Ngày đó, tại quảng trường bị Long Kình Thiên trước chúng đệ tử một quyền đánh bay, đám người Phí Toàn theo đó trở thành trò cười của chúng ngoại môn đệ tử. Mấy ngày nay, hắn nhận đủ loại cười nhạo sau lưng, nhục nhã vô cùng.
Tàn Kiến môn tuy rằng không thể so với Diệt Tinh tiên môn, nhưng mà cũng là nhất lưu đại phái tại Thiên Nguyên đại lục, mà hắn chính là thiếu môn chủ, dưới một người trên vạn người, hơn nữa bản thân thiên phú không tồi, từ nhỏ đã là trọng điểm bồi dưỡng của Tàn Kiến môn, lấy đâu ra thụ qua loại sỉ nhục này?
- Long Kình Thiên!
Hắn nhìn bóng lưng Long Kình Thiên hai mắt lộ ra hận ý mãnh liệt.
- Tên tiểu tử kia là Long Kình Thiên?
Lúc này, bên cạnh Phí Toàn một vị đệ tử trẻ tuổi mặc áo bào môn đệ Diệt Tinh tiên môn chỉ về phía bóng lưng Long Kình Thiên mà ngạo nghễ nói.
Phí Toàn bừng tỉnh, hận ý trong mắt thu liễm, hắn nói với người trẻ tuổi kia.
- Đúng vậy, hắn chính là Long Kình Thiên! Khang Hà sư huynh, tiểu tử kia thực lực cũng không giống như bề ngoài đâu.
Khang Hà không thèm để ý, nói.
- Một ngoại môn đệ tử có thể mạnh tới mức nào? Chẳng lẽ ngươi còn sợ ta không đối phó nổi hắn? Bất quá, hắn là một ngoại môn đệ tử, ta cũng không thể lấy lớn hiếp nhỏ, miễn cho người khác chê cười. Chờ hắn tấn chức nội môn đệ tử xong, ta liền chà đạp hắn, cam đoan cho hắn biết tiến vào Diệt Tinh tiên môn là thế nào vô tận ác mộng!
Phí Toàn cười nói.
- Đúng thế, với thực lực của Khanh Hà sư huynh, đừng nói là đánh bại Long Kình Thiên kia, cho dù giết hắn cũng dễ như trở bàn tay!
Khang Hà cười như nở hoa, vui mừng nhận lời nịnh nọt này.
- Đi thôi, tuy rằng ta hiện tại không thể ra tay giáo huấn hắn, nhưng mà giáo huấn hắn vài câu là vẫn có thể, cho hắn biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, bằng không thì hắn còn tưởng rằng mình là đệ nhất thiên hạ rồi.
Vì vậy, hai người Khang Hà liền đi về phía Long Kình Thiên.
Lúc này, mấy tên ngoại môn đệ tử kia đã mang Long Kình Thiên tới tiền điện xác nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ tấn chức của bốn người Hứa Vũ Quân là đi vào Hắc Thuỷ sâm lâm, mỗi người đánh chết mười đầu Kim Tiên sơ kỳ đỉnh phong yêu thú.
Đánh chết mười đầu Kim Tiên sơ kỳ đỉnh phong yêu thú, đối với người khác quả thực rất khó, nhưng mà đối với bốn người Hứa Vũ Quân mà nói lại là rất dễ dàng.
Bốn người Hứa Vũ Quân sau khi tiếp nhận nhiệm vụ xong, Long Kình Thiên liền hỏi vị đệ tử phụ trách kia.
- Có nhất cấp nhiệm vụ gì không?
- Nhất cấp nhiệm vụ?
Vài tên đệ tử phụ trách khẽ giật mình.
- Kình Thiên sư huynh, ngươi thực sự muốn tiếp nhận nhất cấp nhiệm vụ?
Một gã trong đó nhìn sắc mặt Long Kình Thiên mà cẩn thận dò hỏi.
- Nhất cấp nhiệm vụ rất khó hoàn thành, gần một trăm năm nay chưa có đệ tử nào hoàn thành được một nhất cấp nhiệm vụ nào, mà ngay cả đệ tử tấn chức nội môn cũng không dám tiếp nhận nhất cấp nhiệm vụ!
- Đúng vậy a, Kình Thiên sư huynh. Hơn nữa, tiếp nhận nhiệm vụ mà không hoàn thành, không thể nhận thêm một cái nhiệm vụ nào khác!
Vài người khác nhao nhao phụ hoạ theo.
Sắc mặt Long Kình Thiên bình tĩnh, nói.
- Chuyện này các ngươi không cần để ý, đem nhất cấp nhiệm vụ cho ta xem một chút.
Mấy người này nghe vậy liền nhìn nhau, không dám nói thêm gì nữa mà đưa quyển trục nhất cấp nhiệm vụ cho Long Kình Thiên lựa chọn.
Thấy Long Kình Thiên kiên trì như vậy bọn hắn cũng muốn nhân cơ hội này áp chế duệ khí của Long Kình Thiên, miễn cho hắn cuồng vọng tự đại, tự cho mình không gì là không làm được.
Long Kình Thiên tiếp nhận quyển trục, quét mắt một cái, nhất cấp nhiệm vụ bên trên tổng cộng có ba mươi cái.
- Đánh chết mười tám dâm nữ, ban thưởng ba trăm thượng phẩm tiên đan, một kiện trung phẩm tiên giáp, ba đoá vạn năm Dưỡng Thần hoa!
Ánh mắt Long Kình Thiên rơi xuống nhiệm vụ phía trên nhất.
Ba trăm khoả thượng phẩm tiên đan, một kiện trung phẩm tiên giáp, ba đoá Dưỡng Thần hoa năm vạn năm!
