Mục lục
[Dịch] Thiên Tôn Trùng Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Khánh run rẩy đáp:

- Tên Long Thần đó…đi về phía đỉnh Thánh Sơn rồi.

- Đỉnh Thánh Sơn?

Kim Bào lão tổ hừ một tiếng rồi biến mất, bay về hướng đỉnh núi, những lão tổ khác cũng theo sau.

Những đệ tử ở dọc đường thấy chúng lão tổ đều giật mình.

Lúc này, Long Kình Thiên cất Tiên Thiên Tức Nang vào Trấn Thiên Tháp, nhưng hắn không bỏ đi ngay mà đào hết đất ở bốn phía cất vào Trấn Thiên Tháp.

Đất xung quanh Tiên Thiên Tức Những cũng được Tức Nhưỡng linh khí đồng hoá, nhiễm Tiên Thiên linh khí, cũng là thứ tốt. Dùng để trồng linh dược tuy hiệu quả không bằng Tiên Thiên Tức Nhưỡng nhưng cũng tốt hơn nhiều so với linh thổ thông thường.

Sau đó Long Kình Thiên lên khỏi mặt đất, dùng thần thức bắt đầu tìm Thánh Quả.

Theo hắn nghĩ, chắc chắn xung quanh đây có Thánh Quả.

Quả nhiên không lâu sau hắn đã tìm được hai quả, hơn nữa hắn còn phát hiện hai quả này còn nhiều Tiên Thiên linh khí hơn quả Phó Khánh ném cho.

- Tốt, có hai quả này thì ta có thể đột phá lên Độ Kiếp kỳ rồi!

Long Kình Thiên nghĩ bụng.

Đúng lúc đấy, cả không gian Thánh Sơn đột nhiên rung chuyển dữ dội. Long Kình Thiên hơi khựng người rồi bỗng nhớ ra, Thánh Sơn chỉ mở một ngày, giờ đã qua thời gian đó, cấm chế được kích hoạt, chuẩn bị truyền tống tất cả đệ tử ra ngoài.

Long Kình Thiên chui xuống lòng đất, lấy Tiên Thiên Tức Nhưỡng và linh thổ xung quanh cũng tốn không ít thời gian.

Quả nhiên không gian Thánh Sơn rung chuyển, không gian lực đưa Long Kình Thiên truyền tống ra khỏi Thánh Sơn.

Ngoài Thánh Sơn.

Kim Bào lão tổ và người Khương gia sắc mặt tối sầm.

- Lão tổ, giờ Thánh Sơn sẽ đóng lại, khi tên Long Thần đó ra xem hắn trốn được đi đâu!

Khương Lạc nhìn không gian Thánh Sơn dao động, hầm hầm nói.

Hai người Khương Thần, Khương Nguỵ tuy đã được cứu chữa nhưng Khương Lạc nhận ra kinh mạch và khí hải của chúng đều bị huỷ hoại, thành hai kẻ bỏ đi rồi!

Cứ nghĩ tới bộ dạng thảm hại của hai đứa con trai, cứ nghĩ sau này chúng không thể tu luyện được nữa, trở thành thứ phế vật không bằng cả người bình thường, sát ý lại dâng tràn trong Khương Lạc.

- Ngươi yên tâm, hắn không thoát được đâu!

Kim Bào lão tổ hai mắt âm u.

- Lão tổ, hay chúng ta bắt ba tên thủ hạ của hắn trước?

Khương Lạc nhìn về phía ba người Tử Thiên Long Hoàng đứng cùng chỗ với Trâu gia, sát ý loé lên trong mắt.

- Không vội, đợi khi tiểu tử hắn ra bắt cả bốn chủ tớ bọn hắn một thể.

Kim Bào lão tổ nói.

- Ba Thánh Cấp mà thôi, không thoát được bàn tay ta đâu.

Khí tức của Tử Thiên Long Hoàng và Lục Dực Tử Phụng là Thánh Cấp tam trùng, tứ trùng, không khác Cửu Vĩ Thiên Miêu là bao, vì thế Kim Bào lão tổ không bận tâm.

- Vâng, lão tổ

Khương Lạc cung kính đáp.

Không gian Thánh Sơn dao động mạnh hơn, cuối cùng ánh sáng trên không trung loé lên, chỉ thấy các đệ tử được truyền tống ra.

Theo đó, không lâu sau Long Kình Thiên cũng xuất hiện.

- Lão đại!

- Chủ nhân!

Thấ Long Kình Thiên, Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng và Lục Dực Tử Phụng cùng tiến lại.

Trâu Nhất Phàm và người của Trâu gia cũng ra đón.

- Long Thần huynh đệ, thế nào rồi?

Trâu Nhất Phàm hỏi.

Nhìn vẻ mặt mong chờ của Trâu Nhất Phàm và người Trâu gia, Long Kình Thiên cười:

- May mắn không phụ lòng mọi người.

Tay hắn loé sáng rồi hiện ra một quả Thánh Quả màu xanh nhạt toả hương hấp dẫn.

- Thánh…Thánh Quả!

Trâu Nhất Phàm và người Trâu gia vẻ mặt đầy kinh hỷ, buột miệng thốt lên.

Đây đương nhiên là quả mà Phó Khánh ném cho Long Kình Thiên.

Long Kình Thiên nói:

- Đúng vậy Thánh Quả.

Nói rồi hắn dùng chân khí đưa Thánh Quả tới trước mặt Trâu Nhất Phàm. Trâu Nhất Phàm nhận lấy Thánh Quả, vẻ mặt đầy cảm kích:

- Long Thần huynh đệ, cảm ơn!

Thánh Quả rất quan trọng đối với Trâu gia nên hắn cũng không từ chối.

Thêm một quả Thánh Quả nghĩa là Trâu gia sẽ thêm một Thánh Cấp cường giả.

Lúc này, Mạnh Đình Đình cũng đã ra khỏi Thánh Sơn đang cười nói với người của Mạnh gia, xem ra nàng cũng đã có được một quả Thánh Quả.

- Các ngươi bắt bốn kẻ kia lại cho ta!

Đột nhiên Kim Bào lão tổ quát lên, tiếng vang vọng khắp quảng trường.

Mọi người sững người, đều nhìn về phía này.

Chỉ thấy cao thủ của Khương gia bao vây lấy bốn người Long Kình Thiên.

Người của Trâu gia bị tách ra một bên.

Khắp đảo bàn luận xôn xao.

- Tiểu thư, nghe nói trong Thánh Sơn, tiểu tử tóc đen kia đã phế hai huynh đệ Khương Thần, Khương Nguỵ.

Thị nữ bên cạnh Mạnh Đình Đình nói với nàng.

- Ồ, phế hai huynh đệ hắn rồi sao?

Mạnh Đình Đình kinh ngạc.

Nàng kinh ngạc về thực lực của Long Kình Thiên, cũng kinh ngạc vì hắn dám phế hai huynh đệ Khương Thần.

Đương nhiên nàng không biết Long Kình Thiên còn phế cả mấy chục đệ tử khác nữa.

- Đúng vậy tiểu thư. Tên tiểu tử kia không biết là ngốc thật hay ngông cuồng, lẽ nào hắn không biết hậu quả khi làm thế sao? Hay hắn cho rằng mình có ba thủ hạ Thánh Cấp là bảo vệ được mình?

Thị nữ đó nói.

Mạnh Đình Đình vẻ mặt chế nhạo:

- Loại người tự phụ có chút thực ực đó chết lúc nào không biết. Cứ đợi mà xem, lát hắn và ba thủ hạ sẽ chết vô cùng thê thảm.

Long Kình Thiên vẻ mặt bình tĩnh nhìn cao thủ Khương gia, hắn giơ tay ngăn ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu đang định ra tay lại.

- Không vội.

Long Kình Thiên bình thản nói, hắn muốn nghe xem Kim Bào lão tổ nói thế nào.

Ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu đứng bên cạnh Long Kình Thiên.

Kim Bào lão tổ nói:

- Chư vị, Thánh Sơn quy định cấm Thánh Cấp cường giả vào tranh đoạt Thánh Quả, nhưng lần này người của Trâu gia lại mạnh hơn cả Thánh Cấp. Không biết hắn đã dùng bí pháp nào tránh được cả cấm chế của tế đài, vào trong Thánh Sơn đã khiến năm mươi sáu vị Đế Cấp đệ tử bị trọng thương.

- Cái gì? Một mình khiến năm mươi sáu Đế Cấp trọng thương?!

- Có thật không vậy? Nếu thế thì ít nhất cũng là Thánh Cấp tứ trùng trở lên!

- Không biết hắn dùng bí pháp gì mà tránh được sự kiểm tra của tế đài?

Kim Bào lão tổ vừa dứt lời thì bốn phía mọi người bắt đầu bàn tán.

Nghe đến Long Kình Thiên một mình gây trọng thương cho năm mươi sáu Đế Cấp, sắc mặt của Mạnh Đình Đình và thị nữ kia đều chấn kinh.

- Chẳng trách mà ngông cuồng thế.

Mạnh Đình Đình nói.

- Nhưng dù là Thánh Cấp, Kim Bào lão tổ mà ra tay thì hắn và các thủ hạ cũng không thể thoát được.

- Đáng tiếc, nếu không chiêu nạp hắn thành khách khanh trưởng lão cho Mạnh gia cũng được.

Thị nữ Tiểu Lan nói.

- Khách khanh trưởng lão?

Mạnh Đình Đình nói.

- Loại người hành sự không suy nghĩ trước sau, chiêu nạp sẽ gây hoạ cho Mạnh gia, không chiêu nạp cũng chẳng sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK