo cùng hơi thở phô thiên cái địa thổi qua. Lời nói cuồng vọng cùng biểu tình lạnh lùng của nàng gõ mạnh vào trái tim hắn, làm cho người nghe cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
“Lam Vũ Lạc! Chúng ta gặp lại nhau ở mục thi thứ ba!” Lam Vũ Tích trừng mắt tức giận lớn tiếng nói, làm mất đi khí chất vốn có của một tiểu thư khuê các.
Âm Lăng Triệt ý vị thâm trường nhìn một màn này vẫn không mở miệng ngăn lại hành vi của Lam Vũ Tích, con ngươi hẹp dài thoáng hiện lên vài đạo quang mang.
“Rất vui được phụng bồi!”
Huyết Hồ nâng mắt, vẻ mặt khinh thường phi thân nhảy lên đài, chậm rãi mở miệng: “Lam Vũ Tích! Ngươi quả thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Hôm nay ta khiến ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ giáo huấn này! Đắc tội Huyết Hồ ta cho tới bây giờ vốn không có kết cục tốt!”
“Hừ! Phế vật! Ngươi muốn chết! Hôm nay ta cho ngươi thấy sự lợi hại của ta!” Lam Vũ Tích tức giận quát lớn, hô to một tiếng, một thanh kiếm liền xuất hiện ở trong tay Lam Vũ Tích.
Ánh nắng chiếu lên thanh kiếm tản ra hơi lạnh bức người, mang theo kiếm khí mãnh liệt lao về phía Huyết Hồ.
Huyết Hồ cười lạnh, mâu trung hiện lên hàn ý, lắc mình một cái đã xuất hiện ở bên cạnh Lam Vũ Tích, cổ tay vừa động nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng ta đồng thời một cước đá qua.
Động tác của nàng nhanh như điện, mọi người còn không có thấy rõ ràng sao lại thế này.
Tiếp theo, chỉ thấy Lam Vũ Tích té ngã trên đất, mắt trừng to không thể tin nhìn chằm chằm Huyết Hồ.
Buồn cười! Cùng Huyết Hồ nàng cận chiến, quả thật là ngu xuẩn!
Một chiêu, chỉ một chiêu, đệ nhất tài nữ Minh thành bị đánh ngã, ai còn dám nói nữ tử này là phế vật!
Lam Vũ Tích không cam lòng, một chưởng chụp tới liền nhảy dựng lên, thân mình ở giữa không trung nhanh chóng xoay tròn, lợi kiếm xẹt qua gió hướng Huyết Hồ đâm tới.
“Không có sức lực, nhìn được nhưng không dùng được!” Huyết Hồ khiêu khích lên tiếng, thoáng chốc châm ngòi lửa giận của Lam Vũ Tích.
Ánh mắt lãnh liệt nhìn Lam Vũ Tích, ngón tay của Huyết Hồ xuất ra tơ vàng bắn lên thanh kiếm của Lam Vũ Tích, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên ý lạnh, ngón tay cùng thân mình nhẹ nhàng dùng sức va vào Lam Vũ Tích, thanh kiếm liền từ trong tay Lam Vũ Tích rơi vào tay Huyết Hồ.
“Lam Vũ Tích, ngươi biểu diễn xong rồi! Bây giờ đến lượt ta!”