Mục lục
[Dịch]Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút! - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng không khỏi khẩn trương lên, Hạ Mộng vội vươn tay muốn phản kháng, nhưng hắn lại đoán được, lập tức hai tay nắm cổ tay của nàng, dùng sức đem nàng lui về phía sau đẩy xuống. Hai người liền song song ngã xuống giường.

"Ngươi - - ngô"

Ngã xuống, môi hai người rốt cục tách ra. Hạ Mộng vừa định thở một ngụm, không muốn người này lần nữa đem môi mình tập kích, thì thân thể hắn cũng gắt gao đè ép nàng, một đôi tay sớm buông cổ tay của nàng ra, bắt đầu xé rách quần áo trên người nàng.

"Ngô ngô."

Không cần phải vậy chứ? Cứu mạng!!

Hoang tưởng. Rất muốn hét to, nhưng miệng lại bị người chặn lại, thân thể cũng bị áp chế nằm dưới, nàng căn bản không thể động đậy. Chỉ có hai tay hai chân còn có thể hoạt động một chút, nằm ở trên giường nàng căn bản không có bao nhiêu khí lực. Động tác nho nhỏ này càng kích thích hắn hơn, căn bản hắn mặc kệ, thậm chí trong mắt còn dâng lên vài phần trêu tức.

Vừa thấy như thế, lòng nàng lập tức dâng lên một cỗ cảnh giác.

Đầu óc cấp tốc xoay tròn, trong lòng cũng nhanh chóng nghĩ tới nên làm thế nào mới tốt, khi thư che lại đôi môi đỏ mọng của nàng rốt cục cũng buông ra, một bàn tay thon dài hữu lực nhéo lên cổ của nàng: "Tiểu bạch thỏ, nàng đáng đánh lắm đấy."

Giọng nam trầm thấp, hòa cùng bầu không khí lạnh như băng, làm hắn tang thêm vài phần gợi cảm. Một phần tóc đen từ bên tóc mai rủ xuống, tại trên gương mặt hắn một bóng đen thật dài, cùng lông mi của hắn giao chồng lên nhau, càng lộ vẻ đen tối khó phân biệt trong ánh mắt của hắn.

Tâm Hạ Mộng run lên bần bật. Phát giác được tình cảm không nói lên lời từ tim phát ra, truyền khắp cơ thể.

"Vương gia..."

Động động môi, nàng gian nan bật ra một tiếng thấp gọi.

Hoàng Phủ Nam Ninh - - đúng vậy, người nửa đêm canh ba xâm nhập khuê phòng người khác, cũng tùy ý thâu hương thiết ngọc, thình lình chính là Hoàng Phủ Nam Ninh da mặt dày, không them để ý thể diện nam nhân - - khóe miệng kéo nhẹ: "Tiểu bạch thỏ, nàng thật to gan? Ta mới rời đi vài ngày, nàng liền muốn gả cho nam nhân khác?"

"Ta không có" Hạ Mộng liền vội vàng lắc đầu.

"Không có? Chẳng lẽ những điều vừa rồi cha nàng nói với nàng là nói nhảm sao?"

Hắn cũng nghe được rồi? Hạ Mộng kinh hãi. Nói cách khác, động tĩnh nàng nghe được trước đó... Hơi mím môi: "Chàng thế nhưng len lén lẻn vào phòng ta nghe lén ta cùng ta cha nói chuyện?"

"Trộm lẻn thì thế nào? Nếu như không phải là nghe lén, ta còn không biết các người đã bắt đầu xem xét đối tượng kế tiếp đấy?" Mâu quang Hoàng Phủ Nam Ninh càng phát ra âm trầm, tay bóp cằm nàng càng thêm dùng sức, "Khó trách các người vẫn đối với ta xa cách, thì ra tình cảm đã bắt đầu thay đổi rồi."

"Không có có chuyện này!" Hạ Mộng vội vàng lắc đầu, "Đây chỉ là lời cha nói mà thôi, ta cũng không có đồng ý."

"Nhưng nàng cũng không có phủ nhận." Hoàng Phủ Nam Ninh quát khẽ, "Chẳng lẽ đây không phải là chấp nhận sao?"

Không phải vậy mà. trong lòng Hạ Mộng kêu to. Nhưng mà, nhìn lại thần sắc của hắn ngày càng tối sầm, nàng biết hiện tại dù chính mình nói gì đi chăng nữa cũng đều phí công thôi, trong cơn giận dữ, hắn chắc chắn sẽ không tin nàng có bất kỳ lí do thoái thác nào.

Nhưng mà, nàng khép lại miệng, Hoàng Phủ Nam Ninh càng phẫn nộ hơn.

"Tiểu bạch thỏ. Nàng thừa nhận phải không? Nàng chính là thừa nhận có đúng hay không? Nàng kỳ thật sớm đã làm xong dự định muốn cùng với họ Tưởng kia bỏ trốn, phải hay không? Ta đã sớm biết tình huống giữa các ngươi không đúng, thật không nghĩ đến, thời gian dài như vậy, các ngươi lại còn dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng. Các ngươi... Nàng... Nàng thật sự là muốn tức chết ta phải không? Nàng muốn tức chết ta chứ gì?"

Ách...

Năng lực liên tưởng của hắn có phải quá cường hãn rồi hay không? Trong nội tâm âm thầm nói, trong lòng Hạ Mộng cũng có chút sợ hãi - - nét mặt của hắn, càng ngày càng kinh khủng, trong mắt thay đổi bất ngờ, sắc mặt cũng âm trầm đáng sợ. Nàng không chút nghi ngờ, nếu như hắn tiếp tục suy nghĩ như vậy, một giây sau hắn nhất định sẽ đem nàng cắn chết.

