Mục lục
[Dịch]Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút! - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ai đó?”

Ngồi trong hoa viên, nhìn sắc màu rực rỡ trước mắt, bướm bay lượn lờ, Hạ Mộng thở dài.

Nhìn thấy Giang Nam bốn mùa như mùa xuân, nhìn thấy cảnh đẹp Giang Nam như tranh vẽ, lại nhìn thấy bươm bướm nhẹ nhàng lượn lờ, nhìn thấy hoa tươi xinh đẹp.

Chỉ mới không đến nửa năm, không ngờ, mình dự định định cư ở nơi này, một địa phương cuối cùng của đời người. Vậy mà gặp lại gặp phải bọn họ, còn bị bọn họ bắt được, sau đó thì… Hiện tại, nàng đã trốn không được rồi, chỉ có thể bị bọn họ bắt trở lại kinh thành thôi. Đời này kiếp này, không biết mình còn có cơ hội trở lại nơi này để chơi đùa hay không chứ.

“Vương phi, tại sao người lại ở chỗ này chứ? Tô mỹ nhân đâu? Nàng không phải luôn luôn ở cùng nhau sao?”

Chợt một âm thanh quen thuộc truyền vào tai nàng, một giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười, làm cho trong lòng Hạ Mộng nổi lên một ít hận ý nha.

Ta nhất định sẽ báo thù nha. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp nhân thần cộng phẫn (cả người và thần đều phải căm phẫn) xuất hiện trước mắt, nàng dùng hết khí lực toàn thân mới có thể nở nụ cười: “Nàng ta về phòng thu dọn đồ đạc rồi.” Còn nàng, bởi vì tâm tình hậm hực, cho nên mới ở lại nơi đây ngồi một chút, cũng chỉ muốn yên lặng một chút, nói lời từ biệt với nơi này.

Thật không nghĩ đến, còn có người muốn tìm tới tận cửa nha.

“Thì ra là như vậy.” Hắn liền gật đầu, vẻ mặt kia cười đến sáng lạn như ánh mặt trời, lững thững bước đến trước mặt nàng. « Như vậy, Vương gia đâu ? Trước đó, không phải ngài ấy cùng đi với người về phòng nghỉ ngơi sao ? »

Hắn có thể đừng đề cập đến tên khốn kia sao ?

Không tự chủ nhớ tới đủ loại tình huống vừa mới xảy ra vào hai canh giờ trước, trong lòng Hạ Mộng bắt đầu bắt đầu uất ức –Hoàng Phủ Nam Ninh, hắn… hắn thật khốn kiếp mà. Nàng đã nói hắn làm sao có thể tốt bụng vậy chứ, còn chủ động bế hắn trở về phòng nghỉ ngơi chứ. Làm nàng nhõng nhẽo cả nửa ngày, nguyên lai là hắn đã sớm nổi lên sắc tâm nha. Mới bế nàng trở về phòng, ma trảo của hắn liền tập kích nàng, đối với nàng sờ soạng lung tung, nếu không phải nàng bày ra tư thế không có chút sức lực, cộng thêm nhỏ giọng cầu xin tha thứ, tên kia mới không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy nha. Hơn nữa, cho dù hắn quyết định buông tha nàng, hắn vẫn còn phải gặm nhắm nàng một đống thật lớn nha. Hiện tại, miệng của nàng còn đang cảm thấy tê tê đây.

A !

Hắn là mấy đời đã không chạm qua nữ nhân rồi chứ ?

Không đúng ? Hắn đời này đúng là không chạm qua nữ nhân mới đúng đó. Nhưng mà, ngay cả nam nhân, hắn cũng chưa một lần chạm qua sao ? Vậy làm sao hắn có thể si mê làm chuyện đó như vậy chứ ? Quả thực, hắn giống như một bé trai ham mê trò chơi, yêu thích không buông tay, một khắc cũng không buông. Nàng đều bị hắn làm cho lăn qua lăn lại mệt chết đi được.

Chẳng lẽ… người đang đứng trước mặt nàng không thỏa mãn được hắn sao ?

Nghĩ như vậy, nàng không nhịn được ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao nhìn về phía nam nhân đang đứng trước mặt, dùng từ chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn để hình dung hắn cũng không cảm thấy quá đáng nha.