Phần thưởng nhất cấp nhiệm vụ thật phong phú!
- Tốt, ta chọn cái này.
Long Kình Thiên chỉ tay.
Mấy người kia liền nhìn lại, vẻ mặt quái dị.
Đánh chết mười tám dâm nữ thế nhưng mà là một nhất cấp nhiệm vụ khó khăn nhất, nhất cấp nhiệm vụ đã khó nhưng Long Kình Thiên lại chọn nhiệm vụ này, theo như bọn hắn nghĩ, Long Kình Thiên không có khả năng hoàn thành, tỷ lệ cơ hồ là bằng không.
Mấy người liếc nhau một cái, cũng không có khuyên nữa mà liền đem nhiệm vụ này ở phía mặt sau viết tên Long Kình Thiên lên.
Long Kình Thiên sau khi tiếp nhận nhiệm vụ này xong liền để cho mấy người kia đem tư liệu mười tám dâm nữ giao cho hắn, sau đó hắn liền mang theo bốn người Hứa Vũ Quân ly khai.
- Quả nhiên là điếc không sợ súng, một ngoại môn đệ tử Thiên Tiên hậu kỳ nho nhỏ vậy mà cũng dám tiếp nhận nhất cấp nhiệm vụ.
Lúc này, một đạo thanh âm trào phúng chợt vang lên.
Mấy người Long Kình Thiên nhìn lại, chỉ thấy thiếu môn chủ Tàn Kiếm môn sau lưng dẫn theo một người trẻ tuổi tóc bạc đang hướng bên này đi tới, vừa mới mở miệng đúng là người trẻ tuổi tóc bạc kia.
Mấy tên đệ tử phụ trách thấy người trẻ tuổi kia liền biến sắc, vội vàng đi tới trước người hắn mà cúi người, cung kính nói ra.
- Nguyên lai là Khang Hà sư huynh!
- Vài ngày không gặp, thực lực Khang Hà sư huynh lại lần nữa tinh tiến, chúc mừng Khang Hà sư huynh!
Mỗi người nịnh nọt một câu.
Khang Hà nhìn mấy tên đang cười nói trước mặt mình mà thoả mãn gật gật đầu, nói.
- Các ngươi cố gắng tu luyện đi, đến lúc ta sẽ chỉ điểm cho các ngươi một hai, các ngươi cũng có thể đột phá Kim Tiên.
- Dạ dạ, đa tạ Khang Hà sư huynh, đa tạ Khang Hà sư huynh!
Mấy người nghe vậy liền đại hỉ, liên tục đa tạ.
Khang Hà nhẹ gật đầu, đi tới trước mặt Long Kình Thiên, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt ngạo nghễ nói.
- Ngươi chính là Long Kình Thiên? Đệ nhất nhân lần hoang đảo thí luyện này?
- Không sai.
Thần sắc Long Kình Thiên đạm mạc, thần thức hắn quét qua, tên Khang Hà này là Kim Tiên trung kỳ đỉnh phong, đã đạt đến gần vô hạn Kim Tiên hậu kỳ.
Khang Hà chỉ sang Phí Toàn bên cạnh, nói.
- Mấy hôm trước, là ngươi đả thương hắn?
- Thì tính sao?
Long Kình Thiên vẻ mặt bình tĩnh.
Thần sắc Khang Hà đột nhiên sắc lạnh, khiển trách quát mắng.
- Hắn là người của ta! Tiểu tử, đừng tưởng rằng có chút thực lực là liền cuồng vọng, làm người nên biết điều một chút, bằng không thì đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết!
Lúc này, Cửu Vĩ Thiên Miêu không khỏi nở nụ cười, một ngón chỉ Phí Toàn, cười nói.
- Hắn là "người" của ngươi?
Lời này nghĩa khác, khiến cho người nghe khó tránh khỏi hiểu lầm.
Ba người Hứa Vũ Quân, Mộ Dung Thiến, Tử Thiên Long Hoàng không khỏi phì cười.
Khang Hà lúc này cũng đã kịp phản ứng lại, không khỏi trợn mắt nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu, nói.
- Ta nói hắn là bằng hữu của ta!
Cửu Vĩ Thiên Miêu làm ra vẻ giật mình, nhún nhún vai.
- Nguyên lai là bằng hữu của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi có loại sở thích khác người như thế chứ!
Ba người Hứa Vũ Quân tiếp tục phì cười.
Hai mắt Khang Hà phát lạnh, hắn cho rằng với thân phận của mình, mấy người Long Kình Thiên sẽ cung kính nịnh nọt, không ngờ tới Long Kình Thiên không chỉ không có để hắn vào mắt mà còn buông lời chế nhạo hắn!
Mấy tên đệ tử ngoại môn phụ trách thấy Khang Hà tức giận liền rối rít khuyên nhủ đám người Long Kình Thiên.
- Kình Thiên sư huynh, mấy người các ngươi còn không mau tới tạ lỗi với Khang Hà sư huynh, thực lực Khang Hà sư huynh không phải là mấy người các ngươi có thể tưởng tượng được đâu!
Long Kình Thiên không thèm để ý tới bọn hắn, nhìn hai mắt lộ ra hàn mang của Khang Hà mà lãnh đạm nói.
- Như thế nào? Muốn động thủ sao?
Khang Hà đột nhiên nở một nụ cười, là giận quá hoá cười.
- Ta thân phận là gì, các ngươi là thứ gì? Mấy tên rác rưởi tiểu nhân vật như các ngươi mà cũng xứng để ta xuất thủ? Long Kình Thiên, chờ các ngươi tấn chức nội môn đệ tử, ta lại chơi với các ngươi, đến lúc đó, ta sẽ có rất nhiều thời gian chơi đùa với các ngươi, chơi chết các ngươi!