Phải chết?
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hoàng Linh Linh, mà ý nghĩ thứ hai chính là vậy mà không thể bắt được kẻ thù giết mẹ của mình!
Ý nghĩ thứ ba chính là ...
Cũng không biết em trai Cương Băng bây giờ đang làm gì thế?
Nòng súng lạnh như băng làm cho đầu Hoàng Linh Linh trở nên thư thái vô cùng.
Két!
Hoàng Linh Linh mơ hồ nghe được âm thanh lò xo vang lên.
- Thực sự phải chết sao?
- Dừng tay!
Đúng lúc này, một giọng nam chợt vang lên.
Tên cướp vừa muốn nổ súng bất ngờ sững lại, quay đầu nhìn về phía tiếng kêu kia.
Người kêu lên chính là một cậu bé nhìn khoảng 17, 18 tuổi.
Dưới người cậu bé đang cỡi một chiếc xe máy điện màu vàng, không biết làm sao đột phá tuyến phong tỏa của cảnh sát, đi tới chỗ bọn cướp cũng còn cách khoảng hơn mười thước nữa.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Người kia là ai? Làm sao lại xông vào đây?
Lãnh đạo thị cục giận dữ, đầu tiên là một nữ cảnh sát mạo hiểm làm liều chạy đi làm con tin cho người ta, một đi không trở lại, bây giờ thì lại có một tiểu tử đột phá phòng tuyến của cảnh sát và cơ động chạy tới trước mặt bọn cướp, mẹ nó, cái trò đùa gì đây? Lẽ nào một mạng người còn chưa đủ hay sao, phải tới mấy người chết mới được sao?
- Cương Băng!
Hoàng Linh Linh hét lớn: - Cậu mau trở về đi.
Lâm Thư Nhã sững sốt quay qua nhìn Hoàng Linh Linh ở bên cạnh.
Chẳng lẽ người này biết Triệu Cương Băng?
Nhưng mà cái tên cưỡi chiếc xe máy điện kia lại chính là Triệu Cương Băng!
- Tiểu tử, chẳng lẽ cậu cũng muốn làm con tin của chúng tôi hay sao?
Tên cướp khống chế Lâm Thư Nhã mỉm cười nhìn Triệu Cương Băng, nói. Mà tên cướp có vết sẹo bên mắt trái cũng đã leo lên xe, sau đó la lên:
- Giải quyết chuyện này nhanh lên một chút, chúng ta đi thôi!
- Không sai, tôi làm con tin cho mấy người, xin mấy người mau thả chị Linh Linh ra đi.
Triệu Cương Băng vừa nói vừa đi về phía trước.
Có lẽ vì tuổi còn nhỏ nên những tên cướp kia cũng không có phòng bị đối với Triệu Cương Băng, để mặc cho Triệu Cương Băng đi tới chỗ cách bọn họ không đầy 5 thước.
- Tiểu tử, có can đảm đấy!
Tên cướp vừa cười vừa nói tiếp: - Vậy ngươi đi qua bên kia để trao đổi con tin với tiểu cảnh sát xinh đẹp đó đi, chúng tôi là cướp có tư chất, có chuyện gì cũng có thể thương lượng được hết.
- Tôi cũng cảm thấy như vậy!
Triệu Cương Băng gật đầu, đi về phía Hoàng Linh Linh.
Chờ đến lúc còn cách Hoàng Linh Linh khoảng hai thước thì chợt Hoàng Linh Linh cắn răng kêu lên:
- Cương Băng, không cho phép cậu đi qua đây nữa, cậu mà còn tới đây nữa, tôi ... tôi sẽ không tha thứ cho cậu!
- Chị Linh Linh, em nói rồi, em sẽ không để cho bất cứ ai làm tổn thương chị nữa đâu!
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói tiếp:
- Cho nên ... em sẽ bảo vệ chị.
- Tiểu tử, không tệ nha, đúng là một người đàn ông đó, ha ha ha!
Tên cướp bắt Hoàng Linh Linh lại nói:
- Đến đây đi, tôi đồng ý với cậu, chỉ cần cậu trong tay tôi thì tôi sẽ tha cho chị Linh Linh của cậu.
Triệu Cương Băng gật đầu, nhìn Hoàng Linh Linh một chút, trong mắt thoáng lên một tia sáng kỳ dị.
Hoàng Linh Linh sửng sốt một chút, sau đó liền thấy ánh mắt Triệu Cương Băng nhìn về phía tay phải đang cầm súng của tên cướp.
Đúng lúc này.
Pằng!
Một tiếng súng vang lên.
Tiếng súng này tới hết sức bất ngờ, hơn nữa nổ súng không phải là cảnh sát.
Tiếng súng vang lên trong nháy mắt thì trên đầu một tên cướp đang đứng bên cạnh phòng bị có một dòng máu đỏ chảy ra.
Đang lúc tất cả mọi người đều khiếp sợ thì người Triệu Cương Băng cũng khẽ di chuyển, nắm lấy tay phải đang cầm súng của tên cướp đang khống chế Hoàng Linh Linh, mà Hoàng Linh Linh cũng nhanh chóng giơ tay ra tóm lấy tay tên cướp đè xuống.