Ánh mắt của nàng… Phải nói như thế nào chứ ?

Mỗi lần bị nàng nhìn như vậy, hắn đều cảm thấy như y phục trên người bị nàng từ từ lột sạch từng lớp từng lớp. Không bằng chính mình tự tay cởi sạch đứng trước mặt, để nàng từ từ quan sát. Loại cảm giác này thật là không tốt mà.

« Hừ. » Nghe hắn nói thế, Hạ Mộng hừ lạnh một tiếng, không chớp mắt.

« Lý tướng gia. » Khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, nàng gọi nhẹ.

Làm gì mà gọi thân thiết như vậy chứ, thật đúng là có vấn đề nha.

Đuôi mắt Lý Như Phong nhếch lên, « Không biết vương phi có gì dặn dò ? »

« Ta muốn hỏi ngươi, lần này, ngươi cố gắng mời vương gia đến Giang Nam là có mục đích gì chứ ? »

A, rốt cuộc đã nhớ ra chuyện cần hỏi rồi sao ?

Khóe miệng cười tươi, Lý Như Phong không đáp mà hỏi ngược lại : « Vương phi, tại sao lại hỏi như vậy chứ ? »

« Cũng không có ý gì. Chỉ là muốn biết rõ mà thôi. »

Lý Như Phong gật đầu : « Không dám dối gạt vương phi, quả thật đúng là thần làm như vậy. »

Quả nhiên là hắn mà. Hai tay nắm chặt bên người, hai mắt Hạ Mộng trừng to, nhìn hắn chằm chằm.

Đã nhận ra vẻ biến hóa trên thân thể và cả nét mặt của nàng, Lý Như Phong trên mặt hiện lên sự vui vẻ : « Vương phi, chẳng lẽ không hỏi thần tại sao muốn đưa vương gia đến nơi đây sao ? »

« Còn cần ta mở miệng hỏi sao ? » Hạ Mộng liếc hắn.

Lý Như Phong cười ha hả.

« Vương phi quả nhiên thông minh hơn người. Tại hạ bộ phục bộ phục. »

« Cho dù có thông minh cũng không qua được ngươi. Ta tốn hết bao công sức mới trốn ra khỏi căn nhà giam kia, còn trốn tới Giang Nam xa ngàn dặm, lại còn mai danh ẩn tích, cơ hồ không dám dùng tới gương mặt xinh đẹp thu hút mọi người. Vậy mà không nghĩ tới, vẫn bị ngươi tìm thấy. » Nghiến răng nghiến lợi, Hạ Mộng gằn từng chữ một. Mỗi khi nói ra một chữ, ánh mắt của nàng lạnh đi một phần. Đến cuối cùng, ánh mắt của nàng sắp biến thành đao băng (con đao bằng băng áh), chuẩn bị băm hắn thành mảnh vụn rồi.

« Đa tạ vương phi khen ngợi. » Nếu nàng đã nói như vậy, Lý Như Phong cũng đều vui vẻ tiếp nhận. Bất quá, hắn cũng rất kiên nhẫn giải thích với nàng từng vấn đề một, « Kỳ thật, tại hạ cũng không biết khả năng tìm được người là bao nhiêu, cũng chỉ có thể nói là nhiều người sẽ dễ giải quyết vấn đề hơn. Huống chi, tại hạ nắm giữ chức vụ cao như vậy, người tài ba dị sĩ dưới trướng cũng khá nhiều, cho nên, chỉ cần là chuyện tình thần muốn biết, vậy thì cơ hồ không có chuyện gì là không thế biết. »

Hắn nói rất đúng nha. Từ xưa đến nay, người có quyền thế luôn có tất cả đặc quyền, đây cũng chính là nguyên nhân số người muốn có quyền thế nhiều như sao trên trời nha. Chính mình cũng đã từng nếm trải cảm giác có được đặc quyền phục vụ nhanh chóng. Nhưng không ngờ tới, hiện nay, chính mình lại phải chịu đựng cảm giác thua thiệt này.

