Minh vương phi thất sủng rồi sao?
Tại nơi ồn ào nhộn nhịp tấp nập nhất kinh thành, nơi mà mọi tin tức khắp nơi đều được biết và đem ra bàn tán.
Nghe nói, Minh Vương gia vội vàng chạy về nước, vừa đến cửa Minh Vương phủ, thì Minh vương phi đã bắt đầu đau bụng, sau đó, tiểu vương gia đã ra đời.
Nhưng mà, vừa thấy đứa bé này, sắc mặt Minh vương gia liền thay đổi. Sau đó, không nói hai lời, phất tay áo, ném hài tử xuống nghênh ngang rời đi, từ đó tới giờ còn chưa trở lại vương phủ.
Chuyện này là thế nào chứ???
Phía Vương phủ không hay biết chuyện gì, mà bên ngoài, các loại tin đồn tràn lan khắp nơi đủ thể loại nội dung, nhưng được nhiều người quan tâm nhất là:
Thứ nhất, Minh vương gia đối với nữ nhân không có hứng thú, bất đắc dĩ nạp phi cũng là do thái hậu tạo áp lực quá mà thực hiện. Hiện tại, Minh vương phi rốt cục sinh cho hắn một tiểu vương gia để nối dõi tông đường. Vì đã hoàn thành nhiệm vụ không cần bận tâm bất cứ chuyện gì nữa, nên hắn tự nhiên buông lỏng tâm tình sống theo ý mình.
Thứ hai, đứa bé này căn bản cũng không phải là của Minh vương gia. Về phần nguyên nhân vì sao, thực hư thế nào thì được giải thích chứng giải tỉ mỉ ( =.= ), tỷ như: đầu tiên, dựa theo lý thuyết thì thời gian sinh đứa bé so với dự trù sớm một tháng, không phải một hai ngày mà là một tháng nha!!! Nếu nói là sinh non thì nghe nói thân thể đứa bé bình thường, rất khỏe mạnh, chuyện này liền gây cho rất nhiều dân chúng hiểu lầm. Huống chi, tính toán thời gian một chút thì hình như Minh vương phi mang thai là lúc ở Tàng Vu quốc, người ta còn nghe nói nàng cùng tân thái tử của Tàng Vu quốc cũng đã có lui tới, ai biết trong chuyện này có cái gì mờ ám không. Tiếp theo, Minh vương gia đối với nữ nhân không có hứng thú, đây là chuyện mà mọi người ai cũng biết. Nhưng sau khi nạp phi, hắn liền thay đổi thái độ một cách bất thường, đối với vương phi của mình che chở cùng sủng nịnh không ít, đây vốn là chuyện rất kỳ quái nha!!! Mà bây giờ, vương phi vừa mới sinh xong, hắn liền khôi phục bộ mặt lạnh lùng đối với nữ nhân - - đây mới là Minh vương gia mà bọn họ biết đến trước giờ đó!! Cho nên, rất nhiều người đều suy đoán rằng tất cả những hành động cùng thái độ trước đây đều là hắn đóng giả để lừa thế gian thiên hạ!! Là vì che mắt thiên hạ đó!!!
Thứ ba, kể từ khi Minh vương gia phất tay áo rời đi, trong Minh vương phủ cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, bên tron yên tĩnh đến kì lạ, đây quả thực quá ly kỳ. Những nhân sĩ hữu tâm không khỏi hiếu kì: có phải bởi vì Minh vương phi thẹn trong lòng, cho nên không nói tiếng nào? Hay là, hai vợ chồng bọn họ đã sớm ước pháp tam chương, cho nên nàng mới an phận trước sau như một, dù sao thì cái danh Minh vương phi cũng là của nàng, con của nàng cũng là Tiểu vương gia danh chính ngôn thuận.
...
Ngoài hai cái tin đồn trên được nhiều người biết đến, những phiên bản khác cũng được truyền đi lung tung, tỷ như Minh vương gia là bị Minh vương phi bá vương ngạnh thượng cung, Minh vương gia ham mê nam sắc một chút cũng không cần để ý tới. Tin đồn thứ hai được nhiều người cho là đúng hơn, nhưng phiên bản một cũng không ít người tin, trong lúc tranh luận, người ủng hộ chia ra làm hai phe, tranh luận kịch liệt đến mức dẫn đến ẩu đả. Bất quá, mỗi lần có ẩu đả phát sinh đều bị quan phủ bắt giam vào tù, nguyên nhân chính là ‘nói bừa chuyện trong hoàng thất’. Này rõ ràng chính là giấu đầu lòi đuôi không phải sao?
Hơn nữa phía triều đình cấm bất kì ai đưa ra tin đồn thất thiệt. Nhưng cho dù triều đình có dùng bất cứ kì biện pháp nào thì dân chúng vẫn như cũ, bàn tán thảo luận về tin đồn với khí thế ngất trời, không hề có dấu hiệu nào cho thấy sẽ giảm nhiệt.