Hoàng Linh Linh tuy là nhát gan nhưng cũng là một người tốt nghiệp từ trường cảnh sát chính quy, thuận cận chiến gì đó cũng đã rất quen thuộc. Sau khi đè tay tên cướp xuống thì Hoàng Linh Linh nhanh chóng quật ngã hắn, làm cho tên cướp té xuống đất.
Tên cướp này trong nháy mắt đã bị Triệu Cương Băng và Hoàng Linh cùng nhau chế ngự.
Nhưng mà ở một bên khác.
Lâm Thư Nhã cũng là thừ người mà nhìn Triệu Cương Băng.
- Anh ... vậy mà anh lại cứu chị ấy mà không phải là cứu tôi?
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Lâm Thư Nhã lúc này, tuy là cô vẫn cảm thấy mình với Triệu Cương Băng là không thể nào, hơn nữa Triệu Cương Băng cũng đừng tưởng rằng có thể cua được cô, nhưng mà cho dù nói như thế nào thì cô vẫn mang trên người danh hiệu chính là vợ chưa cưới của Triệu Cương Băng đó! Mà không phải Triệu Cương Băng đến trường là do muốn theo đuổi cô hay sao?
Lúc này Triệu Cương Băng không phải nên lấy lòng mình hay sao? Dù cho không phải cứu mình thì cũng ... cũng không thể đi cứu người khác chứ!
Chẳng lẽ hắn không biết, bên hắn đang có một tên cướp đang khống chế thì bên này cô cũng đang bị một tên cướp khác khống chế sao?
Chỉ cần tên cướp này mất kiểm soát thì hắn sẽ cướp đi tính mạng cô bất cứ lúc nào.
Chẳng lẽ hắn không biết sao?
Với đầu óc của hắn thì làm sao có thể không biết chứ?
Ánh mắt Lâm Thư Nhã phức tạp nhìn Triệu Cương Băng, cô cảm thấy trái tim mình thật là đau, thật sự là đau lắm!
Tuy là chúng ta không có khả năng, tuy là chúng ta không là gì cả, tuy là chúng ta chưa có phát sinh bất cứ chuyện gì, nhưng mà, cô cũng là vị hôn thê của anh mà!
Trong mắt Lâm Thư Nhã hiện lên vẻ vô cùng đau khổ.
Tên cướp kẹp cổ Lâm Thư Nhã rất nhanh hồi phục tinh thần, hét lớn:
- Chó chết, nổ súng!
Nói xong, người kia liền hướng súng vào đầu Lâm Thư Nhã và bóp cò.
Nhưng mà không biết thế nào, cánh tay của người cầm súng đột nhiên rung một cái, phát súng đầu tiên không hề được phát ra, mà đợi đến lúc người này muốn nổ súng lần nữa thì một người mặc tây phục màu đen không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh hắn.
Phốc!
Một nhát đao thoáng qua.
Cánh tay cầm súng của người này đã bị cắt đứt, sau đó lại là một luồng ánh sáng lạnh rét.
Người đàn ông cứ một mực nói mình là là tên cướp có tư chất liền trợn trắng mắt, ngã lăn trên đất.
Tên cướp ngồi trên xe nhìn thấy tình huống trước mắt liền nhanh chóng đạp ga vọt đi.
- Bắt hắn lại!
Hoàng Linh Linh hét lớn.
Nhưng mà xe đi với tốc độ rất nhanh, không thể nào đuổi kịp.
Chiếc xe nhanh chóng lao đi, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Mà lúc này, cảnh sát xung quanh đã vọt tới trước mặt, rất nhanh đã khống chế được hiện trường.
- Tiểu thư, cô không có sao chứ?
Người đàn ông mặc tây phục màu đen áy náy đứng cạnh Lâm thư Nhã hỏi.
- Không có sao.
Lâm Thư Nhã lắc đầu, nhìn qua phía Triệu Cương Băng đứng đối diện đang hỏi han ân cần Hoàng Linh Linh, trong mắt đau đớn.
- Ôi, làm phiền đến thiếu gia Cương Băng rồi!
Người đàn ông mặc âu phục đen đứng bên cạnh Triệu Cương Băng nói tiếp:
- Nếu không phải thiếu gia Cương Băng bất ngờ ném đá đập trúng tay tên cướp thì tôi nhất định không cứu tiểu thư kịp rồi!
- Gì chứ?
Lâm Thư Nhã sửng sốt, hỏi:
- Đá gì chứ?
- Tiểu thư, dĩ nhiên là cô không thấy được rồi, vừa rồi tên cướp khống chế cô trong nháy mắt đã bị thiếu gia Cương Băng ném đá trúng tay, sức của hòn đá kia rất lớn, đập vào cánh tay tên cướp nên làm cho tên cướp không cách nào nổ súng được. Thiếu gia Cương Băng vẫn nhớ đến tiểu thư!
Người đàn ông mặc âu phục vừa cười vừa nói.
- Anh ấy ... anh ấy có cứu tôi sao?
Lâm Thư Nhã không dám tin hỏi lại.
- Dĩ nhiên, người đó chính là thiếu gia Cương Băng ...
- Đừng nói nữa!
Lâm Thư Nhã lắc đầu, giơ tay lên lau sạch nước mắt không biết đã chảy ra từ lúc nào, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hừ, ai là cái gì của anh ấy chứ, tên khốn kiếp, đại khốn kiếp!