« Bất quá, vương phi… » Ngừng một chút, nụ cười Lý Như Phong biến mất, thay vào đó là vài phần nghi hoặc, « Cho tới bây giờ, tại hạ vẫn còn một việc nghĩ không ra. »

« Chuyện gì ? »

« Người cam tâm tình nguyện gả cho vương gia, hơn nữa, còn kiên nhẫn chịu đựng vương gia lâu như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì chứ ? Là để làm quen với Tô mỹ nhân sao ? Nhưng mà, quen nàng thì ngươi có lợi ích gì chứ ? Theo tại hạ biết, hai người các người trước kia cũng không có quen biết, cũng là từ sau khi ngươi lên làm vương phi, các người mới bắt đầu quen biết nha. Nhưng mà, từ khi người rời đi, lại quyết định mang nàng đi theo. Cho dù là hiện tại, mỗi lân người muốn trốn đi, ngươi cũng sẽ không quên dẫn theo nàng, vậy nguyên nhân là gì chứ ? Thậm chí, thần phát hiện, thời gian các người quen biết nhau còn chưa đến nửa năm. Nhất cử nhất động của người, từng lời ăn tiếng nói của nàng, các người đều có thể hiểu rõ được đối phương muốn gì, quả thực giống như tỷ muội bình thường ở chung với nhau nhiều năm – rốt cuộc, quan hệ giữa các người là như thế nào ? Trước kia, các người đã từng quen biết hay chưa ? Hay là sau đó mới quen biết ? Người đối xử với nàng như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì chứ ? »

Hahaha…

Thì ra thông minh như hắn, cũng sẽ gặp phải vấn đề phức tạp khiến hắn nhức đầu nha.

Hạ Mộng thật muốn ngửa mặt lên trời cười to. Chỉ tiếc, cái câu đố khó khăn này, chỉ có nàng và tiểu Tình biết rõ đáp án, cả đời này hắn cũng đừng mong biết được. Nàng có chết cũng sẽ không nói cho hắn biết.

« Tướng gia, ngươi hỏi nhiều vấn đề như vậy, theo ngươi, ta nên trả lời câu hỏi nào đây ? Khóe miệng cười thật tươi, nàng ung dung thong thả hỏi lại.

Lý Như Phong nhìn nàng : « Ba cái vấn đề cuối cùng. »

Cái gì ?

Hắn thật biết lựa chọn câu hỏi trọng tâm nha.

Hạ Mộng giật giật khóe miệng : « Ngại quá. Cho dù là một vấn đề, ta cũng không muốn nói cho ngươi biết. »

« Ngươi… »

Nghe nàng nói như vậy, sắc mặt Lý Như Phong trầm xuống.

Nhưng mà không chút nào cảm thấy sợ hãi vẻ mặt âm lãnh của hắn, Hạ Mộng đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt hắn, nở nụ cười sáng lạn : « Lý tướng gia, Lý Như Phong, kỳ thật, ta cũng có vấn đề muốn hỏi ngươi. »

« Vương phi, mời nói. » Lạnh giọng nói, Lý Như Phong nhìn nàng cũng không thật nguyện ý trả lời.

Bất quá, Hạ Mộng cũng không quan tâm lắm những vấn đề này, liền vui cười hớn hở đặt câu hỏi : « Ngươi nói xem, nếu ta đã rời đi, chính là cấp cho ngươi một cái cơ hội thật tốt để sớm chiều chung đụng với hắn, tại sao ngươi lại không nắm bắt tốt cơ hội lần này, cần gì phải mang hắn tới đây tìm ta chứ ? Ngươi cùng với hắn đi du thuyền Giang Nam, tham quan thắng cảnh, bồi dưỡng tình cảm, chẳng lẽ không được sao ? Hiện tại, bắt ta về làm cản trở các ngươi, khiến cho các ngươi không còn nhiều thời gian bên nhau, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hối hận sao ? »

« Khụ khụ… Ngươi… Khụ khụ… »

Vừa nghe những lời này, Lý Như Phong bị nghẹn họng.

Hạ Mộng dùng sức đập mạnh phía sau lưng hắn vài cái : « Chột dạ sao ? Bị ta nói trúng tim đen ? »

« Vương phi, người có thể đừng gộp thần và Vương gia thành một đôi được không ? Chúng ta không phải là loại quan hệ như vậy ? » Vội vàng hít sâu một cái, vẻ mặt Lý Như Phong đau khổ, giải thích.

