Tựa hồ giống như bị phong hàn, nhưng có vẻ không giống .
Từ ngày nàng nói lạnh, sau khi ngủ dậy, thân thể không những không có chuyển biến tốt mà còn trở nên xấu đi.
Hoàng Phủ Nam Ninh gọi Thái y khám cho nàng, nhưng lại nhìn không ra là bệnh gì, chỉ nghe Bộ Nhu Nhi nói cả người vô lực, choáng váng, ho khan, liền cho nàng một ít phương thuốc bổ. Nhưng mà không có hiệu quả.
Thấy vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh nổi giận, cơ hồ muốn đem thái y giết chết. Vẫn là Bộ Nhu Nhi nhanh chóng ngăn kịp, vì bọn họ nói không ít lời hay, Hoàng Phủ Nam Ninh mới nghiêm mặt thả bọn họ ra. Rồi sau đó, thay đổi một đám Thái y đến xem, không được. Lại đổi một đám, vẫn là không được.
Ngày qua ngày, bệnh của Bộ Nhu Nhi ngày càng nghiêm trọng, ăn không ngon, xuống giường càng khó.
Nghe nói, Vương thái Hậu cũng sai người đưa tới không ít trân quý dược liệu. Nhưng mà, vẫn là hai chữ —— vô dụng.
Nhị Vương phi muốn tới thăm, lại bị Hoàng Phủ Nam Ninh chặn ở ngoài cửa. Những người khác nghe nói, cũng đều sai người đưa tới các loại dược liệu phương thuốc linh tinh, chất đầy một phòng nhỏ. Nhưng là, thân thể của Bộ Nhu Nhi chậm chạp không thấy chuyển biến tốt.
"Lang băm? Phế vật? Một đám bất tài ?"
Đảo mắt nửa tháng đi qua, hôm nay buổi sáng, Hoàng Phủ Nam Ninh lại bắt đầu nổi bão.
Đám nha hoàn,sai vặt sớm đã quỳ trên mặt đất, cả người phát run, một tiếng cũng không dám phát ra. Hai gã đưa Thái y tới cũng cúi đầu, thật vất vả, trong đó có một người nói: "Vi thần thật sự hết sức, thật sự là Minh vương phi, nàng..."
"Nàng làm sao ? Các ngươi một đám không có năng lực, đem trách nhiệm trốn tránh đổ trên đầu người khác?"
"Là."
"Vẫn là? Đúng là không có năng lực, ngay cả một cái bệnh nhỏ cũng xem không tốt, các ngươi có đúng là thái y ?"
"Vi thần sợ hãi?"
"Sợ hãi cái rắm? Bổn vương muốn các ngươi sợ hãi sao?"
"Vương gia."
Bỗng nhiên, một tiếng gọi truyền đến, nhu nhược mang theo vài phần khẽ run, làm cho người ta nhịn không được mà đau lòng. Thanh âm này, rõ ràng là do Bộ Nhu Nhi đang nằm ở trên giường phát ra.
Tức giận của Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức tiêu tan, xoay người, ngồi xuống bên giường: "Tiểu bạch thỏ, làm sao vậy?"
"Vương gia, mấy vị đại nhân đều không phải là không có tâm, ngài không nên làm khó bọn họ." Nhẹ nhàng lắc đầu, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói. Nói xong, lại tựa đầu hướng một bên, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
Hoàng Phủ Nam Ninh mặt trầm xuống: "Là bổn vương làm khó bọn họ sao? Rõ ràng là bọn họ tâm không đủ? Một khi đã như vậy, một đám còn tới nơi này làm gì? Nghe mắng sao?"
Bị hắn nói một câu mà lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng, hai gã Thái y vội vàng cúi đầu, một tiếng cũng không dám nói.
Mọi người thật đáng thương. Chẳng phải bọn họ bị hắn trút giận lên đầu sao?
Nhẹ nhàng nâng khóe miệng, Bộ Nhu Nhi lắc đầu: "Vương gia, quên đi, cũng không phải là bệnh nặng gì khó chữa, thiếp thân chỉ choáng váng đầu mà thôi, ngài cho bọn họ về trước đi?"
