Lam Tuyết Linh nhìn Huyết Hồ có chút do dự thì chuyển ánh mắt về phía thái tử Âm Lăng Triệt chậm rãi mở miệng, thanh âm như gió xuân vang lên: “Thái tử điện hạ, muội muội không hiểu chuyện. Tuyết linh trước mang nàng về dạy lại, ngày khác sẽ tới phủ thái tử tạ lỗi”
Âm Lăng Triệt không nói gì, con ngươi hiện lên lưu quang, gật gật đầu, yên lặng đáp ứng.
“Lạc nhi, trở về cùng ca ca”
Được thái tử cho phép, Lam Tuyết Linh lại một lần nữa sủng nịch nhìn Huyết Hồ chậm rãi mở miệng, thanh âm uyển chuyển êm tai, dư âm lượn lờ.
Huyết Hồ hoảng thần một trận, giống như bị cái gì mê hoặc, không tự chủ được gật gật đầu nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, trong lòng không khỏi ảo não.
Chết tiệt!
Chẳng lẽ đây là người duy nhất trên thế giới này Lam Vũ Lạc ỷ lại, người duy nhất yêu thương nàng, là phản ứng của thân thể này? Hay là nam tử này thật sự có bản lĩnh mê hoặc lòng người!
Nàng là đệ nhất sát thủ, sao đột nhiên lại thất thần? Việc này đối với một sát thủ mà nói là nhược điểm trí mạng! Sao nàng có thể phạm vào loại sai lầm cấp thấp này?
Huyết Hồ không nghĩ quay về Lam phủ lần nữa . Nhưng thấy con ngươi trong suốt như nước của người trước mắt tràn đầy thần sắc thân thiết, lời nói cự tuyệt cứng ở trong cổ họng không nói ra được.
Thôi, nếu mình đã chiếm thân thể Lam Vũ Lạc rồi thì coi như là thay Lam Vũ Lạc đã mất quan tâm người thân của nàng ấy đi.
Hơn nữa quả thật tạm thời nàng cũng không tiện rời khỏi Lam phủ…..
Nghe Lục Trúc nói Lam Vũ Lạc không bao giờ rời phủ, Lam gia lại có cao thủ bảo vệ, người bình thường muốn vào cũng rất khó khăn. Nàng cảm thấy cái chết của Lam Vũ Lạc có chút kỳ quái, ngay từ đầu nàng hoài nghi là bên trong phủ có nội gián, cùng người ngoài thông đồng mưu hại nàng.
Nghĩ lại Lam Vũ Lạc thật đúng là đáng thương, một nữ tử si ngốc cái gì cũng không hiểu, ngày thường bị người khác xem thường, khi dễ còn chưa tính, lại còn làm vật hi sinh cho âm mưu của người ta. Điều này làm cho Huyết Hồ luôn lạnh lùng cũng có chút đồng tình với nàng.
Nàng sẽ không để Lam Vũ Lạc phải chết oan.
Nàng nhất định tìm ra người hại chết Lam Vũ Lạc. Những người đó một người nàng cũng sẽ không bỏ qua!
Nàng sẽ dùng máu tươi cùng đầu của chúng để tế Lam Vũ Lạc đã chết!
Rời khỏi suy nghĩ, Huyết Hồ lắc mình một cái nhảy xuống dưới, động tác nhẹ như lông, lưu loát tiêu sái, con ngươi liếc mắt nhìn Lục Trúc, lại nhìn Lam Tuyết Linh, thản nhiên nói: “Đi thôi"
Lam Tuyết Linh cùng Huyết Hồ bước lên xe ngựa rời đi trong những ánh mắt si mê và hâm mộ của mọi người. Yến hội hoa đào liền kết thúc như vậy.