Hắn vẫn biết, nữ nhân này từ trước tới nay vẫn tưởng hắn và Hoàng Phủ Nam Ninh có YY với nhau. Kểu từ khi gặp nhau trên hồ, hắn liền phát hiện ánh mắt nàng nhìn bọn họ có thêm vài phần hứng thú. Cho dù về sau này, Hoàng Phủ Nam Ninh bắt được nàng, cả ngày lẫn đêm nhốt nàng bên người, thậm chí cho tới bây giờ, bọn họ đã chân chính trở thành phu thê, ánh mắt nàng nhìn bọn hắn cũng chưa từng thay đổi. Đặc biệt là khi hai người bọn họ đứng cùng một chỗ với nhau. Sau đó, ánh mắt của nàng càng quỷ dị hơn. Đúng rồi, còn phải kể thêm Hạ Tình nữa. Hai nữ nhân này, các nàng cùng tụ lại một chỗ, vậy thì thật là… Đã nhiều lần, hắn thiếu điều bị các nàng chọc giận tức chết rồi.

« Không phải sao ? » Nháy mắt mấy cái, Hạ Mộng gật đầu, « Được rồi, ngươi nói không phải thì ta tin là không phải vậy. »

Haizz.

Nàng nói lời này, rõ ràng là tận lực bỏ qua lời giải thích của hắn mà, hắn có thể nhìn ra được sự chế nhạo hiện rõ trong mắt nàng.

Lý Như Phong cảm thấy vô lực.

« Vương phi, người và vương gia ở cùng với nhau thật vui vẻ sao. Thần giúp ngài ấy tìm người về, cũng chỉ là vì không đành lòng nhìn vương gia thương tâm khổ sở vì người, mà phải đi mượn rượu giải sầu thôi. » Cho nên, hắn chỉ là vì muốn tốt cho bọn họ thôi.

«Thì ra là vậy. » Nàng vội vàng gật dầu, Hạ Mộng tự mình lý giải, « Nói như vậy, ngươi thật sự yêu hắn sâu đậm nha. Chỉ cần hắn vui vẻ, cho dù phải vào nơi dầu sôi lửa bỏng, thậm chí hy sinh lợi ích của mình, ngươi cũng không chối từ nha. »

« Bất quá… » Lại lần nữa mở to mắt, trong mắt nàng đều hiện lên vẻ đồng tình với hắn, « Nếu là như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy khó chịu trong lòng sao ? Chính là nam nhân mà mình yêu mến trong lòng, lại kề cận với nữ nhân khác, chuyện này đối với ngươi hẳn phải là một đả kích rất lớn mới đúng chứ ? »

Phốc !

Lý Như Phong chút nữa đã phải phun hết ra ngoài.

« Vương phi, xin người đừng nên vũ nhục tình nghĩa của thần và vương gia được không ? Chúng ta chỉ là bằng hữu đơn thuần thôi, là tri kỷ lâu năm thôi, tuyệt không vượt xa hơn nữa. »

« Nha. » Lại tùy tiện trả lời qua loa một chút, hạ Mộng chủ động vươn tay vỗ vai hắn, « Kỳ thật, ở trước mặt ta, ngươi không cần khẩn trương che giấu như vậy. Ta đã sớm nói rồi, ta không kỳ thị ngươi đâu. Ta biết rõ, kỳ thật, từ lúc đến đây, ngày ngày ngươi đều nhắm vào ta, châm chọc ta, cũng là bởi vì trong lòng không thoải mái. Ngươi cảm thấy ta đoạt đi nam nhân của ngươi, đúng không ? Cho nên, trong lòng ngươi không thoải mái, nên ngươi cũng làm cho ta không thoải mái, như vậy ngươi mới cảm thấy dễ chịu một chút. Haizz. » Lại thở dài, « Kỳ thật, ngươi không biết, ta thực không muốn cùng ngươi tranh đoạt nha. Tên nam nhân này, nếu ngươi muốn một mình chiếm hữu hắn, ta hoàn toàn không có ý kiến. » Nàng thậm chí tình nguyện hai tay hai chân trả lại cho hắn, còn buộc một cái nơ con bướm thật trong trên người hắn nữa nha.

