Sự nôn nóng rực cháy trong mấy người bọn U Viễn bỗng chốc nguội lạnh.
Đúng thế, sau khi chết tất cả những thứ trên người đều sẽ rơi lại trong Tà Thần Cung như những cường giả trước đây.
Tám mươi vạn năm trước, dù là những Chủ Thần hậu kỳ cường giả vào Tà Thần Cung cũng không thoát khỏi vận mệnh ấy, mấy người bọn chúng có thể sao?
So với mấy người hội U Linh Tông thì bọn Long Kình Thiên bình tĩnh hơn nhiều.
- Có năm tấm bảo tàng đồ.
Lúc này giọng nói của Tà Chính lại vang lên.
- Ở đây có bốn rồi, còn một tấm nữa, cũng có người có được nó rồi. Còn mười phút nữa người cầm tấm thứ năm sẽ vào đây.
Năm tấm bảo tàng đồ!
Long Kình Thiên nhíu mày.
Tà Chính nói xong thì nhắm mắt lại.
Mấy người Long Kình Thiên cũng không nói gì, mọi người cùng đợi người cầm tấm bảo tàng đồ thứ năm. Quả nhiên khoảng mười phút sau một âm thanh xé gió vọng tới, rồi một người trung niên mặc lục bào bay tới. Trên phục sức người này có vẽ một cái đồ đằng.
- Lão đại, người của Man Hoang Thần Miếu.
Thấy người này, Cửu Vĩ Thiên Miêu ngạc nhiên, nói với Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên cũng thấy bất ngờ, không ngờ là người của Man Hoang Thần Miếu.
Trong hội đấu giá Phong Vân, vị tiểu thư ấy có lẽ là con gái của giáo chủ Man Hoang Thần Miếu, không ngờ lại gặp người của họ ở đây.
Hơn nữa Long Kình Thiên nhận ra tu vi người này rất cao, cao hơn tất cả mọi người ở đây.
Ít nhất thì bề ngoài là vậy.
Chủ Thần trung kỳ đỉnh phong!
Nhưng có lẽ không phải giáo chủ Man Hoang Thần Miếu.
Vu Càn của Man Hoang Thần Miếu sau khi đến thì khựng người, rõ ràng là không ngờ lại có nhiều người ở đây như vậy, hơn nữa xem ra còn đang đợi hắn?
- Được rồi, cả năm tấm bảo tàng đồ đều đã có đủ, vậy giờ ta cho các ngươi biết một chuyện, hoặc có thể nói là quy tắc trò chơi.
Tà Chính nói.
- Vừa rồi ta đã khởi động hết cấm chế ở Tà Thần Cung, cửa lớn Tà Thần Cung cũng đã đóng, vì thế muốn rời khỏi đây các ngươi chỉ còn cách phải tìm ra ngọc bài khống chế Tà Thần Cung.
Cửa Tà Thần Cung đã đóng?
Mọi người nghe thế sắc mặt đều thay đổi.
Ngay cả mấy người hội Long Kình Thiên cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Họ biết trong một tháng bắt buộc phải rời khỏi Tam Tà Phong nếu không sẽ bị tà lực của Thái Hoàng Cửu Tà Trận xâm nhập, trở thành tà vật, như vậy còn thảm hơn chết!
Mấy người U Linh Tông thì không kìm được náo động.
- Ngọc bài khống chế ở Tà Thần Lầu, sâu trong Tà Thần Cung.
Tà Chính nói.
- Muốn tìm thấy Tà Thần Lầu thì các ngươi bắt buộc phải đi qua Đằng Xà bình nguyên, rồi đến Vô Lôi Phong, đi qua đó chính là Ảo Hải, xuyên qua Ảo Hải thì đến Tà Thần Lầu.
Đằng Xà bình nguyên, Vô Lôi Phong, Ảo Hải.
Sau Ảo Hải là Tà Thần Lầu.
Mọi người nghe xong thì thở phào, chỉ cần vượt qua ba nơi là đến Tà Thần Lầu rồi.
Nhưng Tà Chính lại nói tiếp:
- Quên mất, Đằng Xà bình nguyên có tên như vậy là vì dưới lòng đất có hai con Đằng Xà Chủ Thần hậu kỳ đỉnh phong.
- Cái gì? Hai con Đằng Xà Chủ Thần hậu kỳ đỉnh phong?
Mọi người sắc mặt đều đại biến, hai trưởng lão U Linh Tông sắc mặt lập tức xám ngoét.
Đằng Xà là Thượng Cổ hung thú đó.
Đừng nói hai con, dù chỉ một con thôi cũng chẳng ai vượt qua được Đằng Xà bình nguyên.
