Trong lòng tràn đầy sợ hãi. Hoàng Phủ Nam Ninh là người âm trầm khó dò còn Lí Như Phong là người khá nham hiểm, sao nàng lại không sợ hai người đó được? Nhưng mà vì muốn hãm hại Bộ Nhu Nhi,bí quá hoá liều nàng mới cả gan làm thế. Hơn nữa, nàng tự an ủi mình rằng đơn giản chỉ là mấy câu mà thôi, trên đời này chỉ nàng biết , Nam Vân công chúa biết, lúc đó chuyện giữa công chúa và Bộ Nhu Nhi chỉ có oán hận, nàng sớm rút khỏi, hết thảy cùng nàng không quan hệ. Cũng không biết sao lại thành thế này, kế hoạch hoàn mĩ không thành công, Nam Vân công chúa bị Bộ Nhu Nhi xúi giục thành công, tiến tới vương phủ đem nàng ra sức đánh. Còn chưa đủ, đem nàng trói lên, đưa đến trước mặt Hoàng Phủ Nam Ninh. Mà vừa thấy biểu tình của hai người kia... Nàng cảm thấy tuyệt vọng.
Nghĩ đến đó, ánh mắt lại nhịn không được chuyển hướng nhìn Bộ Nhu Nhi.
Nữ nhân này, thật sự là quá gian xảo! Nàng vốn tưởng rằng chỉ là tiểu nha đầu con thứ thiếp, không có nhan sắc, cũng không có gia thế, luôn bị người khác khi dễ. Nhưng không ngờ chính nàng ta cố tình diễn trò, làm cho nàng liên tục gặp nạn? Nàng thật sự do mình là quá coi thường nàng ta.
"Vương gia?"
Ngay khi ánh mắt nàng ta dừng ở trên người chính mình, Bộ Nhu Nhi đã nhận ra, nàng dùng sức run lên, thấp giọng kêu một tiếng, lập tức đứng lên, thẳng hướng Hoàng Phủ Nam Ninh chạy vội qua.
"Làm sao vậy?"
Nghe được thanh âm, chỉ phát hiện trước mắt nhoáng lên một cái, Bộ Nhu Nhi đã đến bên người hắn, hai tay gắt gao ôm lấy cánh tay của hắn, thân thể mảnh mai còn hơi hơi phát run, trái tim hắn đau khi nhìn thấy nàng như hiện tại.
"Nàng... Thất Vương phi, nàng vừa rồi trừng mắt nhìn thiếp? Thiếp rất sợ." Cắn cắn môi, Bộ Nhu Nhi run giọng nói, hai tay siết chặt cánh tay hắn.
Con ngươi bên trong tràn đầy ý sợ hãi, khuôn mặt trắng noãn cũng không còn một giọt máu, đôi môi đỏ mọng non mềm đã nhẹ nhàng run run, hàm răng trắng noãn cắn môi dưới, tựa hồ như vậy có thể làm cho chính mình bình tĩnh rất nhiều. Thấy nàng nhu nhược bất lực, điềm đạm đáng yêu, làm cho tâm của hắn cực kỳ phẫn nộ, hắn rít gào lên ——
"Thất Vương phi, ngươi quả thật lớn mật. Đến lúc này, còn dám trừng nàng? Ngươi thật đúng là không muốn sống nữa có phải hay không?"
"Ta không có!" thất Vương phi sợ hãi, vội vàng hét lên.
Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh: "Không có mới là lạ." Vung tay lên, "Người đâu, đem bảo kiếm của bổn vương ra đây."
Oa?
Bên cạnh, đem một màn thu vào đáy mắt, Lí Như Phong lại nhịn không được âm thầm giơ ngón tay cái lên —— Minh vương phi, ngươi diễn trò thực giỏi. Trước kia như thế nào không có chú ý, hôm nay quan sát một chút, hắn rất nhanh bị kỹ thuật của nàng thuyết phục. Không trách được Hoàng Phủ Nam Ninh như vậy mà lại bị lừa. Nếu không phải hắn nhận thấy được đủ loại dấu hiệu trong vương phủ, hắn cũng sẽ cho rằng nàng là người tay trói gà không chặt, là tiểu nữ nhân.
"Không cần!"
Lời vừa nói ra, Thất Vương phi sắc mặt đột nhiên thay đổi, hô lớn.