« Vương phi ? »

Những lời nàng nói thật đúng là càng ngày càng loạn mà. Hơn nữa, nàng lại còn biểu hiện thật nghiêm chỉnh mà.

Mâu quang Lý Như Phong trầm xuống, đưa tay một phát liền bắt được tay nàng : « Xin người không cần phải tiếp tục nói thần và vương gia như vậy. Nếu không --»

« Nếu không thì sao chứ ? Giết ta sao ? » Vội vàng nói tiếp, Hạ Mộng hưng trí bừng bừng.

« Ngươi… »

Nàng vừa mở miệng, liền lập tức phá vỡ không khí âm trầm nhẫn nhịn của hắn, thực lòng Lý Như Phòng đều muốn giết nàng.

« Bộ Nhu Nhi ? »

Không thể nhịn được nữa, hắn cắn răng, quát khẽ.

« Ngươi đang muốn làm gì ? »

Nhưng ai ngờ được, hắn vừa dứt lời, lập tức một thân ảnh từ xa bay tới. Hoàng Phủ Nam Ninh xuất hiện, một tay gạt tay hắn ra, kéo Hạ Mộng về phía sau mình, hai mắt lạnh lùng nhìn hắn.

« Vương gia. » Nhìn thấy hắn, Lý Như Phong sững sờ.

Ngược lại, vẻ mặt Hoàng Phủ Nam Ninh âm trầm : « Ngươi nói đi, vừa rồi, ngươi muốn làm gì tiểu bạch thỏ chứ ? »

« Thần… »

« Vương gia, không có chuyện gì đâu. Chỉ là ta đang hỏi tướng gia vài vấn đề về hắn và Nam Vân công chua thôi. Bởi vì tò mò, nên ta hỏi hơi sâu, chạm đến chuyện riêng tư, tướng gia không nhịn được, nên mới có thái độ như vậy thôi. » Hạ Mộng vội vàng kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng giải thích.

« Chuyện là như vậy phải không ? » Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu. Nhưng lại nhìn về phía bằng hữu tốt của mình. « Không phải chỉ là mấy vấn đề thôi sao ? Ngươi có cần phải hét to vậy không ? Ngươi không biết là hiện tại thân thể tiểu bạch thỏ rất yếu, cần phải tĩnh dưỡng sao ? »

Đó chỉ là vẻ ngoài diễn cho ngươi xem thôi nha. Hơn nữa, ngươi nhìn xung quanh xem, ngoại trừ kẻ ngu như ngươi ra, có ai thật sự tin rằng thân thể của nàng yếu đuối nhu nhược không chứ ?

Lý Như Phong thật sự là nhanh chóng tức đến chết mất. Nhưng mà, nhìn người đang đứng phía sau hắn, Hạ Mộng nhô đầu ra, le lưỡi với hắn, giả dạng mặt quỷ.

Nữ nhân này…

Nghiến răng nghiến lợi, Lý Như Phong tức đến mức muốn lột bỏ cái mặt nạ của nàng.

Nhưng không ngờ, Hạ Mộng lại kéo tay Hoàng Phủ Nam Ninh : « Vương gia, thiếp thân mệt rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi nha. »

« Lại mệt ? » Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh cảm thấy kinh hãi.

Hạ Mộng xấu hổ cúi đầu, « Cái này còn không phải tại ngươi sao ? »

« Hahaha… »

Vừa nghe lời này, Hoàng Phủ Nam Ninh cười to, « Được rồi. Đi về nghỉ thôi. » Hắn liền ôm nàng, hai người xoay người rời đi.

Mà Hạ Mộng, nàng ngẫu nhiên đi lướt qua bên người Lý Như Phong. Trong lúc đó, nàng quay đầu, cười với hắn một tiếng, đôi môi nhẹ nhàng thốt ra—

« Tất cả vẫn chưa xong đâu. Hãy đợi đấy. »

Đợi ? Đợi cái gì mới được chứ ?

Lý Như Phong cảm thấy khó hiểu, đưa mắt nhìn thân ảnh đã đi xa của nàng. Rồi lại cảm thấy có một loại dự cảm xấu đang dần dần đâm chồi nảy lộc, dần dần trở nên vững chắc.

Bộ Nhu Nhi…

Nữ nhân này, có vẻ không dễ chọc tới nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK