Mục lục
[Dịch] Thiên Tôn Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Lực cùng đám người Băng Huyết cung vừa xuất hiện liền tản ra, lấy thế bao vây đem đám người Long Kình Thiên toàn bộ vây lại.

- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?

Sau khi đám người Băng Huyết cung đem đám người bao vây xong, Hồ Lực liền hắc hắc cười nói, vẻ mặt đắc ý, hai mắt lộ hung quang.

- Biết.

Lúc này, Bàn Tiểu Nhị vẻ mặt cợt nhả nói ra.

- Ngươi không phải là tên Hồ Lực kia sao? Ô Lan Băng Tuyết giáp ngươi có mang theo chứ? Bất quá, ngươi muốn bái công tử ta làm sư phụ, tại đây quỳ tám năm mười năm công tử ta cũng sẽ không nhất định thu loại phế vật như ngươi làm đồ đệ đâu!

- Cái gì!?

Hồ Lực khẽ giật mình, tiếp đó là vẻ mặt biến thành màu tím.

Đám người Băng Huyết cung bốn phía cũng đều ngẩn ra.

Lại là phế vật!?

Bất quá, đúng lúc này, đột nhiên Bàn Tiểu Nhị xuất thủ, hắn đột nhiên hướng Tiên Đế Phùng Quang đánh tới một chưởng. Ai nấy cũng đều không ngờ rằng Bàn Tiểu Nhị đột nhiên ra tay như vậy, kể cả Phùng Quang, hơn nữa Bàn Tiểu Nhị ra tay cực nhanh, đợi đến khi Phùng Quang kịp phản ứng thì cự chưởng của Bàn Tiểu Nhị đã tới sát ngực hắn.

- Vô Địch Hộ Thể cương!

Phùng Quang kinh nhưng tỉnh, quát lớn một tiếng, khí thế toàn thân cuồng bạo tăng lên, vô số khí lưu bắn ra, từng đoàn khí lãng tại bốn phương tám hướng quanh thân thể hắn biến thành một cái hộ thể chi cương.

Phía trên hộ thể chi cương này rậm rạp Thượng cổ tiên văn.

Mà lúc này cự chưởng của Bàn Tiểu Nhị cũng vừa vặn chụp tới.

- Oanh!

Phùng Quang cảm thấy trời đất đảo lộn, đất biến thành trời, trời biến thành đất, trong óc lại ầm ầm nổ vang, hết thảy cảm giác đều lui lại, hết thảy đều phai nhạt đi.

Vô Địch Hộ Thể cương khí nát bấy, Phùng Quang bay lượn giữa không trung, mà Bàn Tiểu Nhị cũng bay sát theo, cự chưởng giơ lên rồi ầm ầm giáng xuống, đem Phùng Quang đanh bay lượn trên trời đánh sâu vào trong lòng đất.

Toàn bộ hoang mạc chấn động, cát bay đá chạy, vô số sóng nhiệt như bị cự sơn đụng trúng mà bắn tung toé ra.

Phùng Quang, chết!

Thanh âm thảm thiết của Phùng Quang quanh quẩn bên tai đám người Băng Huyết cung, lúc này tất cả bọn hắn mới kịp phản ứng lại, bất quá công kích của Bàn Tiểu Nhị lần nữa đã tới rồi.

Thân thể Bàn Tiểu Nhị thoáng chấn động một cái, biến thành một cự thú giống như Thái cổ thần sơn thân cao vạn trượng, hai con mắt đỏ bừng, toàn thân tán phát ra vô tận hung uy.

Thân hình Bàn Tiểu Nhị loé lên, hướng Tiên Đế Tần Vạn trực tiếp xông tới đánh.

- Thái, Thái cổ hung thú!

Cảm ứng được khí tức hung thú khủng bố trên người Bàn Tiểu Nhị, Tần Vạn trong lòng khiếp sợ vạn phần, toàn thân không ngừng chớp động, đồng thời xuất hai quyền hướng Bàn Tiểu Nhị đánh tới.

- Vạn Mã Lưu Phong quyền!

Tần Vạn quát.

Lập tức, thiên địa chấn động, phảng phất như có vạn mã phi đằng, vô số khí kình càn quét.

- Ầm ầm!

Công kích của Tần Vạn đánh lên người Bàn Tiểu Nhị, Tần Vạn vui mừng, thế nhưng mà không đợi hắn kịp nở một nụ cười thì tiếp đó hai mắt liền chuyển sang hoảng sợ.