Kinh thành già trẻ, ai không biết, Minh vương gia có một bảo kiếm ngàn năm, lưỡi dao sắc bén, chém sắt như chém bùn, nhưng không phải mỗi người đều có may mắn đủ thấy. Hoàng Phủ Nam Ninh cũng cực kỳ trân trọng bảo kiếm, trừ phi là chuyện quan trọng, nếu không hắn cũng không muốn đem kiếm lấy ra. Nhưng nếu rút kiếm ra khỏi vỏ, như vậy nhất định phải đổ máu?
Mà hiện tại, nếu lấy bảo kiếm ra, đổ máu khẳng định là nàng!
"Vương gia."
Lập tức, quản gia xuất hiện tại cửa.
Hoàng Phủ Nam Ninh không hờn giận nâng mắt lên nhìn: "Chuyện gì?"
"Thất vương gia cầu kiến.”
"Hắn?" Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng cười lạnh, "Beo hắn hồi phủ."
"Không cần ." Vừa nghe lời này, Thất Vương phi sợ hãi, vội vàng xoay người hướng đến đại môn, cuống cuồng đứng lên, "Vương gia, cứu mạng! Người mau tới. Người nếu không đến, thiếp sẽ chết đấy! Vương gia..."
"Tứ ca?"
Có lẽ lời kêu gọi của nàng có tác dụng. Một thân cẩm y hoa phục Thất vương gia xuất hiện trước mặt bọn họ.
Vừa vào cửa, đầu tiên nhìn thấy chính là vương phi của mình bộ dáng thảm thương. Hắn cả kinh, vội vàng liền hỏi: "Ai đem nàng đánh thành như vậy ?"
"Nam Vân." Nhìn thấy trượng phu, Thất Vương phi tâm bình ổn không ít, lập tức nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào khẽ gọi.
"Muội ấy?" Lông mày khẽ nhíu, trong mắt tràn đầy khó hiểu, " Muội ấy vì sao đối với nàng như vậy? Ta nghe nói, chính Nam Vân vào trong vương phủ đem nàng mang đi ? Vì sao? Nàng làm sao trêu chọc muội ấy ?"
"Thất vương gia, ngài còn không biết sao?" Lập tức, Lí Như Phong đứng lên, trên mặt còn mang theo một tia cười lạnh.
Thất vương gia lắc đầu: "Bổn vương cái gì cũng không biết. Chính là nghe nói Nam Vân mới vừa rồi vào vương phủ, đánh ái phi, còn mang nàng đưa đến Minh vương phủ, bổn vương liền chạy nhanh đến đây ?" Nói xong, trên mặt cũng có một tia mong đợi, "Lí tướng, rốt cuộc sao lại thế này? Có phải có hiểu lầm cái gì không?"
"Hiểu lầm?" Nghe thế, Lí Như Phong phản ứng duy nhất chính là muốn cười."Thất vương gia, ngài biết không? Đêm qua, Nam Vân công chúa vừa mới trở lại kinh thành, sáng sớm hôm nay, Thất Vương phi đã tìm nàng, còn bí mật nói cho nàng rằng, hạ quan cùng Minh vương phi có quan hệ mờ ám. Nam Vân công chúa nhất thời tức giận, cái gì cũng không quan tâm, trực tiếp cầm roi tìm đến Minh vương phủ, thiếu chút nữa đã tổn thương Minh vương phi, cũng may Minh Vương phi kịp thời giải thích rõ ràng. Bằng không, hiện tại nằm ở trong này có thể là Minh vương phi."
"Ái phi, nàng như thế nào có thể như vậy?" Vừa nghe xong, Thất vương gia sắc mặt liền thay đổi, "Ta không phải cùng nàng đã nói, về sau chuyện nhà của tứ hoàng huynh nàng không cần can thiệp sao? Nàngvì sao còn... Còn đem Nam Vân kéo vào chuyện này?" Vốn Hoàng Phủ Nam Ninh là người không dễ chọc, nàng lại không sợ chết đem hai người không nên trêu chọc mang vào, hiện tại tình trạng này, hắn cho dù muốn cứu nàng cũng hữu tâm vô lực a. (Muốn cứu nhưng cứu không được.)
"Ô..."