"Có nghe hay không? Còn không cút nhanh?” Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh đem lời của nàng nói lại thành vô cùng hung dữ. Bồi thêm một câu, "Về sau đừng để bổn vương thấy mặt các ngươi, ngày mai đưa hai người có bản lĩnh hơn đến đây!"
"Vâng!"
Nghe nói như thế, hai người như được đại xá, vội vàng hành lễ lui ra.
Ai, nghe không bằng gặp mặt, Minh vương gia tính tình thật sự là rất dọa người a? Còn may là nơi này có vị Minh vương phi sáng suốt kia, kịp thời vì bọn họ giải vây, bằng không, bọn họ còn không biết sẽ bị mắng thành cái dạng gì đâu?
Chính là... Minh vương phi thật đáng thương a, thoạt nhìn ôn nhu như vậy, như thế nào lại theo Minh vương gia? Lại trị không hết bệnh, đáng tiếc đáng tiếc a? Thở dài, Thái y xoay người rời đi.
"Vương gia." Trong phòng, Bộ Nhu Nhi lại cúi đầu gọi một tiếng.
"Chuyện gì?" Quay đầu lại, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt vẫn là không tốt.
Bộ Nhu Nhi cử động nửa người trên. Giương mắt nhìn hắn, nàng mím mím môi: "Bệnh của thiếp thân, có vẻ không được tốt."
"Nàng ít nói nhảm đi!" Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt càng âm trầm hơn, "Hiện tại là mấy tên lang băm, bọn họ biết cái gì? Nàng chỉ cần chú ý nghỉ ngơi cho tốt, bổn vương sẽ tìm đến vài đại phu giỏi hơn đến xem bệnh cho nàng?"
Nếu không nặng, tại sao lại mất cả nữa tháng?
Trong lòng cười lạnh, Bộ Nhu Nhi lại nhìn về phía hắn: "Vương gia, thiếp thân có một thỉnh cầu, muốn ngài đáp ứng."
"Cái gì?"
" Nửa tháng nay, bởi vì sinh bệnh, thiếp thân vẫn không có tiến cung cùng Tô mỹ nhân học quy củ. thời gian quá dài, thật là có điểm tưởng nhớ nàng. Cho nên, thiếp thân nghĩ, Vương gia có thể hay không cho thiếp thân lại tiến cung một chuyến, cùng nàng gặp mặt một lần, trò chuyện?"
Nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh tiếp tục âm trầm."Bây giờ nàng như vậy, làm sao có thể tiến cung?"
"Nhưng mà, thiếp thân thật sự rất là nhớ Tô mỹ nhân."
"Vậy mang nàng ta đến đây gặp nàng được không?" Vung tay ngăn nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức lên đường.
Bingo? Chỉ chờ những lời này của hắn?
Bộ Nhu Nhi thiếu chút nữa cao hứng nhảy dựng lên.
Bình tĩnh, bình tĩnh. Vội vàng thở sâu, nàng tiếp tục giả bộ bị bệnh nói: "Như vậy được không? Tô mỹ nhân, nàng là phi tử của hoàng thượng, làm sao ra khỏi cung được?"
Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh một tiếng."Bổn vương nói có thể, thì là có thể?"
"Như vậy, liền đa tạ Vương gia." Nhẹ nhàng gật đầu, Bộ Nhu Nhi suy yếu nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức mặt lạnh xuống. “ nàng không phải nói, sau này không cần cảm tạ sao?"
"Thiếp thân... Dạ, thiếp thân đã biết."
Ai? Việc này, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng chỉ có thể thở dài một tiếng: "Tốt lắm, nang nằm nghỉ ngơi cho tốt? Bổn vương sẽ mang Tô mỹ nhân đến gặp nàng?"
"Đa tạ Vương gia."
"Nàng còn nói?"
"Thiếp thân... Về sau không nói."
"Ai?" Một tiếng thở dài, mấy phần vô lực.