Sau đó cuộc sống của Hạ Mộng trôi qua rất tiêu dao.
Nam Vân công chúa phải xuất giá, hơn nữa đang là lúc căng thẳng mặc dù nàng là chị dâu có lòng muốn được một lần cùng nàng gặp mặt nói mấy câu cũng không được. Nàng còn có thật nhiều chuyện trọng yếu phải làm. Ví dụ như Vương thái hậu không thể bỏ được nữ nhi nên cứ thao thao bất tuyệt, lại theo hoàng đế ca ca nghe dạy bảo, không thì cũng chính là đến các vị mệnh phụ lớn tuổi học hỏi, để cho nàng biết được chân tướng tàn nhẫn trong hoàng tộc. Đủ thứ xảy ra liền đem thời gian vốn thuộc về các nàng chiếm đi hơn phân nửa. Nam Vân công chúa bị loay hoay sứt đầu mẻ trán, nàng lại nhàn nhã chỉ cần ngày ngày ôm cái bụng càng lúc càng lớn ở dưới mặt trời lắc lư, cuộc sống thật sự là thoải mái không nói được.
Chỉ là tựa hồ lão thiên gia cũng có điểm không thoải mái khi chứng kiến cuộc sống của nàng trôi qua quá êm đềm.
Vào một ngày, khi nàng dự định đi ra hậu hoa viên hít thở một chút không khí mới mẻ, một đứa nha hoàn thở hổn hển chạy tới - -
"Vương phi vương phi, không xong. Nam Vân công chúa lại trước mặt mọi người quất thất vương phi vài tiên mà ngay cả Tô chiêu nghi cũng hùa theo bỏ đá xuống giếng, đem nàng hung hăng đánh một trận. Tô chiêu nghi động thai khí, thiếu chút nữa ngất đi, Hoàng Thượng cùng thái hậu đều bị kinh động, Tô chiêu nghi nàng chỉ muốn gặp mặt ngài còn nói, nếu như ngài không đi, nàng cũng không chịu để đại phu xem, không muốn uống thuốc."
Ách...
Đây là chuyện gì chứ?
Hạ Mộng nhìn ánh mặt trời trên đầu mà trong lòng từng đợt sinh đau.
"Nhanh lên, chuẩn bị kiệu, chúng ta tiến cung"
Tiểu Tình ơi tiểu Tình, kể từ khi mang thai bụng càng ngày càng lớn, tính tình của ngươi cũng là lớn theo rồi sao? Hay là người đã đem tức giận tích góp từng tí một của đời trước cùng đời này đều phát tiết đi ra phải không?
Vội vàng thu thập một chút, ngồi lên kiệu thẳng đến hoàng cung mà đi. Chờ đi vào cửa tẩm cung của Tô Tiểu Tình, nàng liền nghe được tiếng huyên náo.
"Mộng Mộng"
Mới đi vào cửa, liền nhìn thấy thân ảnh của Hạ Tình đang lao nhanh đến nàng.
"Coi chừng" Thấy thế, Hạ Mộng theo bản năng liền hướng qua bên cạnh.
Nha đầu kia, chính mình bụng lớn như vậy không biết che chở, đứa nhỏ trong bụng của nàng cũng khẩn trương lắm đấy.
"Nương nương coi chừng"
Hoàn hảo là phía sau Hạ Tình còn có vài cung nữ đi theo. Mắt thấy nàng liền xông ra ngoài, các nàng cũng liền gấp rút đuổi theo. Trước khi Hạ Tình cùng cánh cửa phía sau tiếp xúc thân mật liền đem nàng lôi trở lại.
"Tứ tẩu"
Sau đó, Nam Vân công chúa cũng đi tới. Một thời gian không gặp, tiểu nha đầu phảng phất trưởng thành lên không ít, trầm ổn rất nhiều, đi đường cũng không giống như trước nhảy lên nhảy xuống. Chắc là bị giáo dục quá độ, nụ cười trên mặt nàng cũng giảm rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trong con ngươi còn mờ mịt lóa lên một tia tức giận.
"Làm sao vậy?" Thấy thế, Hạ Mộng vội hỏi.
