Trên đường đi, Bộ Nhu Nhi lặng lẽ tặng ánh mắt ai oán của mình cho Tô Tiểu Tình.
Tô Tiểu Tình cũng gửi lại ánh mắt bất đắc dĩ của mình cho cô bạn… Cô bó tay thôi, đây chính là ân điển của Thái Hậu, người bình thường đâu có phúc khí được hưởng. Hơn nữa, không phải bà muốn thu phục Thái hậu sao, đang có cơ hội tốt thế này, bà nên cố gắng tận dụng đi~
Tôi biết. Vô lực cúi đầu, Bộ Nhu Nhi thu hồi ánh mắt.
Không hề hay biết cái vụ trao đổi ánh mắt của hai người đằng sau mình, Vương Thái Hậu mang tâm trạng vui vẻ rạo rực đi dạo trong Hoa viên, nhiệt tình thưởng hoa, cho đến khi cảm thấy mệt, bà dẫn hai người theo bà tới Lương đình gần đấy ngồi nghỉ.
Mấy cung nữ theo hầu đã chuẩn bị sẵn trà bánh từ sớm, họ nhanh chóng biến Lương đình thành một Hội tọa đàm.
“Minh Vương phi.” Nhấp xong một chút trà, Vương Thái Hậu nhìn Bộ Nhu Nhi gọi.
Vội buông chén trà đang cầm trên tay, Bộ Nhu Nhi nhẹ nhàng đáp: “Dạ, mẫu hậu có gì phân phó nhi thần ạ?”
“Không có gì, ai gia chỉ muốn hỏi một chút, con cùng Ninh nhi ở chung có tốt không?”
“Tốt lắm ạ.” Cười nhạt, trong đầu Bộ Nhu Nhi hiện lên cảnh Hoàng Phủ Nam Ninh lên cơn điên khi đó.
Chị khinh!
Bộ Nhu Nhi không nhịn được khẽ cắn môi. Cùng tên điên kia ở chung một chỗ, nàng không bị ép cho tức chết đã là may lắm rồi.
“Thật sao?” Đôi lông mày nhếch lên. Đối với câu trả lời này của nàng, Vương Thái Hậu thực sự không tin lắm.
Khi nói ra những lời này, chính Bộ Nhu Nhi còn thấy khó tin. Khóe miệng nàng giật nhẹ, hơi ngẩng đầu lên: “ Vương gia có nhiều việc nên khá bận rộn, thời gian Vương gia ở trong Vương phủ cũng không nhiều. Khi nào rảnh, ngài sẽ cùng nhi thần nói chuyện một chút, ngài cũng không quản nhiều về chuyện ăn mặc của nhi thần, nhi thần cảm thấy rất vừa lòng.”
“Haizz… đứa nhỏ dáng thương.” Nghe nàng nói, Vương Thái Hậu thở dài một tiếng, nắm lấy tay nàng. “ Trước đây ở nhà mẹ đẻ chắc con phải chịu khổ nhiều, không được thương yêu phải không?”
“Không phải đâu ạ.” Vội lắc đầu, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói.
Chịu khổ! Đùa! Sao có thể!
Mấy người đó ngược đãi nàng, chẳng lẽ nàng không biết đáp trả. Không cho nàng ăn cơm, nàng chẳng lẽ không biết chủ động đến phòng bếp mà lấy sao? Đến đó, đương nhiên nàng sẽ tiện tay thêm chút “gia vị ngon” vào trong đồ ăn của mấy mẹ con kia~ Cuộc sống hàng ngày của nàng rất là thú vị nha~
Không tin nổi lời khẳng định của Bộ Nhu Nhi, Thái Hậu vỗ nhẹ lên tay nàng, dịu dàng nói: “ Đúng là hài tử tốt. Yên tâm đi, nếu đã bước vào cửa của Hoàng gia, về sau liền có ta và Hoàng gia che chở, sẽ không có ai dám bắt nạt con nữa.”
Ai bảo không ai dám! Con bà đấy! Hắn là ma đầu số một đó! Bộ Nhu Nhi ai oán kêu gào trong lòng.
Nhưng, vì bảo trì hình tượng Tiểu cô nương ngoan hiền của mình, Bộ Nhu Nhi đành nhẫn nhịn chịu đựng, ngước đôi mắt đã ầng ậng nước của mình lên nhìn Thái Hậu, rồi lại cúi đầu, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Cám ơn mẫu hậu.”
“Đã là người một nhà, cần gì phải khách khí như thế.” Nhìn nàng với nét mặt đầy từ ái, Vương Thái Hậu hài lòng nhẹ cười.