Đằng Xà ẩn dưới lòng đất, công kích không ai tránh nổi, tốc độ cực nhanh.
Dù Lục Dực Tử Phụng tốc độ nhanh nhất trong Phụng Hoàng Tộc nhưng thực lực dù sao cũng chỉ là Thần Cấp lục trùng đỉnh phong, so với Đằng Xà kém hẳn một cảnh giới, nên luận tốc độ chắc chắn không thể bằng Đằng Xà.
Tử Thiên Long Hoàng cũng vậy.
Hơn nữa, Đằng Xà bình nguyên chỉ là cửa ải đầu tiên, thế thì Vô Lôi Phong thì sao? Còn cửa thứ ba là Ảo Hải nữa?
E là khó hơn cửa thứ nhất nhiều.
Quả nhiên là bách tử nhất sinh!
- Lão đại, chẳng trách mà tám mươi vạn năm nay ngay Cổ Thần hậu kỳ đỉnh phong cường giả cũng không rời khỏi Tà Thần Cung được.
Cửu Vĩ Thiên Miêu mặt mày lo lắng.
Long Kình Thiên không nói gì.
Tà Chính nói xong cũng không giới thiệu về Vô Lôi Phong, Ảo Hải mà biến mất luôn.
Thấy Tà Chính biến mất, bọn U Linh Tông trầm mặc, ngay cả Lý Phong của Kim Nhật Thần Giáo vừa rồi còn kiêu ngạo giờ vẻ mặt cũng đầy nặng nề.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn cũng chẳng chắc chắn sẽ vượt qua được Đằng Xà bình nguyên.
Hắc y nhân kia hai mắt đảo liên hồi, không biết đang nghĩ gì.
- Tông chủ, giờ chúng ta làm gì?
Một thái thượng trưởng lão U Linh Tông hỏi U Viễn.
Lúc này trong lòng hắn cũng đang hối hận rồi.
Bảo tàng rất hấp dẫn, nhưng tính mạng quan trọng hơn.
U Viễn không trả lời mà quay lại nhìn bọn Lý Phong của Kim Nhật Thần Giáo nói:
- Chư vị, ta tin là không ai trong chúng ta chắc chắn vượt qua được Đằng Xà bình nguyên. Năm bên chúng ta tạm thời liên thủ vượt qua Đằng Xà được không?
Lý Phong ánh mắt nhấp nháy, rõ ràng hắn cũng tán đồng ý kiến này nhưng hắn không đồng ý ngay mà nhìn mấy người Long Kình Thiên.
Hắc y nhân không nói gì.
Người trung niên của Man Hoang Thần Miếu nói:
- Ta không có ý kiến gì.
Lúc này Lý Phong mới nói.
- Ta cũng đồng ý liên thủ.
- Chủ nhân, chúng ta thì sao?
Tử Thiên Long Hoàng hỏi ý Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên bình thản gật đầu, coi như đồng ý tạm thời liên thủ. Thật ra với Long Kình Thiên có liên thủ hay không không quan trọng.
Mọi người đồng ý, hắc y nhân cũng gật đầu.
- Được, đã vậy, năm bên chúng ta mỗi bên chấn thủ một hướng, cùng vượt qua Đằng Xà bình nguyên!
U Viễn cười nói.
Có điều, đột nhiên Long Kình Thiên nói với Cửu Vĩ Thiên Miêu:
- Tiểu Thiên, chúng ta hợp thể.
- Được, lão đại!
Cửu Vĩ Thiên Miêu đáp, rồi bay lên. Ánh sáng toả ra, nó chui vào người Long Kình Thiên, ánh sáng lấp lánh liên tục, phía sau Long Kình Thiên xuất hiện bốn cái đuôi linh hồ.
- Tiểu Dực, chúng ta cũng hợp thể.
Long Kình Thiên nói với Lục Dực Tử Phụng.
Lục Dực Tử Phụng khựng người, rồi kinh ngạc nói:
- Chủ nhân…cái này…
Thú Võ Sư thường chỉ dung hợp được với một dị thú!
Hơn nữa Lục Dực Tử Phụng không phải dị thú.
Vì thế khi nghe Long Kình Thiên nói hợp thể thì vô cùng kinh ngạc. Không chỉ Lục Dực Tử Phụng, ngay Tử Thiên Long Hoàng cũng vậy.
- Tiểu tử này điên rồi, lẽ nào hắn không biết Thú Võ Sư chỉ dung hợp được với một dị thứ? Dù thân thể hắn có cường hãn thế nào chỉ cũng không thể hợp thể với hai dị thú, hơn nữa một trong số đó lại là tử linh yêu thú.
Một trưởng lão Kim Nhật Thần Giáp phía sau Lý Phong không khỏi chế giễu.