Nam Vân công chúa hừ nhẹ một tiếng, chỉ ngón tay vào trong "Còn không phải tại nữ nhân kia sao?"
Cái kia? Cái nào?
"Mộng Mộng" Đang muốn đi xem, Hạ Tình đã bỏ lại cung nữ chạy qua.
"Tiểu Tình..."
Nhìn thấy bạn tốt của mình nhiều năm, Hạ Mộng nhịn không được khóe miệng co lại mãnh liệt. Nha đầu kia, quả thực dường như thay đổi thành người khác, Hạ Mộng không thể chịu đựng nàng nổi nữa. Vị hoàng đế này tính tình thật tốt, mặc kệ nàng quậy phá như thế nào cũng chịu đựng được, còn chịu đến bây giờ. Nếu đổi lại là Hoàng Phủ Nam Ninh, hắn khẳng định đã sớm một cước đem nàng đạp bay đến chân trời rồi.
"Tốt lắm, nếu mọi người đã đến đây, vậy thì nhanh lên vào trong đi. Tô chiêu nghi ngươi cũng nên ngoan ngoãn uống thuốc đi."
Giọng nữ trầm thấp từ trong điện truyền ra, trong tiếng nói rõ ràng mang theo vài phần lo lắng cùng không vui. Hạ Tình cả người cứng đờ, vội vàng ôm chặt cánh tay Hạ Mộng.
Dưới tình hình trước mặt, muốn tránh thoát nàng đó là chuyện không có khả năng. Hạ Mộng cũng chỉ có thể vỗ vỗ tay của nàng lại đối với Nam Vân công chúa gật gật đầu: "Đi thôi, chúng ta tiến vào."
"Nha." Tựa hồ như rất không tình nguyện, đoàn người các nàng từ từ đi vào nội điện.
Xuyên qua bức rèm che, liền gặp Vương thái hậu cùng đương kim thánh thượng đang ngồi ở thượng vị. Mà bên cạnh bọn họ còn đứng rất nhiều người, đều là cung nữ thái giám quần áo hoa lệ, mà ở phía dưới là một nữ nhân quần áo không chỉnh tề, mái tóc rối bù đang nằm sấp. Tiếng khóc truyền đến thập phần đáng thương.
A, Hạ Mộng ngẫm lại - - vị này phải là thất vương phi đi?
Lần trước biết rõ nàng ở bên kia tiểu Tình châm ngòi ly gián, Hạ Mộng liền lên kế hoạch làm cho nàng ta cả đời đều không thể quên được Hạ Mộng. Bởi vì đủ loại nguyên nhân, kế hoạch của nàng không thể áp dụng được, hơn nữa Hạ Tình cùng nàng liền mang thai nên cũng bỏ quên nàng ta.
Ánh mắt chỉ nhìn lướt qua nữ nhân này, Hạ Mộng liền vội vàng vượt qua nàng, hướng lên hai người ngồi ở trên hành lễ.
"Minh vương phi, ngươi có thai, nghi thức xã giao này thì miễn đi?" Vương thái hậu vội vàng vẫy vẫy tay đối với nàng nói "Mau tới đây, đến ngồi bên cạnh ai gia."
“Vâng."
Ôn nhu đáp lời, Hạ Mộng dắt Hạ Tình, mang theo Nam Vân công chúa, ba người cùng nhau ngồi xuống.
Vì vậy hai người đều tự tìm chổ ngồi xuống, dĩ nhiên là Hạ Mộng cùng Nam Vân công chúa hai người phân biệt ngồi ở bên cạnh Vương thái hậu, Hạ Tình đơn độc một người một cái ghế. Đợi nàng ngồi xuống sau, cung nữ vội vàng bưng một chén thuốc lớn đưa tới.
"Tô chiêu nghi, Minh vương phi đã đến đây, ngươi cũng nên uống thuốc đi?" Vương thái hậu ôn nhu nói.
Hạ Tình còn do dự một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Hạ Mộng bên kia.
Hạ Mộng đối với nàng gật đầu, nàng dường như mới hạ quyết tâm, tiếp nhận chén thuốc liền ngửa đầu uống.
