Lúc này đã là giờ lên lớp, các nhà WC gần đây cũng không có ai cho nên thanh âm trong nhà WC nữ kia càng trở nên rõ ràng.
Triệu Cương Băng có sự hiếu kỳ vô cùng nghiêm trọng, thanh âm trong WC đặc biệt là lại càng làm cho Triệu Cương Băng tò mò mãi.
Chẳng lẽ có người cãi nhau trong WC? Hay là đánh nhau nữa?
Hơn nữa lại còn là con gái đánh nhau!
Ngay lúc trong lòng Triệu Cương Băng tò mò không ngớt thì bỗng nhiên.
Bốp bốp!
Hai tiếng giòn tan vang lên.
Chính là âm thanh của tiếng bạt tay, sau đó liền nghe được tiếng nói chuyện của một cô gái:
- Tiện nhân, không quỳ hả? Mày là một thứ đê tiện, mẹ của mày lại dám dụ dỗ ba ba tao, cả nhà mày đều là đồ đê tiện, xem xem tao có chơi chết mày không?
- Là ba cậu một mực quấn lấy mẹ tôi!
Một thanh âm lạnh lẽo buồn tênh vang lên:
- Ba cậu một mực quấn lấy mẹ tôi, cậu đừng có nói lung tung.
- Còn dám cãi lại? Đánh nó!!
Thoáng cái trong cả nhà WC nữ vang lên từng đợt thanh âm bốp bốp bụp bụp.
Triệu Cương Băng là một thiếu niên ưa thích giúp người làm niềm vui cho nên sau khi nghe thấy mấy thanh âm này thì Triệu Cương Băng không có chút do dự dứt khoát vọt vào trong WC nữ.
WC nữ.
Triệu Cương Băng xuất hiện làm cho một đám con gái trong WC nữ sợ ngây người. Mà Triệu Cương Băng cũng đã nhìn thấy được tình hình thực tế ở trong đây.
Chỉ thấy một nữ sinh mặc quần áo mộc mạc bị vây quanh bởi mấy người con gái khác ăn mặc có vẻ không theo xu hướng cho lắm, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng, trong đó có một người con gái tóc nhuộm màu đỏ đang nắm tóc cô gái mộc mạc kia, đang muốn lôi kéo đầu của cô gái mộc mạc kia hướng xuống mặt đất mà đập xuống.
- Dừng tay!
Triệu Cương Băng hét to một tiếng làm cho mấy người kia liền bị đứng hình.
- Đàn ông ở đâu ra vậy? Lại còn dám bước vào WC nữ!
Nữ nhân tóc đỏ buông tay, đi tới trước người của Triệu Cương Băng.
Cô nàng chỉ cao khoảng một thước sáu nên chỉ có thể ngẩng đầu mà nhìn Triệu Cương Băng, mặc dù là ngước mắt lên nhưng trong mắt lại tràn đầy phách lối với khiêu khích.
- Tôi là thầy giáo!
Triệu Cương Băng trầm giọng nói tiếp:
- Là ai cho các cô ở đây ức hiếp bạn học, chủ nhiệm của các cô là ai?
Triệu Cương Băng đột nhiên trầm giọng ngược lại rất có uy thế, mấy nữ sinh kia sửng sốt một chút, nữ nhân tóc đỏ nhíu mày một cái rồi nói:
- Thưa thầy, chúng em chỉ là muốn đi tiểu mà thôi, thầy đột nhiên chạy vào đây, thật không nên chút nào?
- Đi tiểu cũng phải xoay quanh một vòng hay sao?
Triệu Cương Băng cười lạnh một tiếng.
- Thói quen của chúng em, không được sao? Được rồi, không nói linh tinh với thầy nữa, chị em, chúng ta đi thôi!
Nữ nhân tóc đỏ quát lớn một tiếng, sau đó nhìn Triệu Cương Băng với vẻ đe dọa rồi dẫn mấy người kia ra khỏi WC nữ.
Triệu Cương Băng nhìn cô gái mộc mạc đang ngồi xổm ở dưới đất một chút rồi nói:
- Cô không sao chứ, nhanh đi về lớp học đi.
- Cảm ơn thầy!
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn Triệu Cương Băng một chút.
Là một cô gái dáng dấp rất thanh tú nha, đặc biệt là đôi mắt rất to lại hết sức trong veo sáng rực, cho dù là dưới tình huống như vừa rồi cũng không có một chút hỗn tạp nào.
Triệu Cương Băng có hơi thất thần một chút, sau đó cười cười, nói:
- Bị người ta ức hiếp thì hãy đi phản ánh với thầy chủ nhiệm đi chứ, nếu không thì các cô ấy lại càng phách lối hơn!
Nói xong, Triệu Cương Băng xoay người đi ra khỏi WC nữ.
Người con gái ngồi dưới đất kia nhìn theo bóng lưng của Triệu Cương Băng không nói gì nữa.
Triệu Cương Băng ở trong WC nữ làm được một việc tốt nên trong lòng tràn đầy vui sướng đi vào WC nam, sau đó cả người thoải mái quay trở lại lớp học.
Giờ tự học hôm nay trái lại không có sự xuất hiện bóng dáng của Hà Hiểu Nhu, điều này làm cho trong lòng của Triệu Cương Băng bỗng nhiên cảm thấy tốt hơn nhiều.
Hà Hiểu Nhu đang làm gì thế?