Mặc dù bên ngoài bởi vì bọn hắn mà náo nhiệt. Nhưng lúc này, tại Minh vương phủ, bầu không khí bên trong vô cùng yên tĩnh, dường như chả có gì xảy ra.
"Lả lướt... Nha nha..."
Vừa mới tỉnh dậy, hai mắt thật to mở ra, hai bàn tay con con mủm mĩm trắng mịn lung tung quơ quơ, trong cái miệng nhỏ nhắn mơ hồ phát ra những âm thanh không rõ, phảng phất đang tìm kiếm cái gì đó.
Liền đem cục cưng ôm vào trong ngực, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé, tiểu bảo bối quả nhiên liền dừng khóc, một đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng nhìn xung quanh.
Mặc dù biết cục cưng giờ đây cái gì cũng không hiểu, nhưng Hạ Mộng chính là nhịn không được đưa tay tại trước mắt hắn lay một cái, nhỏ nhẹ dịu dàng hỏi: "Cục cưng, con đang nhìn cái gì đấy? Xem mẫu phi sao? Hay là xem hoàng tổ mẫu?"
"Nha nha nha..." Tiểu oa nhi miệng hé ra, phát ra một tràng âm thanh vô nghĩa.
"Ha ha, hài tử còn nhỏ như vậy, nó chả hiểu gì đâu" Ha ha cười một tiếng, một nữ nhân lớn tuổi nhưng được bảo dưỡng kĩ lưỡng không nhìn được tuổi thật tiến tới, "Thân thể con còn yếu, đưa tiểu vương gia cho ai gia ôm đi?"
“Vâng." Liền vội vàng gật đầu, Hạ Mộng rón rén đem tiểu hài tử trong ngực đưa qua.
Đúng vậy, hiện tại, xuất hiện trong phòng chính là Hạ Mộng cùng vương thái hậu, hai người mẹ chồng con dâu. Ở giữa các nàng truyền lại âm thanh đáng yêu của tiểu oa nhi vừa mới sinh được nửa tháng - - cũng chính là đầu sỏ làm hại Hoàng Phủ Nam Ninh hồn bay phách lạc, rời nhà ra đi.
"Nha nha nha..."
Vừa được hoàng ma ma ôm ấp, tiểu oa nhi bàn tay nhỏ bé lại bắt một trảo, tại bắt được tay của vương thái hậu, lập tức hướng trong cái miệng nhỏ nhắn nhét vào.
"Ha ha, đứa nhỏ này, cùng vương gia lúc nhỏ giống nhau như đúc." Thấy thế, vương thái hậu nhân từ hòa ái cười. Ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của tiểu oa nhi băn khoăn không chỉ một lần, nàng nhịn không được thở dài, "Không chỉ có bộ dạng cùng phụ vương hắn một dạng, mà ngay cả mặt mày, thần thái này, cũng cùng Ninh nhi mới vừa sinh xuống sau đó tựa như một khuôn đúc ra, làm cho người nhìn người thương mà." Nói đến đây, ngẩng đầu lên, "Minh vương phi, lời đồn bên ngoài con không nên tin, ai gia biết rõ, đứa nhỏ này nhất định là của Ninh nhi. Về phần Ninh nhi, con cũng yên tâm đi, hắn chỉ là quá khẩn trương nên đi ra ngoài giải sầu mà thôi, vài ngày nữa hắn sẽ trở lại. Nơi này là nhà hắn, có vương phi cùng hài tử của hắn, hắn còn có thể chạy đi nơi nào."
Mặc dù nói thế nhưng chính bản thân bà cũng không tin.
Cũng phải nói, sống nhiều năm như vậy, bà chưa từng gặp qua người nam nhân nào lúc vợ của mình vừa sinh hạ hài tử hết sức liền trực tiếp vứt bỏ trọng trách chạy trốn. Hơn nữa, qua nửa tháng còn không trở lại. Làm thế thì đem mặt vợ vứt ở đâu chứ? Huống chi bên ngoài nói bóng nói gió, quả thực muốn đem người bức tử, may là Hạ Mộng hiện đang trong thời gian ở cữ ở nội viện, những tin đồn ấy cũng không ảnh hưởng mấy đến nàng. Nếu không, thật không biết nàng sẽ như thế nào đây?
Nhưng mà, nàng lại biết được rõ ràng về những tin đồn đó dù chưa từng nghe qua, Hạ Mộng cũng sớm đoán được - - Hoàng Phủ Nam Ninh chết tiệt!! Hắn thật đúng là làm được. Một đại nam nhân, rõ ràng bởi vì nàng sinh ra là con trai liền chạy trốn mất dạng. Cho đến tận hôm nay, một chữ cũng không lưu lại cho nàng. Hắn cũng xứng làm nam nhân sao?
Lại ngẩng đầu lên cười nhưng vẻ mặt lại mang vẻ cô đơn: "Mẫu hậu xin người yên tâm, nhi thần sẽ không nghĩ ngợi lung tung . Kể từ sau khi gả cho vương gia, nhi thần liền đem tất cả đều giao cho hắn, hắn cũng hiểu được điều này mà."
"Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt." Liền vội vàng gật đầu, vương thái hậu gian nan nặn ra một nụ cười lúm đồng tiền.
"Oa oa oa"
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, tiểu oa nhi tại trong lòng bà nội quơ quơ ngón tay vài cái, sau đó liền chu cái miệng nhỏ, thương tâm khóc rống lên.
"Ai nha, hài tử là đói bụng" Thấy thế, vương thái hậu mặt liền biến sắc, vội vàng đem hắn đưa tới, "Bà vú. Nhanh lên, cho Tiểu vương gia cho bú sữa"
"Dạ"
Thái hậu nương nương cũng đã nhận định đây là cốt nhục của vương gia, đều gọi là ‘Tiểu vương gia’ , vương phủ cao thấp mọi người đều dùng tâm chăm sóc hầu hạ không dám có hai lòng. Bà vú cũng liền gấp rút chạy tới, đem tiểu oa nhi ôm qua đi dút nãi.
"Aizz"
Mắt thấy tiểu oa nhi một đầu chui vào trong ngực bà vú liền dừng khóc, vương thái hậu khóe miệng nhếch lên, lập tức lại đi xuống.
Hạ Mộng biết rõ, nàng lại nghĩ tới cái người không rõ tung tích Hoàng Phủ Nam Ninh kia.
Kỳ thật, cũng không phải là không biết tung tích, tất cả mọi người có thể đại khái đoán được hắn ở nơi nào, chỉ là ngươi không nói ta không nói, liền đều ngầm hiểu lẫn nhau mà thôi.
"Mẫu hậu." Chủ động cầm tay vương thái hậu, Hạ Mộng khẽ mỉm cười, "Ngài cũng đừng có thương tâm, vương gia hắn sẽ trở lại, nhi thần biết rõ."
"Con biết là tốt rồi." Mắt thấy nàng cũng chỉ biết ôn nhu như thế hoà thuận khéo hiểu lòng người, một lòng vương thái hậu đều muốn nát.
Vỗ tay của nàng, đứng dậy: "Tốt lắm, thân thể của con còn rất yếu, ráng nghỉ ngơi cho tốt đi. Ai gia cũng nên hồi cung rồi."
"Vâng, mẫu hậu ngài đi thong thả, cho nhi thần gửi lời hỏi thăm đến Tô chiêu nghi. Chờ nhi thần qua khỏi thời gian ở cữ liền vào trong cung xem nàng cùng con của nàng." Ôn nhu gật đầu, Hạ Mộng tiếp tục ảm đạm mỉm cười.
Đúng vậy, sau khi nàng sinh một ngày, Hạ Tình liền trở mình muốn sinh. Sau khi giằng co một ngày một đêm liền hạ sinh một tiểu hoàng tử. Liên tiếp hai ngày, Hoàng gia liền xuất hiện một vị tiểu hoàng tử cùng một tiểu vương gia, vương thái hậu mừng rỡ đến nỗi cười không ngậm miệng được. Bất quá, nghe nói Tứ nhi vừa lúc nàng dâu mới vừa sinh xong hài tử liền chuồn mất sau đó, nàng lại cứng miệng lại rồi, không ngậm lại được.
Aizz
Nghĩ đến, trong lòng vương thái hậu áy náy sâu hơn, liên tục không ngừng gật đầu: "Tốt, ai gia nhất định sẽ chuyển lời cho nàng."
"Vâng." Hạ Mộng tiếp tục mỉm cười, gật đầu.
Mỗi lần thấy nàng, áy náy trong lòng vương thái hậu lại gia tăng ba phần. Cơ hồ không nén được, nàng vội vã đứng dậy, xiêu xiêu đổ đổ đi ra cửa.
Đưa mắt nhìn nàng đi xa, Hạ Mộng khóe miệng nhếch lên, trên mặt hiện ra ý cười nhạt.
"Vương phi."
Không lâu sau, tiểu oa nhi ăn no, bà vú ẵm đưa tới. Mắt thấy ăn no con trai lại ở bên người ngủ, Hạ Mộng khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm, nhỏ nhẹ dịu dàng nói: "Cục cưng, nếu như phụ vương con hắn lại không trở lại, chúng ta cùng lắm là không cần hắn thôi, con có chịu không? Dù sao, nương cũng đã có con, không có hắn cũng không sao cả."
Ách...
Nghe vậy, nha hoàn xung quanh cùng bà vú đều mặt đầy hắc tuyến.
Cái miệng nhỏ nhắn của tiểu oa nhi khẽ cong, một tay nắm chặt ngón tay của nàng như phảng phất ý khẳng định.
"Vương phi."
Lúc này, một tiểu nha hoàn bỗng nhiên lại xuất hiện ở cửa.
Hạ Mộng ngẩng đầu."Chuyện gì?"
"Phụ thân người đến... Không đúng, là đại nhân Bộ Ngưng Vận, bên ngoài cầu kiến."
Hắn? Hạ Mộng sững sờ, liền vội vàng gật đầu: "Mau mời vào."