Bất quá, dường như cũng không xê xích gì nhiều. Bởi vì - -

"Nàng vì cái gì còn không nói lời nào? Nàng có phải thật sự chấp nhận không? Nàng thật sự chấp nhận, phải hay không?"

Hoàng Phủ Nam Ninh bắt đầu nổi điên, hai tay bắt lấy bả vai nàng một hồi loạn động, thiếu chút nữa đem cơm tối nàng vừa ăn xong đem tống hết ra ngoài.

"Không có... Ta chưa." Vì mình, nàng cố nén đau đớn gọi ra.

Lúc này Hoàng Phủ Nam Ninh mới dừng lại. "Thật không có?"

"Thật không có." Hạ Mộng vội vàng lắc đầu.

"Nhưng mà, cha nàng cũng nói, người nam nhân kia một mực chờ đợi nàng, hắn bây giờ còn đang ở biên quan chờ nàng không phải sao?"

Vậy cũng là chuyện của hắn nha. Nàng lại không có cầu xin hắn không phải sao? Hạ Mộng rất muốn nói như vậy.

Lập tức, mâu quang Hoàng Phủ Nam Ninh lại tối sầm lại: "Mặc kệ. Nàng là của ta, nàng đời này đều là của ta, nam nhân khác đừng mơ tưởng đem nàng từ bên cạnh ta cướp đi. Dù là ai cũng đừng nghĩ tới điều này!" Nói xong, lại nặng nề ôm nàng vào trong ngực.

Nhẹ một chút, nhẹ một chút...

Hạ Mộng cảm thấy xương sườn của nàng đều bị hắn đụng gãy, ngay cả thở cũng không được. Luống cuống tay chân nghĩ đẩy hắn ra, nhưng ai biết, sau một khắc kia Hoàng Phủ Nam Ninh lại cúi mặt xuống, nặng nề che lại môi nàng, một đôi tay, lại bắt đầu nâng quần áo trên người nàng.

Nàng muốn phản kháng, nên bắt lấy tay hắn đang quấy phá, Hoàng Phủ Nam Ninh liền mãnh liệt ngẩng đầu, con ngươi mờ mịt nhìn thẳng cặp mắt của nàng.

"Tiểu bạch thỏ, nàng là của ta."

Trong nội tâm Hạ Mộng vừa động, mím môi không nói.

"Nàng là của ta, nàng chính là ta. Thân thể của nàng, lòng của nàng, đều là của ta." Trịnh trọng nói ra như tuyên cáo, Hoàng Phủ Nam Ninh lại cúi người, dùng môi hôn khắp trên người nàng mỗi một tấc da thịt, triệt để không chừa lại chút nào.

Trong lòng một chút kháng cự cuối cùng kia của Hạ Mộng cũng sớm biến mất vô tung. Trong vô thức, nàng liền giơ tay lên, vòng trên cổ hắn, hai chân cũng vòng lên chân của hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Sau khi mọi chuyện hết thảy đều trở về thời điểm bắt đầu, ngọn nến đầu giường đã đốt được một nửa.

Ngọn lửa mờ nhạt trong trời đêm toát ra, càng kiến tạo ra một loại không khí trầm thấp mập mờ.

"Hiện tại, hết giận chưa?" Nằm trên giường, nhìn xem nam nhân còn mang theo vài phần tức giận, Hạ Mộng ôn nhu hỏi.

"Chưa" Hoàng Phủ Nam Ninh thở phì phì trả lời.

Hạ Mộng nhún vai. "Vậy chàng tiếp tục tức giận đi. Bất quá, cũng không còn sớm, chàng có phải nên đi hay không?"

"Nàng đuổi ta đi?" Sau một hồi triền miên, tâm tình nghiễm nhiên đã tốt lên rất nhiều, bởi vì một câu nói kia của nàng, cả khuôn mặt Hoàng Phủ Nam Ninh lại trắng xanh đen lại.

Hạ Mộng nháy mắt mấy cái."Chàng tới cũng tới, ngủ cũng ngủ, chẳng lẽ không nên rời đi sao? Nếu không, nếu cha ta mà biết đươc, ông ấy nhất định sẽ tức giận đó."

Nhớ tới lão nhân hung hãn kia, Hoàng thân thể Phủ Nam Ninh khẽ run lên. Nhưng mà - -

"Mặc kệ nó." Tức giận liền tức giận đi. Dù sao, hắn cũng sẽ không đi.

"Chàng..." Hạ Mộng sững sờ, "Chàng thực không có ý định đi sao?"

"Ta không đi." Hoàng Phủ Nam Ninh tùy tiện tuyên cáo, một tay ôm lấy nàng vào lòng, "Đêm nay, ta muốn cùng nàng cùng nhau ngủ."

"Nhưng mà, nếu như cha - - "

"Ta còn ước gì cho ông ta bắt được đấy. Tốt nhất làm cho cả phủ cũng biết, sau đó truyền khắp kinh thành. Sau đó, ta lại muốn biết, cái họ Tưởng kia còn có thể hay không luôn miệng nói cái gì liên tục chờ nàng?"

Này. Nàng biết rồi.

Hạ Mộng trừng to mắt. "Chàng đêm nay xông tới, chính là có chủ ý này?"

"Đúng vậy." Hoàng Phủ Nam Ninh cũng không e dè thừa nhận, "Nếu không, nàng nghĩ rằng ta sẽ thật sự ăn nói khép nép đi vào nơi này, nhìn xem sắc mặt của ông ấy sao? Sơn trân hải vị trong vương phủ ta còn thiếu sao? Sao phải mất mặt tới đây làm lành chứ?"

"Cho nên, chàng sở dĩ đến, chính là vì điều tra tình hình địch." Hạ Mộng nói

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK