Quay đầu nhìn chung quanh một chút, chỉ thấy trong phòng bọn cung nữ đang cúi đầu xuống, hai tay thẳng tắp để bên người, đến thở mạnh cũng không dám. Năm sáu người ăn mặc quý báu xếp thành một hàng ngồi ở đối diện, vẻ mặt đều lo lắng - - - - - những người này đều là mệnh phụ Vương thái hậu tìm đến chắc chắn sẽ không nói gì không hợp lẽ phải, nha đầu kia sao lại nhầm vào lúc này đổi ý?
Vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, móc ra khăn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng. "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết đi."
"Không có." Nhẹ nhàng lắc đầu, Nam Vân công chúa nước mắt vẫn còn rơi xuống.
Xem nàng như vậy, như thế nào cũng giống như bộ dạng đã xảy ra chuyện mà.
Hạ Mộng hít sâu một cái, hai tay ấn lên vai của nàng: "Vân nhi, nói đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì muội đột nhiên đổi ý?"
"Muội... Muội chính là không bỏ được mọi người." Hít hít mũi, Nam Vân công chúa lần nữa ôm cổ nàng "Chỉ cần vừa nghĩ tới muội liền phải ly khai chỗ này, sẽ không gặp được mẫu hậu, không được thấy đại hoàng huynh, không được thấy Tứ ca cũng không thấy được Tứ tẩu, trong lòng của muội liền khó chịu. Muội bỏ không được mọi người, muội không muốn rời khỏi mọi người, muội... Ô... Tứ tẩu, muội không muốn gả. Muội không lấy chồng được hay không?"
Ai, nha đầu này! Nếu như ở hai tháng trước muội nói như vậy, chuyện kia còn có mấy phần có thể thương lượng. Nhưng bây giờ, chuyện cũng đã tiến triển đến bước này, muội cho rằng muội còn có thể xoay chuyển sao?
Lắc đầu, Hạ Mộng nhẹ nhàng đẩy nàng ra. "Muội đừng có suy nghĩ nữa. Chuyện này đã sớm chiêu cáo thiên hạ, nhân mã Tàng Vu quốc cũng đã đến kinh thành, muội cho rằng muội còn có quyền lợi đổi ý sao?"
"Nhưng mà, muội..."
"Đừng có suy nghĩ nữa lung tung nữa, ngoan ngoãn, nhanh lên cho người đến thay đồ cưới, trang điểm cho muội. Đừng khóc, mẫu hậu vốn đã đủ khổ sở rồi, nếu như muội lại khóc sướt mướt, người nhất định sẽ càng thương tâm hơn."
"Nhưng mà..." Nàng chính là rất thương tâm.
"Vân nhi" Nha đầu kia, như thế nào lại biến thành như vậy? Nhướng mày, Hạ Mộng giận tái mặt khẽ quát: "Thân là công chúa của một nước, hiện tại là lúc muội bày ra phong độ công chúa của muội sao? Khóc sướt mướt rồi kêu la lại còn nói những lời như vậy. Nếu để cho người Tàng Vu quốc biết được, về sau còn không biết sẽ cười muội như thế nào"
"Tứ tẩu..."
"Tốt lắm." Đánh xong đòn cảnh cáo, tiểu nha đầu mặt mũi trắng bệch nhưng người cũng đàng hoàng hơn không ít. Hạ Mộng nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho nàng, chậm rãi nói: "Ta biết rõ là muội khẩn trương nhưng bây giờ là thời khắc mấu chốt, có thể nào cho phép muội khóc rống như vậy? Thu hồi lại nước mắt, được chứ?"
"Ừ."
Hít hít mũi, Nam Vân công chúa ngoan ngoãn ngồi ngoan, đám người săn sóc cho nàng cũng vội vàng xông tới, ba chân bốn cẳng giúp nàng trang điểm.
Đặng đặng đạp
Chờ cho nàng chuẩn bị xong cũng không sai biệt lắm, một tiểu cung nữ từ ngoài chạy vào.
"Công chúa, kiệu hoa Tàng Vu quốc đã đến. Hoàng Thượng lệnh cho nô tỳ tới đây truyền lời, giờ lành đã đến, kính xin công chúa hành động nhanh chóng một chút, thái hậu nương nương còn đang chờ"
"Ngô..."
Lời này lại gợi lên đau thương trong nội tâm Nam Vân công chúa.
"Vân nhi" Hạ Mộng gấp rút lại đem nàng đè lại, hai mắt nhìn thẳng vô mắt của nàng: "Đừng khóc, phải cười, biết không? Muội vô cùng cao hứng gả đi ra ngoài, không thể để cho mẫu hậu lo lắng, có biết hay không?"
"Muội biết rõ." Cắn cắn môi, Nam Vân công chúa nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừ." Hạ Mộng lại gật đầu, lấy tay vịn nàng đứng lên, hai người đi đến chỗ Vương thái hậu.
Nữ nhi xuất giá, người làm mẹ tránh không được một trận huấn đạo, những thứ này bỏ bớt đi không nói. Huấn đạo xong, mẹ con bái biệt, tự nhiên lại là một trận thương cảm. Vương thái hậu khóc đến không kềm chế được, Nam Vân công chúa nước mắt cũng liên tục đảo quanh ở trong hốc mắt nhưng vẫn là nhịn xuống không có chảy ra.
Những người khác ở chung quanh trông thấy, tâm tình cũng không thể không trầm xuống, chảy xuống vài giọt nước mắt.
"Thái hậu nương nương, giờ lành đã đến, công chúa nên lên kiệu hoa."
Cũng không lâu lắm, bên ngoài liền truyền đến tiếng hô to của tiểu cung nữ, Vương thái hậu kiềm chế không được nước mắt ào ào chảy thẳng ra ngoài. Đôi tay cũng gắt gao ôm lấy Nam Vân công chúa, như thế nào cũng không chịu buông ra.
Hạ Mộng phải dùng hết khí lực, khuyên can mãi, mới rốt cục đem mẹ con các nàng tách ra.
"Tứ tẩu."
Tách ra, đem tiểu nha đầu trong tay giao cho người săn sóc dâu, thân thể nàng lại run lên, nghẹn ngào thấp giọng hô.
"Ta ở chỗ này!" Vội vàng vỗ vỗ tay của nàng, Hạ Mộng ôn nhu nói: "Ta liền ở phía sau, sẽ cùng cùng đi ra với muội, yên tâm đi"
"Ừ."
Lúc này mới yên lòng lại, Nam Vân công chúa hít sâu một cái, vui vẻ để mẹ nâng đỡ từng bước từng bước đi đến cửa cung.
Tại cửa hoàng cung, tân thái tử của Tàng Vu quốc người mặc hỉ phục đỏ thẫm, đầu đội hỉ mão, đang ngồi ở phía trên con ngựa cao to. Nhìn thấy tân nương hướng tới chính mình từ từ đi đến, vẻ lo lắng trên mặt hắn rốt cục cũng giảm bớt, khóe miệng cũng liền thoải mái cười nhẹ.
Người này thường ngày vốn là mi mục thanh tú, thân ảnh cao gầy tuấn lãng. Hôm nay lại là một thân hỉ phục, lại càng hăng hái vui mừng nhướng mày.
Đi theo phía sau hắn, là đội ngũ đón dâu thật dài. Từ lúc bọn họ đi ra, dàn nhạc liền tấu lên hỉ nhạc du dương. Trong một lúc lại đem không khí của hiện trường đẩy lên.
"Giờ lành đã đến, tân nương lên kiệu - -"
Cùng với tiếng pháo nổ, người điều khiển chương trình la lớn.
Người săn sóc nàng dâu nghe vậy, liền mở rộng bước chân muốn đỡ tân nương đến chỗ kiệu hoa đi. Ai có thể ngờ tới - - -
"Tứ tẩu"
Một tiếng hô to, Nam Vân công chúa đột nhiên liền xoay người đi đến bên cạnh Hạ Mộng, ôm chặt cánh tay của nàng.
Một lúc sau, trong đám người liền vang lên một mảnh xôn xao, mà ngay cả chú rể trên lưng ngựa sắc mặt cũng đột biến, thiếu chút nữa liền xoay người xuống bắt lấy cô dâu của hắn đem vào trong kiệu hoa.
Hạ Mộng cũng bị giật mình.
"Vân nhi, làm sao vậy?"
"Tẩu cùng đi theo giúp muội, được hay không? Một mình muội...... muội sợ. Chúng ta cùng đi cho có bạn, được hay không?"
Ách...
Hạ Mộng ngốc rồi. Là thật ngốc rồi.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, nha đầu kia sẽ vào lúc này đề xuất yêu cầu như thế. Đây không phải là chơi nàng sao? Nàng đã có nhiều của hồi môn như vậy rồi mà?
"Ô ô, Tứ tẩu, tẩu đi theo giúp muội đi mà. Chúng ta cùng nhau ở lại Tàng Vu quốc! Có tẩu ở bên người ta mới không sợ! Tẩu theo giúp ta đi! Theo giúp ta đi nha?" Thấy nàng không nói, Nam Vân công chúa càng đánh bạo nhích lại gần, gắt gao ôm lấy cánh tay của nàng không buông tay.
"Vân nhi"
Rốt cục, đám người thái hậu cũng từ trong cơn chấn kinh tỉnh ngộ lại. Theo quát khẽ một tiếng, Vương thái hậu vội vàng tới đây: "Con còn không mau buông tay. Nếu trễ giờ lành, thì làm như thế nào đây?"
"Con không muốn. Con muốn Tứ tẩu theo giúp con. Con không muốn xa tẩu ấy" Lắc đầu, bên dưới đỏ thẫm hỉ bạc truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào của cô dâu.
"Vân nhi" Vương thái hậu đau cả đầu, "Con sắp làm vợ người ta rồi, cũng đừng có làm nũng nữa"
"Con không phải là làm nũng, con chính là muốn Tứ tẩu, con chỉ muốn nàng thôi”
"Vân nhi?="
"Đủ rồi?="
Trước mặt mọi người, ngay trước tất cả quan lại lớn nhỏ của Phượng Tường vương triều cùng với dân chúng kinh thành, còn có mặt củađội ngũ đón dâucủa Tàng Vu quốc. Nàng còn liều lĩnh tranh cãi la hét ầm ĩ hơn nữa luôn mồm nói muốn nương tử của hắn. Hoàng Phủ Nam Ninh không thể nhịn được nữa, vội vàng đẩy một đám quý phụ nhân chặn đường ở phía trước ra, liền đem nương tử từ tay của muội muội nhà mình đoạt ra.
"Tứ ca..." Biết là hắn đến đây, Nam Vân công chúa thấp giọng kêu lên, đang muốn vén lên hỉ bạc, Hoàng Phủ Nam Ninh một tay liền bắt được tay đang làm loạn của nàng ra, tay kia nắm cổ áo của nàng lên, dùng sức nhắc tới. Liền đem nàng nhấc lên sải bước đi lên phía trước.
"Vén màn kiệu lên"
Một tiếng gầm nhẹ, cung nữ canh giữ ở bên cạnh kiệu hoa vội vàng đem màn kiệu vén lên, Hoàng Phủ Nam Ninh liền vung tay lên, liền đem tân nương đáng thương ném vào trong kiệu hoa.
"Giờ lành đã đến nên lên đường." Lại quay đầu lại, hắn đối với người chú rể đang ngẩn người ra ở trên lưng ngựa nói.
"Tốt, lên đường"
Một lúc sao, thái tử của Tàng Vu liền vội vàng gật đầu, hất cằm lớn tiếng nói.
"Nâng kiệu - - lên đường - - "
Người Tàng Vu quốc điều khiển chương trình cũng liền gấp rút kêu.
Răng rắc, răng rắc
Pháo nổ liên hồi, nhạc trỗi lên, không khí hiện trường lại náo nhiệt, cứng rắn đem tiếng khóc của tân nương ép xuống.
Đội ngũ đón dâu tầng tầng lớp lớp bắt đầu di chuyển. Đội ngũ đón dâu cũng muốn xuất phát lên đường. Nhưng ở trên đường, Hoàng Phủ Nam Ninh lại bước lớn đi tới trước mặt Hạ Mộng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú nàng một hồi lâu.
Hạ Mộng nháy mắt mấy cái, vẻ mặt không hiểu nhìn hắn: "Vương gia, chàng nhìn ta làm gì? Chàng nên lên ngựa đi theo Vân nhi đi"
"Nàng”
Cắn răng, Hoàng Phủ Nam Ninh oán hận nói ra một câu.
Bàn tay vung lên, nhịn không được trên gương mặt của nàng hung ác ngắt một cái. Lại chỉ lên trán của nàng: "Nàng chờ. Chuyện này, ta trở lại sẽ cùng nàng tính"
Nói xong, lại nhìn nàng một cái, mới quay người lại, nhảy lên lên ngựa. "Đi"
"Lên đường - -"
Bên này người điều khiển chương trình của Tàng Vu quốc cũng liền gấp rút hô to.
Vì vậy, đội ngũ đưa dâu tầng tầng lớp lớp lên đường, mang theo chín mươi chín xe hồi môn, bước lên hành trình đi đến Tàng Vu quốc.
Nhưng là...
Đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, Hạ Mộng khóe miệng đi xuống - - -
Này chuyện gì đã xảy ra vậy chứ? Nàng cái gì đều không có làm, vì cái gì còn bị người lôi ra ngoài đỡ đạn.