Bị đánh, bị mắng, vốn cũng đã đủ ấm ức, thương tâm. Thật vất vả mới có người dựa lưng, không nghĩ tới, nói không quá hai câu, hắn cũng bắt đầu răn dạy nàng ? Thất Vương phi ủy khuất lại thương tâm, lại khóc lớn lên.
"Nính khóc ngay!"
Cái này, không đợi Hoàng Phủ Nam Ninh mở miệng, Thất vương gia đã quát bảo ngưng lại.
Sau đó, hai tay ôm quyền, đối với Hoàng Phủ Nam Ninh hành lễ: "Tứ hoàng huynh, Vương phi của đệ không biết nặng nhẹ, nói xấu tứ hoàng tẩu cùng Lí tướng, là lỗi của nàng. Nhưng mà nàng đã bị Nam Vân đánh thành như vậy, sự tình cũng không sai biệt lắm, có thể tha cho nàng không?".
"Đệ cho rằng có khả năng sao?" Nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh một tiếng, "Thất đệ, còn nhớ rõ lần trước ta nói gì với đệ không?"
"Nhớ rõ." Vội vàng gật đầu, thất vương gia nhỏ giọng nói, "Tứ hoàng huynh dặn thần đệ quản vương phi của mình, đừng làm cho nàng đi ra ngoài cắn loạn."
"A, lúc này đây, nàng ta thực ra không có loạn cắn. Mà là dùng phương thức càng thêm ác độc, muốn tiếp tục mưu hại Vương phi của bổn vương." Lập tức ánh mắt biến lãnh, mâu quang như đao nhọn cắm ở trên người bọn họ.
Thất vương gia run lên, vội vàng cúi đầu : "Là Vương phi của đệ không đúng, là nàng sai. Thần đệ dạy dỗ không cẩn thận, thiếu chút nữa làm tứ hoàng tẩu bị thương, là thần đệ không đúng... là Vương phi của đệ không đúng, hiện đại thần đệ thay nàng tới tứ hoàng huynh nhận sai, xin huynh tha nàng lần này?"
"Hừ, nàng một lòng muốn khi dễ Vương phi của ta, đệ hướng ta nhận sai để làm gì?" Hoàng Phủ Nam Ninh cự tuyệt không tiếp thu lời xin lỗi của hắn.
Thất vương gia suy tư sau một lát, lập tức chuyển hướng Bộ Nhu Nhi: "Tứ hoàng tẩu, Vương phi của đệ đã làm sai chuyện, thần đệ hướng nàng đến người nhận sai. Giờ nàng đã thảm như vậy, ngươi tạm tha nàng đi?"
"Này..."
Cừ thật, hai huynh đệ này, bọn họ đủ cường. Đem bóng cao su đá đến chân nàng, thuận tay đẩy thuyền. Đây tính là gì? Làm cho nàng phải quyết định? Nàng cũng không khinh địch như vậy, để lại nữ nhân này?
Cắn cắn môi, Bộ Nhu Nhi lại hơi kéo tay Hoàng Phủ Nam Ninh: "Vương gia."
Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu: "Làm sao?"
"Này... Thất vương gia..."
"Thất hoàng đệ."
"Thất hoàng đệ, đệ ấy hướng thiếp xin tội cho thất vương phi. Ngài nói, thiếp có nên hay không tha thứ?"
Phốc
Nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên buồn cười.
"Bộ Nhu Nhi, như thế nào mà nàng lại ngoan vậy?" nhịn không được cười một cái, hắn khẽ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nàng mỉm cười thấp giọng hỏi.
Nha, không khí nghiêm túc khẩn trương, ngươi như thế nào còn cười được ? Cảm nhận được trên gương mặt nhợt nhạt đau đớn, Bộ Nhu Nhi trong lòng thầm kêu. Thối nam nhân, ngươi nhìn xem tình huống này là gì?
"Tứ hoàng huynh?"
Mắt thấy hắn thích gì thì làm đó, Thất vương gia khóe miệng khẽ cười.
"Làm gì?" Tựa hồ chuyện tốt bị người khác phá đám, Hoàng Phủ Nam Ninh tâm tình không tốt quát khẽ.
Thất vương gia vội vàng cúi đầu: "Nếu Vương phi của đệ đã như vậy, xinhuynh cùng tứ hoàng tẩu từ bi, tha nàng lần này đi? Thần đệ cam đoan, từ nay về sau, nàng nhất định ngoan ngoãn ở trong vương phủ, không bao giờ đến trêu chọc tứ hoàng tẩu "
Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh một tiếng: "Nhưng mà, ta đã gọi người mang bảo kiếm đến, đệ nói nên làm gì bây giờ?"
"Cái gì?" Nghe vậy, thất vương gia kinh sợ, cơ hồ ngã xuống đất.
"Tứ hoàng huynh, huynh..."
Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng khẽ cười."Nếu không phải tại nàng là Vương phi của đệ, thì ta đã gọi người đánh chết nàng, chứ không chờ đệ tới."
"Thần đệ biết. Chính là, Vương phi của đệ bất luận như thế nào, cũng là công chúa lân quốc, nếu đánh nàng bị thương nặng, tin tức truyền đi ra ngoài, e là không tốt ." Biết là không còn cách, nhưng Thất vương gia vẫn đem hết toàn lực muốn vãn hồi một chút gì đó.
"Dù sao cũng chỉ là một tiểu quốc, nơi chật hẹp nhỏ bé, có cái gì phải sợ ? Nếu đem nàng đánh chết, cùng lắm thì quốc gia kia lại đưa công chúa khác đến đây, có gì lại đâu?" lơ đễnh bĩu môi, Hoàng Phủ Nam Ninh trong lời nói tràn đầy khinh bỉ.
Cái này là khen ngược, quốc gia hèn mọn cùng nữ nhân hèn mọn chồng cùng một chỗ. Đáng thương cho Thất Vương phi, bị hắn khinh bỉ như vậy nha.
"Tứ hoàng huynh?"
Được nghe lời ấy, thất vương gia lập tức hoảng hốt.
"Vương gia", Bộ Nhu Nhi lại nhỏ lực kéo kéo ống tay áo Hoàng Phủ Nam Ninh, "Nếu thất hoàng đệ đã nói như vậy, thiếp, thân cũng không có bị tổn thương bao nhiêu , ngài tha cho thất đệ muội đi?"
Lời mới nói ra, liền bị ánh mắt của hắn trừng tới Bộ Nhu Nhi ngượng ngùng cười, lặng lẽ cúi đầu. Lập tức khóe miệng khẽ cười lạnh —— hừ hừ, lời hay nàng đã nói. Về phần thả hay không, thì để Hoàng Phủ Nam Ninh quyết định.
Quả nhiên, nghe xong lời của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh."Cũng không thể đơn giản quên đi. Nàng ta thuận miệng một câu, cũng kịp sỉ nhục bổn vương, cũng sỉ nhục Như Phong, tội không thể tha. Nếu không cho nàng một chút khắc cốt ghi tâm, nàng như thế nào có thể nhớ rõ ràng?"
"Vương gia, bảo kiếm đây ạ."
Đang nói, quản gia kêu to đi vào, trong tay giơ bảo kiếm lên cao.
Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức cười đến âm u.
Một tay lấy bảo kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm phong tỏa ra ánh sáng.
Đem bảo kiếm cầm trong tay thưởng thức một phen, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên vươn tay: "Lão Thất, đệ đã đau lòng cho nàng. Như vậy, một kiếm này, đệ thay ta làm đi? Chỉ cần có thể làm cho chúng ta vừa lòng, ta sẽ tha cho nàng."
Thất vương gia sửng sốt."Tứ hoàng huynh?"
"Nếu không thì để ta." Liền cười, Hoàng Phủ Nam Ninh làm bộ muốn thu.
"Không cần!" Lập tức kinh hãi, Thất vương gia một phen đoạt lấy bảo kiếm. Nếu để hắn động thủ, còn không biết hắn đem nàng làm thành cái dạng gì?
"Vậy đệ làm đi." Liền cười cười, Hoàng Phủ Nam Ninh đứng lui sang một bên.
Hiện tại, bảo kiếm đến tay, hắn đâm lao phải theo lao. Suy nghĩ một hồi, Thất vương gia cắn răng một cái: "Ái phi, nàng chịu đựng chút?" Liền chậm rãi đem bảo kiếm giơ lên cao.
" Vương gia!"
Ngay khi bảo kiếm đâm xuống, Bộ Nhu Nhi hét lên một tiếng, giống tiểu nữ nhi rúc vào trong ngực của Hoàng Phủ Nam Ninh.