Vương thái hậu trên mặt lúc này mới lộ ra nụ cười thoải mái, lại cằm tay Hạ Mộng nâng lên: "Minh vương phi, ngươi gần đây như thế nào? Đứa nhỏ trong bụng có ngoan ngoãn không?"
"Rất ngoan ngoãn." Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu, "Chính là hay cảm thấy đói bụng muốn ăn cái gì đó. Về sau nhất định là tiểu vương gia tham ăn."
"Ha ha, có thể ăn là chuyện tốt. Ngươi ăn nhiều một chút, thân thể tốt, chờ đến lúc sinh con cũng sẽ không quá cực khổ. Đứa nhỏ trong bụng ăn nhiều một chút, tới sinh hạ cũng sẽ thông minh khỏe mạnh, đôi bên đều vẹn toàn. Mau nói cho ai gia biết, ngươi muốn ăn cái gì? Ai gia liền kêu người chuẩn bị đưa qua cho ngươi?"
Cái này thì miễn đi. Vương phủ bọn họ cũng không thiếu ăn. Hạ Mộng trong lòng thầm nói.
"Híc híc…..." Phía dưới, thất vương phi tiếp tục che mặt khóc ròng.
Nhưng mọi người không có ai để ý tới nàng ta.
Cuối cùng Hạ Mộng nhịn không được mở miệng hỏi: "Mẫu hậu, đã xảy ra chuyện gì? Nhi thần nghe nói, Vân nhi các nàng quất roi thất đệ muội ở trước mặt mọi người phải không?"
"Nàng tự chuốc phiền phức thôi"
Vừa dứt lời, Hạ Tình vừa mới uống thuốc xong liền thấp giọng quát lên.
Phía dưới thất vương phi thân thể cứng đờ, thân thể trên mặt đất nhích lại gần, tiếp tục khóc ròng.
Di? Những người khác đều không có phản ứng là sao?
Hạ Mộng tròng mắt chuyển động nhìn chung quanh một chút, phát hiện Vương thái hậu cùng hoàng đế vẻ mặt nghiêm túc, ngồi ngay ngắn không nói. Trong mắt cung nữ cùng thái giám rõ ràng có thể nhìn đến là có chút hả hê xem kịch vui. Mà Nam Vân công chúa bên kia khóe miệng của nàng nhếch lên, quang mang trong mắt rõ ràng lóe ra dương dương đắc ý.
Phát hiện ánh mắt Hạ Mộng quét tới, nàng mới mở miệng nói: "Tứ tẩu, chuyện là như vầy. Hôm nay, Tô chiêu nghi bởi vì nôn nghén dữ dội liền gặp thất hoàng tẩu vào cung hướng mẫu hậu thỉnh an, dầu gì nàng cũng là người có kinh nghiệm sinh con, mẫu hậu liền cho nàng tới chiếu cố một chút Tứ tẩu. Nhưng ai biết nàng vừa ngồi xuống lại bắt đầu bày đặt thái độ người trên, lại còn âm dương quái khí đem Tứ tẩu nói bậy, luôn miệng nói hài tử trong bụng Tô chiêu nghi rất có thể không phải là của hoàng huynh? Một cái hoàng cung to như vậy, ngoại trừ hoàng huynh, nàng còn có thể tiếp xúc đến nam nhân khác sao? Người nhu thuận điềm đạm nho nhã như nàng như thế nào lại có thể đặt chuyện như thế? Hoàn hảo là mẫu hậu hết bận chuyện tình lại không yên lòng về Tô chiêu nghi, liền muốn tới xem một chút. Muội cùng mẫu hậu, đúng lúc hoàng huynh cũng tới đây hướng mẫu hậu thỉnh an, ba người chúng ta liền cùng đi qua. Thật không nghĩ đến, mới vừa tới nơi này, liền nghe nàng nói những lời này. Tô chiêu nghi lúc này giận dữ, gào thét muốn cùng nàng liều mạng. Nhưng nàng là người mang thai, há có thể lộn xộn. Muội liền thay nàng đánh vài roi làm cho nàng một chút dạy dỗ. Nếu không nàng lại cho là vương triều Phượng Tường ta không có người, tùy tiện nàng để mặc nàng nói ra nói vào. Nàng cũng không nhìn lại một chút xuất thân của nàng. Một công chúa liên hôn nhỏ nhoi, còn không bằng một cái huyện chủ của chúng ta. Chính mình không có kiến thức, liền cho rằng người khác đều cùng nàng thành một dạng rồi."
Nói đến đay, Hạ Mộng rõ ràng phát giác hoàng đế bệ hạ cùng Vương thái hậu sắc mặt thay đổi mang theo vài phần tức giận.
Nhìn lại một chút Nam Vân công chúa, vẻ mặt căm phẫn giống như người nhà của nàng bị bắt nạt.
Đúng là thế... Nhưng vì cái gì nàng lại cảm thấy có vài phần không bình thường đây?
Nếu như nhớ không lầm, những lời kia thất vương phi cũng đã nói qua một lần với tiểu Tình, nàng lại còn không sợ lập lại lần nữa, hơn nữa còn nói lớn tiếng như vậy? Còn để cho thái hậu cùng Hoàng Thượng nghe được? Hơn nữa, ba người bọn họ vừa vặn đúng lúc xuất hiện ở chỗ đó, thật sự là thật trùng hợp sao?
Đuôi lông mày nhảy lên, ánh mắt của nàng nhìn chung quanh một vòng, liền phát hiện Nam Vân công chúa đột nhiên đối với nàng le lưỡi, khóe miệng cong lên.
Quả nhiên, suy đoán của nàng là đúng.
Hạ Mộng cũng mỉm cười đối với nàng gật đầu.
Thấy nàng gật đầu, Nam Vân công chúa liền càng cười vui vẻ hơn.
"Hoàng Thượng, thái hậu, Thất vương gia cùng Minh vương gia đến đây."
Cũng không bao lâu, đang lúc thất vương phi càng khóc đến thương tâm, thái giám từ ngoài báo cáo.
"Để cho bọn họ tiến đến"
“Vâng."
"Mẫu hậu, hoàng huynh." Một đôi huynh đệ trước sau đi vào cửa, đi ở phía trước tự nhiên là Hoàng Phủ Nam Ninh, đằng sau còn lại là Thất vương gia. Tất nhiên là đã sớm biết vương phi của mình ở đây đã làm gì, sắc mặt của hắn thật không tốt ngay cả cước bộ mang theo vài phần lảo đảo.
"Vương gia..." Thấy hắn đến, thất vương phi vội vàng ngẩng đầu thấp giọng hô.
Loảng xoảng
Nhưng lập tức, một cái chén trà tràn đầy nước nóng ném trên đất, Vương thái hậu quát khẽ: "Thất nhi, ngươi xem vương phi của ngươi đi! Trước kia nàng khi dễ Minh vương phi, ai gia cũng niệm tình nàng là còn trẻ ngu ngốc, còn hiện nay, nàng thậm chí ngay cả long chủng trong bụng của Tô chiêu nghi hoài nghi, ai cho nàng lá gan lớn như vậy hả?"
Tõm
Lập tức, Thất vương gia nặng nề quỳ xuống đất. "Mẫu hậu, vương phi nhi thần ngu xuẩn không đức, không biết nặng nhẹ, lúc trước mạo phạm Minh vương phi, bây giờ còn làm nhục hoàng huynh, còn bất chấp tất cả bôi xấu mặt mũi hoàng tộc ta, nhi thần không dám bao che, kính xin mẫu hậu hạ ý chỉ, cho nàng từ đâu thì trở về nơi ấy đi"
"Vương gia" Thất vương phi thấp giọng hô lên, toàn thân run lên, chạy đến ôm lấy hai tay hắn như một tia hy vọng cuối cùng. Còn tưởng hắn đến xin tha cho mình, thật không nghĩ đến hắn lại không chút lưu tình đem nàng đánh thẳng vào mười tám tầng địa ngục……
Thất vương gia cũng không thèm nhìn tới nàng, lạnh lùng đẩy nàng ra khỏi hai tay của hắn: "Mẫu hậu, nhi thần ý đã định, kính xin mẫu hậu thành toàn!"
Đuổi nàng đi. Đó chính là hưu khí đó!
Vương thái hậu chau mày: "Trong hoàng tộc, chưa bao giờ xuất hiện qua hiện tượng hưu khí chính phi."
"Như vậy, từ thế hệ nhi thần có thể bắt đầu rồi." Thất vương gia trầm giọng nói, "Quá khứ, nhi thần nghĩ tình phu thê, vô cùng dung túng nàng mới để cho nàng gây họa một lần lại một lần. Mặc dù nhiều lần dạy bảo, nàng còn không nghe. Hôm nay còn dám mạo phạm Minh vương phi cùng Tô chiêu nghi như thế. Nữ nhân không tài không đức, có tư cách gì làm chủ mẫu của Thất vương phủ, nuôi dạy con cái nhi thần? Con cháu hoàng tộc ta để nàng nuôi dạy chẳng biết sẽ thành ra cái gì nữa"
Lời nói này thật là chân lý.
Vương thái hậu nhẹ nhàng gật đầu. "Nhưng nếu đã là như thế, vậy cũng không thể đuổi nàng đi. Như vậy đi, ai gia hạ chỉ, triệt hồi danh hiệu chính phi của nàng, cho nàng ở Thất vương phủ nghiền ngẫm lỗi lầm đi. Sau đó nếu nàng chính thức hối cải thì cho nàng đi ra. Về phần vị trí vương phi, ai gia sẽ sai người tìm kiếm môn đăng hộ đối thục nữ cho ngươi.”
"Đa tạ mẫu hậu" Được nghe lời ấy, Thất vương gia vô cùng cảm kích, vội vàng dập đầu.
"Vương gia..." Còn đối với thất vương phi mà nói, này giống như trời quang sét đánh. Bọn họ làm như vậy, rõ ràng chính là muốn nàng giam cầm tại Thất vương phủ, cả đời không được nhìn thấy mặt trời. Làm như vậy, còn không bằng đem nàng đưa trở về.
"Không nên nói nữa" Nàng vừa mở miệng, Thất vương gia vội vàng cắt đứt, một tây nắm lấy cổ tay của nàng, "Đa tạ mẫu hậu đại ân đại đức, nhi thần liền mang nàng trở về vương phủ."
Mới vừa quay người lại, lại nghe Nam Vân công chúa một tiếng kêu lên: "Thất hoàng huynh dừng bước"
"Hoàng muội sao vậy?" Thất vương gia vội vàng xoay người.
Đứng người lên, Nam Vân công chúa mang trên mặt liền nhẹ nhàng mỉm cười: "Phiền toái Thất hoàng huynh, về sau nếu như gặp được các huynh đệ tỷ tỷ khác, không ngại nói cho bọn họ biết một tiếng, thần muội cùng Tứ tẩu luôn luôn giao hảo, nàng là hạng người gì trong nội tâm của thần muội rõ ràng. Bất quá, nếu như lại có ai dùng mắt chó để nhìn người, thần muội cho dù là lấy chồng ở xa cũng sẽ khiến hắn sống không tốt. Huống chi, ở đây còn có Tứ ca." Ánh mắt ở trên người Hạ Tình đảo qua: "Càng đừng nói đến Tô chiêu nghi, nàng là nữ nhân của hoàng huynh, nữ nhân của thiên tử ai dám đụng vào. Hoàng nhi trong bụng nàng là đang chảy huyết mạch hoàng thất của Phượng Tường vương triều ta, ai dám nghi vấn, liền để cho hắn giáp mặt đại hoàng huynh cùng mẫu hậu mà nói."
"Được, hoàng huynh biết rồi"
Nghe được từng câu từng chữ của nàng, cảm thụ được ánh mắt lạnh lùng của nàng ở trên người quét qua, Thất vương gia cảm giác được một trận ớn lạnh từ sống lưng truyền khắp toàn thân, làm cho tay hắn chân lạnh buốt, nội tâm càng sợ hãi bất an.
Thật vất vả mới đợi nàng nói xong, hai chân của hắn phát run lên, liên tục không ngừng kéo thất vương phi lên, liền chạy giống như bay biến mất.
Uống
Thấy thế, Hạ Mộng khóe miệng hé ra cùng Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn nhau mỉm cười------
Không sai. Thời gian mới có vài ngày, nha đầu kia thật là tiến bộ. Cũng biết luyện tập một chút trên người khác rồi.