Chỉ thấy, Bàn Tiểu Nhị thân hình không ngừng, vẫn đang tiếp tục xông tới, trực tiếp đâm sầm vào hắn.

Tần Vạn kêu thảm thiết, bay ngược ra ngoài.

Bàn Tiểu Nhị thân hình bay lên, lần nữa va chạm, tiên thể Tần Vạn nổ tung, hoá thành một màn huyết vụ nở rộ trên không trung hoang mạc.

Hai đại Tiên Đế Phùng Quang, Tần Vạn được Hồ Lực triệu tập tới, toàn bộ vẫn lạc.

Bàn Tiểu Nhị nhìn ra được, Phùng Quang, Tần Vạn, Hồ Lực, Ngô Khánh bốn người thì hai người Phùng Quang và Tần Vạn kia là thực lực mạnh nhất, chỉ cần giải quyết xong hai người này, như vậy chuyện kế tiếp chính là dễ làm rồi.

Mà lúc này, Hoắc Cương, Thành Tiêu hai người cũng động thủ. Hoắc Cương, Thành Tiêu hai đại Tiên Đế liên thủ liền dễ dàng đánh chết hơn ba mươi vị Tiên Quân Băng Huyết cung. Vốn, những Tiên Quân Băng Huyết cung này thực lực không kém, nếu là ba mươi mấy người liên thủ bố trận mà nói liền có thể chống lại hai người Hoắc Cương cùng Thành Tiêu, nhưng mà dưới Bàn Tiểu Nhị cướp tiên cơ xuất thủ đánh chết Phùng Quang cùng Tần Vạn lại khiến cho những Tiên Quân Băng Huyết cung này kinh hãi lạnh mình, căn bản không kịp bày trận, cho nên rất nhanh liền bị Hoắc Cương, Thành Tiêu liên tục đánh chết bảy người.

Bàn Tiểu Nhị đánh chết Phùng Quang, Tần Vạn xong liền trở lại bên người Long Kình Thiên mà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hồ Lực cùng Ngô Khánh. Lúc này, Hồ Lực cùng Ngô Khánh hai người vẫn còn đang không cách nào từ trong cảnh Bàn Tiểu Nhị một hơi đánh chết hai người Phùng Quang, Tần Vạn lấy lại được tinh thần, bọn hắn còn chưa muốn tin Phùng Quang, Tần Vạn cứ như vậy bị đánh chết rồi!

- Ngươi, ngươi vậy mà cũng dám giết thái thượng trưởng lão Băng Huyết cung ta?

Hồ Lực sau khi hoàn hồn liền kinh sợ nhìn Bàn Tiểu Nhị cùng Long Kình Thiên mà quát.

Bàn Tiểu Nhị hai mắt lộ vẻ giễu cợt mà nhìn hắn, ánh mắt kia phảng phất như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.

- Chúng ta giết, thì thế nào?

Nói đến đây, hắn liền hướng hai người Hồ Lực, Ngô Khánh đi tới.

Nhìn Bàn Tiểu Nhị đang dần áp lại gần, Hồ Lực cùng Ngô Khánh đều hoảng sợ mà lui về phía sau.

- Ngươi, ngươi, sư tôn ta là Băng Huyết Đại Đế, sư tổ ta là Cộng Công Thiên Tôn!

Hồ Lực kinh sợ nói.

- Ngươi dám động thủ với ta!?

Bàn Tiểu Nhị "phi" một tiếng, cười cười nói.

- Băng Huyết, Cộng Công? Yên tâm đi, không lâu, Băng Huyết, Cộng Công đều xuống dưới cùng ngươi!

Dứt lời, thân hình hắn loé lên, lập tức đi tới trước mặt hai người Hồ Lực. Hồ Lực cùng Ngân Khánh hoảng sợ, đồng thời ra tay, bất quá công kích của hai người lập tức bị Bàn Tiểu Nhị phá vỡ.

Bàn Tiểu Nhị đem công kích của hai người phá vỡ xong liền há miệng ra, rống lên một tiếng.

Hồ Lực, Ngô Khánh hai người bị thanh âm rít gào đánh bay, đâm sầm xuống mặt đất.

- Vô địch thần thông!

Hồ Lực cùng Ngô Khánh phun máu, hai mắt khó dấu nỗi sự kinh hãi trong lòng.

Bất quá, hai người lại bị cự chưởng của Bàn Tiểu Nhị ầm ầm chụp trúng.

- Ầm ầm.

Mặt cát bốn phía chấn động, cát đá trong phương viên trăm vạn dặm văng lên mấy ngàn trượng, hình thành một tràng bão cát trong hoang mạc.

Hồ Lực khó khăn tránh thoát, mà Ngô Khánh lại không có vận khí tốt như vậy, trực tiếp bị đánh thành bánh thịt.

- Vì cái gì!?

Hồ Lực lại phun ra một búng máu tươi, nhìn Long Kình Thiên mà khản giọng nói ra. Hắn không rõ Long Kình Thiên vì cái gì phải giết hắn! Cho dù hắn nhất thời nảy lòng tham, muốn từ trên người Long Kình Thiên cướp lấy Hỗn Độn Tiên Thiên Ngũ Lôi quả cùng Phật Long Kim đỉnh, nhưng mà lúc trước cũng không có thâm cừu đại hận gì, Long Kình Thiên không có khả năng giết hắn!

Bởi vì, ai muốn giết hắn đều phải băn khoăn thân phận của hắn, dù sao hắn cũng là đồ tôn của Cộng Công Thiên Tôn a!

- Vì cái gì?

Long Kình Thiên nhìn Hồ Lực một cách lạnh lùng, diện mạo biến ảo một hồi.

Hồ Lực nhìn dung mạo biến ảo kia mà thân thể đột nhiên chấn động, hai mắt lộ ra vẻ hết sức sợ hãi.

- Đại, Đại La, Thiên Tôn!

Lúc này, Bàn Tiểu Nhị đã đi tới trước người hắn, một chưởng chụp xuống, Hồ Lực xong đời.

Hồ Lực sau khi chết nằm tại đó hai mắt vẫn trợn ngược lên, vẫn lộ ra vẻ sợ hãi cùng không thể tin được. Có lẽ, trước lúc hắn bị Bàn Tiểu Nhị đánh chết trong óc vẫn hiện lên ý niệm là Đại La Thiên Tôn không phải chứng đạo thất bại, thân vẫn đạo tiêu sao? Như thế nào còn sống!?

Bàn Tiểu Nhị đánh chết Hồ Lực xong liền quay đầu lại, nhìn về phía những Tiên Quân còn lại của Băng Huyết cung. Lúc này, Tiên Quân Băng Huyết cung đã bị hai người Hoắc Cương giết đi hơn phân nửa rồi.

Bàn Tiểu Nhị thấy thế cũng không xuất thủ nữa.

Long Kình Thiên hai tay vung lên, đem không gian tiên khí cùng Tiên phù của đám người Phùng Quang, Tần Vạn, Hồ Lực, Ngô Khánh toàn bộ thu vào trong Thái Hư Thần Phủ, diện mạo lại biến hoá một lần nữa, biến trở lại bộ dáng lúc trước ở Kinh Châu thành.

Rất nhanh, Hoắc Cương cùng Thành Tiêu hai người liền đem những Tiên Quân còn sót lại giải quyết, đem Tiên phù cùng không gian tiên khí của bọn hắn toàn bộ cung kính dâng lên cho Long Kình Thiên.

Hứa Vũ Quân, Mộ Dung Thiến, Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng cùng Viêm Đế Chu Toàn đứng đằng xa nhìn cảnh Bàn Tiểu Nhị, Hoắc Cương cùng Thành Tiêu ba người đánh chết đám người Hồ Lực sớm đã ngây người tại đó, đã quên mất mình đang ở chỗ nào rồi.

Lúc trước, Bàn Tiểu Nhị đánh chết đám người Ngũ Đế tiên môn ngũ Đế lão tổ, Quy Hư điện Trần Phi, Đỗ Thực mấy người Hứa Vũ Quân cũng không có mặt tại trận, đây vẫn là lần đầu các nàng chứng kiến hung uy cùng thực lực khủng bố của Bàn Tiểu Nhị a!

Viêm Đế Chu Toàn tay chân lại càng có chút lạnh như băng, bởi vì hắn rốt cuộc đoán ra được Bàn Tiểu Nhị, một tiểu Thổ Hùng vô hại kia rốt cục là ai!

- Người của Hắc Long cung cùng Thiên Đình có lẽ cũng sắp đến rồi.

Long Kình Thiên đem Tiên phù, không gian tiên khí của đám người Hồ Lực xử lý xong liền lẩm bẩm nói, nói xong liền nhìn về phía sau lưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK