Triệu Cương Băng đang luyện công!
Công pháp này không phải là cái loại mà người tu luyện liền có thể xuất thần nhập hóa, phi thiên hạ địa (lên trời xuống đất), mà là do ba của Triệu Cương Băng dạy cho hắn, nghe người ta nói là công pháp này có thể làm cho một người trở nên càng nam nhân.
Môn công pháp này có tên gọi là "Âm dương đại pháp".!
Tên là Âm dương đại pháp thì nhìn thật giống là tu chân trong tiểu tuyết, tựa như Công Pháp Song Tu vậy, thế nhưng dựa theo lời của ba Triệu Cương Băng nói thì môn công pháp này chính là làm tăng cường thể chất của một người, công pháp làm cho hắn càng trở nên nam nhân.
Cho tới bây giờ, Triệu Cương Băng cũng không biết Âm dương đại pháp rốt cuộc có "điểu dụng" gì, nhưng mà chính ba của hắn nói âm dương đại pháp này vẫn có ích, hắn chỉ cần luyện là được.
Vì vậy, Triệu Cương Băng đã luyện nó ba năm nay.
Dựa theo lời nói của ba Triệu Cương Băng thì âm dương đại pháp vốn là có ba tầng, thế nhưng ngoài ba của Triệu Cương Băng còn có ông nội của hắn cũng đã nghiên cứu, nhiều năm qua đã đem âm dương đại pháp biến đổi thành mười hai tầng. Mà bây giờ Triệu Cương Băng đã luyện đến tầng thứ hai.
Đương nhiên, tuy là luyện đến tầng thứ hai thế nhưng Triệu Cương Băng vẫn hiểu được trò đùa này không hề điểu dụng chút nào, cứ mỗi sáng sớm hắn kiên trì luyện tập thì cũng có ngày sẽ rất lợi hại.
Chỉ thế thôi!
Mà hắn bây giờ cũng đang luyện.
Luyện Dương công trong âm dương đại pháp, danh như ý nghĩ chính là hấp thu khí mặt trời, lão tử của Triệu Cương Băng nói, giữa trưa cho đến canh ba giờ ngọ là lúc ánh sáng mặt trời cháy mạnh nhất, mà lúc này luyện công là thời gian thật tốt.
Cho nên, Triệu Cương Băng cách mỗi hai ngày thì phải luyện Dương công một lần, sau đó lúc nửa đêm ngày thứ hai thì luyện Âm công.
Có người nói như vậy sẽ đạt tới phối hợp âm dương rất hiệu quả.
Triệu Cương Băng nhắm mắt ngồi xếp bằng ở trên nhánh cây hưởng thụ ánh sáng mặt trời, sau đó lợi dụng đặc trưng từ trường của cây mà hấp thu ánh sáng mặt trời vào trong thân thể của mình.
Không bao lâu, cả người Triệu Cương Băng liền trở nên khô nóng mà ở dưới người tiểu Cương Băng cũng bất ngờ cứng lên, làm cho quần lót của Triệu Cương Băng bị chống lên, trướng phồng thật to.
Ừm, có một chút ngứa.!!!
Triệu Cương Băng bĩu môi, đưa tay vào trong quần lót, ở trong đũng quần gãi gãi vài cái.
Mà lúc này ...
- Aaaaaaaaaaa!
Một tiếng thét chối tai của một nữ sinh truyền tới. Triệu Cương Băng vừa mở mắt ra, vừa cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy Lâm Thư Nhã đứng ở dưới tàng cây cách đó không xa, sau đó còn hoảng sợ nhìn hắn. Đặc biệt là tiểu Cương Băng ở dưới người hắn đang cứng, còn có tay của hắn đang đặt ở trong quần lót.
- Cậu ...!!!???
Lâm Thư Nhã vừa định tìm một chỗ thật tốt đọc một chút từ, không ngờ cô liền thấy Triệu Cương Băng đang ngồi ở trên nhánh cây, sau đó hết sức thô bỉ tà ác lấy tay của hắn làm cho chính hắn.
Cái này ... Đây quả thực đã không thể dùng tà ác để hình dung nữa, một người vậy mà đặc biệt chạy đến một nơi rất ít người đến rồi tự mình làm cho mình! Mặc dù chỉ là học sinh trung cấp đệ nhị, thế nhưng Lâm Thư Nhã đã hiểu, trên thế giới này có một động từ, gọi là "tự sướng".
Vẻ mặt của Triệu Cương Băng cứng đờ, nhìn một chút ở cái tay đang cắm ở trong quần lót, lại nhìn vẻ mặt của Lâm Thư Nhã cách đó không xa, cảm giác hắn thật sự là ... Nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Lão tử chẳng qua chỉ là ngứa JJ một chút thôi mà!
Trong lòng của Triệu Cương Băng kêu rên.
Mà Lâm Thư Nhã cũng đã xoay người chạy đi, không cho Triệu Cương băng một chút cơ hội giải thích.
Dĩ nhiên chuyện này Triệu Cương Băng cũng không biết giải thích thế nào, chẳng lẽ nói lão tử ngứa JJ?
Có vẻ như việc này cùng với "tự sướng" là xấp xỉ thô tục gần giống nhau.
Ôi! Triệu Cương Băng thở dài, đem tay từ trong đũng quần rút ra, lại nhắm hai mắt lại.
Một giờ chiều.
Triệu Cương Băng trở lại trong phòng học.
Trong phòng học lớp mười hai, bầu không khí học tập vô cùng dày đặc.
Hai tay Triệu Cương Băng chọc vào trong túi, đi trở về vị trí của mình mà ngồi xuống, mà Lâm Thư Nhã thì đang nằm ở trên bàn có vẻ như đang ngủ.
Triệu Cương Băng một tay chống đầu suy nghĩ, nhìn Lâm Thư Nhã, ngẫm nghĩ là hiểu lầm như vậy thì hắn phải làm sao mà tháo gỡ ra được ...
Vẫn còn không nghĩ ra một cái lý do thì Triệu Cương Băng liền thấy một sợi dây đai. Đương nhiên, chuẩn xác mà nói thì đó là một cái dây đai màu hồng.
Dây đai từ nơi bả vai của Lâm Thư Nhã mà rơi dọc ra ngoài, đọng ở trên cánh tay của Lâm Thư Nhã.
Dây đai này, Triệu Cương Băng cảm thấy có chút quen quen. Có vẻ như cùng với dây đai áo lót của nữ cảnh sát Hoàng Linh Linh lúc sáng nay thì có vẻ hình dáng có chút giống nhau.
Triệu Cương Băng giật mình.
Không sai! Đây cũng là dây của áo lót!
Triệu Cương Băng nghiêm túc gật đầu, nhìn dây áo lót của Lâm Thư Nhã rơi ra ngoài trên cánh tay, suy nghĩ, Lâm Thư Nhã này là vị hôn thê của hắn, cũng coi là vợ tương lai của hắn, dây áo lót này rơi ra hắn không phải là nên giúp người một chút làm niềm vui chứ, làm cho nó quay trở về vị trí?
Nghĩ đến đây, Triệu Cương Băng lập tức liền cảm thấy cả người mình thần thánh hẳn lên.
Hắn thật là một chàng trai giúp người làm niềm vui!
Triệu Cương Băng vừa nghĩ tới, vừa đưa một tay nhẹ nhàng nắm được cái dây áo màu hồng trên vai của Lâm Thư Nhã. Đang muốn kéo qua trên bả vai một chút.
Đang lúc này.
Lâm Thư Nhã vốn là đang nằm ở trên bàn cũng nghiêng đầu thẳng lên, sau đó nhìn thẳng vào Triệu Cương Băng.
Mà lúc này tay của Triệu Cương Băng cũng là đang nắm lấy dây áo lót của Lâm Thư Nhã.
Chết mịa rồi, Triệu Cương Băng cảm thấy mình đừng nói là nhảy vào Hoàng Hà, ngay cả nhảy vào Thái Bình Dương cũng không rửa sạch được.
Lão tử thật chỉ muốn giúp người làm niềm vui mà!
Triệu Cương Băng nhìn thấy trong mắt Lâm Thư Nhã tức giận đang sôi sục, không nhịn được ở trong lòng kêu rên nói.
- Khốn kiếp!
Lâm Thư Nhã một tay kéo tay của Triệu Cương Băng ra, sau đó đỏ mặt đem dây áo lót sửa lại xong rồi nói:
- Triệu Cương Băng, tôi cảnh cáo anh, anh còn như vậy tôi sẽ không bỏ qua cho anh.
- Việc này… hết thảy đều là hiểu lầm!
Triệu Cương Băng lúng túng nói:
- Tôi là một người đàng hoàng nha.
Ngay cả lời nói của Triệu Cương Băng Lâm Thư Nhã cũng không nghe xong, liền lắc đầu.
"Con mẹ nó, sao mà hiểu lầm càng ngày càng sâu!" Triệu Cương Băng khổ não nắm tóc.
Buổi trưa trôi qua rất nhanh.
Năm giờ rưỡi, tan học.
Lâm Thư Nhã thu dọn đồ đạc một chút, đứng lên đi ra khỏi phòng học. Đúng lúc này, Dư Hiểu Vệ kia lại xuất hiện ở trước cửa.
- Thư Nhã, làm sao mà lại ngồi chung một chỗ với con dế nhũi đó vậy? Thế nào, bây giờ có thời gian đi ăn với tôi một bữa hay không?
Ngoài miệng của Dư Hiểu Vệ kèm theo một nụ cười tự nhận là rất tuấn tú.
Vẻ mặt Lâm Thư Nhã hơi trầm xuống một chút, vừa muốn nghĩ tới một lý do thoát khỏi Dư Hiểu vệ này, không ngờ nghe được một tiếng nói rất từ tính truyền tới.
- Thư Nhã, đi thôi, đi dạo phố đi!
Ngay sau đó, Lâm Thư Nhã cũng cảm giác được cánh tay của cô bị người khác nhẹ nhàng kéo đi. Chỉ thấy Triệu Cương Băng không biết từ lúc nào đã chạy tới bên cạnh cô, mỉm cười nhìn cô.
- Thư Nhã, cô thật muốn cùng con dế nhũi này đi dạo phố?
Sắc mặt Dư Hiểu Vệ khó coi, nói.
Lâm Thư Nhã do dự một chút, còn chưa lên tiếng thì Triệu Cương Băng đã trực tiếp nhắc chân một cước mà đạp vào phía dưới người của Dư Hiểu Vệ.
Ầm!
Một âm thanh vang lên.
Dư Hiểu Vệ bị Triệu Cương Băng đá trúng chỗ hiểm, té thẳng xuống đất rồi tạo thành hình dáng một con tôm.
- Được rồi, đi thôi!
Triệu Cương Băng mỉm cười nhìn Lâm Thư Nhã một chút, sau đó kéo cánh tay của Lâm Thư Nhã hướng về phía cổng trường mà đi tới.