Bộ Nhu Nhi cúi đầu, tập trung uống trà.
A~ A~ Thật là nhàm chán~ Vừa uống trà, Bộ Nhu Nhi vừa ca thán trong lòng. Phí hết thời giờ đi xem hoa với Lão nhân gia rồi, thật là muốn trở về thám thính bản đồ Hoàng cung quá~~
Có vẻ như ông trời rất hiểu lòng nàng bởi từ xa đã có tiếng vó ngựa truyền đến.
“Kẻ nào?” Giật cả mình, Thái Hậu nhìn ra hỏi.
“Hồi Thái Hậu, là Hoàng Thượng, ngài cùng Tưởng đại nhân đang cùng cưỡi ngựa ngắm cảnh trong Ngự hoa viên.” Cung nữ đứng cạnh Thái Hậu nhanh chóng trả lời.
“Vậy à.” Vương Thái hậu bình tĩnh uống trà trở lại.
Bộ Nhu Nhi thì giật mình kinh ngạc. Tưởng đại nhân… sẽ không phải là cái tên mà nàng gặp lúc trước chứ?
Trong lúc còn mang cả một bụng hoài nghĩ, Bộ Nhu Nhi đã nghe thấy tiếng vó ngựa càng ngày càng lớn dần, đang hướng về phía mấy người bọn nàng đang ngồi.
“Tham kiến Hoàng Thượng.”
Cung nữ, thái giám đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Bộ Nhu Nhi cùng Tô Tiểu Tình cũng vội đứng lên định hành lễ.
“Điều miễn lễ đi.” Vung tay lên, Hoàng đế một thân thường phục xoay người xuống ngựa, không nhìn đến hai nàng, thẳng tiến đến trước mặt Vương Thái Hậu. “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
“Hoàng thượng miễn lễ.” Vương Thái Hậu nói, vẻ mặt đầy từ ái nhìn Hoàng Thượng. “Có vẻ như tâm tình Hoàng Thượng ngày hôm nay rất tốt, cũng vào đây ngồi nghỉ chút đi.”
“Đúng vậy, hiếm khi Tưởng đại nhân từ Biên quan trở lại, nhi thần cùng hắn nói chuyện rất hợp, nên mới cùng nhau đi dạo Ngự hoa viên một chút, không ngờ lại gặp được mẫu hậu.” Sang sảng đáp lời, Hoàng đế đưa mắt nhìn lướt qua bên người Thái Hậu, ý cười trên mặt hắn lập tức cừng đơ khi nhìn thấy Bộ Nhu Nhi cùng Tô Tiểu Tình đứng cạnh hai bên bà.
Nhìn thấy nụ cười cứng ngắc của Hoàng đế, Bộ Nhu Nhi đoán là do Tô Tiểu Tình a~
Nhưng cái vụ này cũng không lôi kéo được sự chú ý của Bộ Nhu Nhi, bởi nam nhân trên con ngựa còn lại đang dần xuất hiện trước mắt nàng.
Quả đúng là hắn! Tưởng Quân Bân!
Hôm nay hắn mặc quan phục màu đỏ sậm, quan mạo*(mũ quan) bao quanh mái tóc đen, khuôn mặt tuấn dã hơi trầm. Lúc dừng ngựa, chỉ mới liếc mắt một chút, hắn đã nhận ra nàng, khuôn mặt mang theo chút sửng sốt, rồi mới xoay mình xuống ngựa, tiến về phía Vương Thái Hậu hành lễ.
Gật đầu với hắn, Vương Thái Hậu cười rồi nhẹ nhàng nói: “ Được rồi, các ngươi cứ tiếp tục cưỡi ngựa đi, ai gia nghỉ thêm lúc nữa, rồi sẽ cùng Tô mỹ nhân các nàng tiếp tục đi dạo một chút.”
“Nếu đã gặp, không bằng cùng đi dạo với nhau, hơn nữa, nhi thần cũng đã lâu không cùng mẫu hậu đi dạo rồi.” Hoàng đế cười, cất cao giọng nói: “ Với lại, Tưởng đại nhân cùng Minh Vương phi cũng là chỗ quen biết, nhân cơ hội này, chúng ta tạo điều kiện cho hai người họ ôn lại chuyện xưa cũng tốt.”
“Thật sao?” Chợt giật mình, Vương Thái Hậu đưa mắt nhìn sang Bộ Nhu Nhi. “ Minh Vương phi, con quen Tưởng đại nhân à?”
“Dạ, Tưởng đại nhân là đồ đệ của gia phụ, từ nhỏ đã sống ở Bộ Phủ, có thể nói là sư huynh của nhi thần.” Vội gật đầu, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói.