Nam tử áo trắng nhìn Huyết Hồ cười ôn hòa, nụ cười kia trong vắt, giống như Tuyết Liên nở rộ ở trên đỉnh Tuyết Sơn, thanh tao thoát tục như vậy.
“Là chiến thần Lam thiếu soái a!”
“Chiến thần của Huyễn Minh quốc a!”
......
Đám người dần trở nên hỗn loạn…..
Lúc này trong đám người có một thiếu niên áo lam nhìn chằm chằm Lam Tuyết Linh, trong mắt hàm chứa một chút sát ý. Người này tâm tư ác độc, tính cách ngoan lệ, là thái tử Huyễn Thương quốc Bách Lý Hạo Thần.
Cự Linh Xà là thần thú bao nhiêu người tha thiết ước mơ được khế ước. Một khi khế ước được thành lập, thực lực người khế ước có thể nói là tăng nhiều. Chuyện này đối với mỗi quốc gia, với mỗi cá nhân đều vô cùng vinh quang a!
Phàm là nhân sĩ có thực lực trên giang hồ hay là vương thất quý tộc đều đánh chủ ý trên người Cự Linh Xà, cuộc chiến tranh đoạt xảy ra là việc khó tránh.
“Rống…..”
Hai mắt Cự Linh Xà lóe ra hồng quang thị huyết quỷ dị nhìn chằm chằm nam tử áo trắng che ở trước người Huyết Hồ rống giận. Hôm nay nhân loại nhỏ bé dám khiêu chiến uy nghiêm thần thú của nó, nó phải đem bọn họ nuốt vào trong bụng.
“Tiểu tử kia phát hỏa” Lam Tuyết Linh thản nhiên mở miệng, mâu trung xẹt qua một chút hứng thú.
Có lẽ là thoáng nhìn con ngươi Lam Tuyết Linh không có ác ý, Cự Linh Xà thế nhưng không điên cuồng vẫy đuôi nữa, chỉ đứng đó quan sát đám người.
“Ngươi thích sao? Vậy khế ước đi!” Huyết Hồ không bỏ qua thích thú trong mắt Lam Tuyết Linh, rất là hào phóng nói, hoàn toàn quên chính mình đến là vì thần vật không những thế còn chê bai thần thú chỉ là một con rắn.
Nàng ghét nhất chính là rắn nhưng vô cùng thoải mái bỏ qua lập trường của mình. Nếu là người khác tới tranh, nàng thà rằng hủy diệt con rắn không biết sống chết tấn công nàng này còn hơn bị người khác đoạt mất! Nhưng đối phương là Lam Tuyết Linh từ nhỏ yêu thương Lam Vũ Lạc, nàng tất nhiên là không có lời nào để nói.
“Như thế nào, Lam thiếu soái muốn khế ước thần thú?” Âm Lăng Triệt nhíu mi, sắc mặt không hờn giận, giọng điệu thập phần không tốt mang theo một cỗ khí thế áp bách.
“Ngươi, đi thu phục thần thú!” Huyết Hồ đạm mạc liếc mắt nhìn Lam Tuyết Linh, giọng điệu thản nhiên, lại lộ ra ý tứ không thể kháng cự.
Lam Tuyết Linh khẽ cau mày, Huyết Hồ như thế này quá mạnh mẽ, hắn không thích! Bởi vì muốn trở thành cường giả nhất định phải chịu đựng đau đớn không phải là người bình thường có thể chịu được. Cái này hắn biết rõ ràng.
“Thần thú, đương nhiên là ai cũng có thể khế ước! Các vị ở đây ai có năng lực cứ việc đến khiêu chiến, Huyết Hồ ta không ngại đấu vài trận với các ngươi!” Huyết Hồ lạnh lùng nói.
Cô gái kia lãnh khốc đứng trong đám người đám người, khí thế cuồng ngạo cùng tự tin hòa quyện vào với nhau thật hài hòa.