Gần đây Hà Hiểu Nhu bề bộn nhiều việc, năm nay nàng mới tốt nghiệp, bây giờ cũng chỉ là hai chữ thực tập mà thôi, tuy là hiệu trưởng có chút khen ngợi nàng nhưng mà chủ nhiệm lớp Mã Phong Phong lại thật giống như ruồi nhặng vậy, suốt ngày vây quanh nàng, mà kiểm tra đánh giá cuối kỳ của Hà Hiểu Nhu lại cần phải có sự đánh giá của Mã Phong Phong, cho nên một mặt Hà Hiểu Nhu không dám làm mất lòng Mã Phong Phong, một mặt cũng phải đề phòng sự quấy rối của Mã Phong Phong.
Trong cơn tức giận, Hà Hiểu Như dứt khoát giành hết công việc thuộc về mình để làm, để cho mỗi một thời khắc cô cũng không rảnh, như vậy thì Mã Phong Phong cũng không có cơ hội đến gần nàng để khoác lác, nói linh tinh.
"Ôi trời! Không biết hai ngày nay tên Triệu Cương Băng kia cư xử như thế nào? Tối nay phải hỏi Lâm Thư Nhã mới được, nếu như Thư Nhã nói hắn biến chất thì dù cho có bị người ta nói phân biệt đối xử học sinh mới thì mình cũng phải đem Triệu Cương Băng dời đến nơi khác! Nếu như Triệu Cương Băng còn không biết bớt phóng túng, cũng đừng trách mình sẽ đem hắn chuyển đến lớp khác!"
Hà Hiểu Nhu vừa cắn bút vừa nghĩ trong lòng.
Giờ tự học rất nhanh đã tan lớp.
Triệu Cương Băng thu dọn đồ đạc một chút rồi liền đứng dậy chuẩn bị đi về nhà, trong nhà đang có một tiểu cảnh sát xinh đẹp, mềm mại như hoa đang chờ hắn cùng xem kịch tivi "Sát thủ phòng đông tiếu phòng khách", điều này làm cho Triệu Cương Băng kỳ vọng hết sức.
Mà Lâm Thư Nhã cũng đang dọn dẹp đồ trên bàn chuẩn bị về nhà lại thấy Triệu Cương Băng bước đi tới cổng trước mình một bước thì Lâm Thư Nhã có hơi khó hiểu.
"Làm sao mà hôm nay Triệu Cương Băng lại không có quấy rầy mình?"
Không thể không nói, con gái chính là như vậy, là một loài sinh vật rất kỳ quái.
Khi người ta hao tổn bao nhiêu tâm tư muốn lấy lòng nàng, muốn làm cho nàng chú ý thì nàng lại thờ ơ không để ý tới người ta, mà nếu như người ta không theo đuổi nàng thì nàng lại vì vậy mà cảm thấy nghi hoặc, mà một chút thiếu sót như thế thậm chí lại làm cho con gái vì vậy mà cảm thấy khó chịu.
Đương nhiên, nếu như không theo đuổi nàng như thế này là một âm mưu cũng có thể gọi là lạt mềm buộc chặt, là một cách thức tán gái!
Lâm Thư Nhã đối với phương thức này đã quen thuộc nằm lòng, người con trai cua nàng đã ngàn ngàn vạn lần rồi, thậm chí còn có người lấy cái chết ra uy hiếp nàng, nhưng mà Lâm Thư Nhã xem thấy những phương pháp tán gái này của con trai đều là ngu ngốc X, bởi vì tình yêu chân chính cũng không phải là dùng đến cách cua gái là có thể cua được.
Đương nhiên, ý nghĩ của Triệu Cương Băng cũng giống như Lâm Thư Nhã vậy, tình yêu, cua là cua không được, chính là như vậy.
Về phần có đúng là lạt mềm buộc chặt hay không? Ngược lại cái này Triệu Cương Băng càng thích nói là "vô dục tác cương”. (không muốn lại được)
Cua vị hôn thê của mình chính là một hạng mục đáng kể trong sự nghiệp, không cần phải luôn luôn gấp gáp.
Mà lúc Triệu Cương Băng vừa mới đi tới cửa.
Dư Hiểu Vệ lại xuất hiện ở trước cổng, chặn Triệu Cương Băng lại.
- Triệu Cương Băng, đi với tao một chuyến tới bãi tập nhỏ.
Vẻ mặt Dư Hiểu Vệ hung hăng nói:
- Tao có chuyện muốn nói với mày một chút.
- Tôi không rảnh.
Triệu Cương Băng lắc đầu một cái, tiếp tực hướng về phía trước mà đi.
- Mày muốn chạy hả?
Dư Hiểu Vệ ra hiệu cho tên tùy tùng tiến lên ngăn Triệu Cương Băng lại.
- Các anh làm gì đó?
Vừa đúng lúc một thầy giáo vừa tan tầm đi ngang qua, nhìn thấy màn này liền la lên.
- Không có việc gì đâu thầy!
Dư Hiểu Vệ liền vội vàng cười nói.
Mà thừa lúc này Triệu Cương Băng đã xuyên qua tên tùy tùng đang ngăn cản hắn, hướng về phía nhà xe chạy đi.
Hết thảy những chuyện này đều lọt vào trong mắt của Lâm Thư Nhã, sửng sốt một chút sau đó liền thu dọn hết đồ rồi đi ra khỏi lớp học, hướng về nhà xe đi tới.
Bên ngoài nhà xe một đám người đang vây quanh.
Triệu Cương Băng ngạc nhiên đi xuyên qua đám người này liền thấy những mảnh vụn màu vàng đầy trên mặt đất.
Cũng chính vào lúc này, con ngươi của Triệu Cương Băng đột nhiên co lại một chút.