• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trung học Hạo Nguyệt hào hứng chào đón một buổi sáng tuyệt vời!

Triệu Cương Băng mới vừa vào lớp liền thấy Chu Đồng Ngôn đã nằm ở trên bàn.

Triệu Cương Băng đi tới chỗ của mình rồi ngồi xuống, Chu Đồng Ngôn ngẩng đầu lên, vỗ vỗ vai của Triệu Cương Băng, nói:

- Cương Băng, cậu đi ra đây một chút.

- Được.

Triệu Cương Băng gật đầu, đem sách vở gì gì đó cất xong rồi đi theo Chu Đồng Ngôn ra khỏi lớp học.

Hai người đi ra phía sau trường học.

- Cương Băng, chuyện tối ngày hôm qua ... là tôi bị bắt buộc!

Chu Đồng Ngôn sau khi do dự một chút, nói.

- Tôi biết, thấy được mà!

Triệu Cương Băng vừa cười vừa hỏi:

- Dư Hiểu Vệ muốn anh hùng cứu mỹ nhân, đúng không?

- Đúng vậy!

Chu Đồng Ngôn gật đầu, nói:

- Hôm qua tôi bị hắn đánh.

- Cũng đã nhìn ra rồi!

Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói:

- Nhưng mà tối hôm qua hắn té thật nghiêm trọng, cũng coi như là báo thù cho cậu rồi.

- Ha ha ha, vừa nghĩ tới cảnh đó là tôi liền cảm thấy thoải mái, thực sự là ông trời có mắt nên tối hôm qua hắn mới té thảm như vậy. Khi đó trong lòng tôi khỏi phải nói là cao hứng biết bao nhiêu, hắn dùng em gái tôi uy hiếp tôi, người như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị quỷ sứ mang đi thôi.

Chu Đồng Ngôn rất hận mà nói.

- Dùng em gái uy hiếp cậu?

Triệu Cương Băng sửng sốt một chút, hỏi tiếp:

- Cậu còn có một em gái?

- Ừ, em gái tôi đang học lớp mười một, hôm qua sau khi Dư Hiểu Vệ đánh tôi, muốn tôi phải làm theo như lời của hắn, tôi dĩ nhiên là không thể nào làm như vậy rồi, tuy là Lâm Thư Nhã từ chối tôi nhưng mà tôi cũng không thể thù hận người ta được đúng không? Nhưng mà, không ngờ Dư Hiểu Vệ không biết từ đâu lại biết chuyện tôi có một em gái, vậy mà đem em gái của tôi ra uy hiếp, tôi không có cách nào khác ... Haizzz, thật sự là có lỗi với người ta mà!

Chu Đồng Ngôn ảo não nói.

Triệu Cương Băng nói: - Không có chuyện gì đâu, không phải bây giờ mọi chuyện đều không có sao sao? Tên Dư Hiểu Vệ này sớm muộn sẽ có báo ứng thôi, không cần phải gấp gáp, cậu bị đánh thực sự là quá thảm rồi, mặt mũi đều bị sưng lên hết. Đồng Ngôn nè, cậu cứ tin vào câu nói này “người đang làm trời đang nhìn”, làm chuyện xấu với người khác thì Diêm Vương nhất định sẽ phát quỷ sứ đến bắt hắn mà thôi!

- Ừ! Nhất định rồi! Chu Đồng Ngôn nghiêm túc, gật đầu nói tiếp:

- Nhưng mà Cương Băng, tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, tôi bị người ta uy hiếp cũng tại tôi quá yếu thôi, nếu như tôi rất mạnh, nếu như tôi cũng giống với bọn người Tư Đồ Ngọc Long hay Hoàng Chính Đạo thì Dư Hiểu Vệ làm sao bắt nạt được tôi?

- Lời này không sai, hầu bao mình thật dày thì đó mới là vương đạo!

Triệu Cương Băng nói.

- Cho nên, tôi quyết định đi tìm Hoàng Chính Đạo, tôi muốn làm em trai của hắn!

Chu Đồng Ngôn nói, hai mắt sáng lên:

- Đến lúc đó, chỉ cần Hoàng Chính Đạo bảo bọc, bao dung tôi thì Dư Hiểu Vệ cũng không dám đối với tôi như thế này.

- Cậu muốn đi tìm hắn bảo bọc cậu? Cậu chuẩn bị xong phí bảo kê chưa?

Triệu Cương Băng hỏi.

- Hả? Phí bảo kê?

Chu Đồng Ngôn kinh ngạc nhìn Triệu Cương Băng, hỏi thêm một câu:

- Phí bảo kê là cái gì?

- Cậu cái gì cũng không hiểu hả?

Triệu Cương Băng bất đắc dĩ thở dài, nói:

- Cậu muốn tìm người ta làm bảo kê cho cậu, người ta vô duyên vô cớ chấp nhận sao? Họ phải dựa vào cái gì đó để bảo kê cậu chứ? Lẽ nào bởi vì cậu đẹp trai hả?

- Ừ, cái này cũng có thể.

Chu Đồng Ngôn nghiêm túc gật đầu.

- Được rồi, coi như là bởi vì cậu đẹp trai đi, nhưng mà người ta cũng không có thể không có yêu cầu gì đó? Có thể muốn đâm "hoa cúc" của cậu đấy, rồi đủ loại nữa, cậu vui lòng bị như vậy sao?

Triệu Cương Băng hỏi.

- Không được, cái này tuyệt đối không được, cái này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của con trai!

Chu Đồng Ngôn liền vội vàng lắc đầu, nói.

- Vậy thì đúng rồi, cậu vừa không muốn để cho người ta đâm "hoa cúc" lại muốn người ta bảo kê, vậy cậu cũng chỉ có thể đưa tiền thôi, một tháng đưa cho người ta bao nhiêu tiền thì người ta sẽ coi cậu như là em trai của người ta vậy, để cho người ta bảo bọc cậu.

Triệu Cương Băng nói.

- Hả? Như vậy đó hả? Không phải là tôi làm em trai người ta thì người ta phải bảo bọc tôi sao?

Chu Đồng Ngôn quấn quýt nói.

- Xem ra thực sự là cái gì cậu cũng không hiểu rồi.

Triệu Cương Băng thở dài, nói:

- Haizzz, dù sao thì trên cái thế giới này ai cũng đều coi trọng trao đổi cả, lúc cậu làm em trai của người ta, cậu có thể liều mạng đánh nhau sao? Cậu có thể giúp người ta làm chuyện xấu sao? Cậu không làm được! Đã như vậy, cậu còn muốn người ta bảo bọc cậu à?

- Tôi hiểu rồi ...

Chu Đồng Ngôn gật đầu, nói tiếp:

- Xem ra con đường này không thể thực hiện được rồi, tôi không có tiền.

- Đúng vậy, hiểu rõ là tốt rồi!

- Cương Băng, cậu biết nhiều thật đó!

Chu Đồng Ngôn nhìn Triệu Cương Băng, trong mắt bỗng chốc sáng rực lên, nói tiếp:

- Mấy thứ này nếu cậu không nói với tôi thì tôi cũng không biết đâu, xem ra Cương Băng cậu cũng là người đạo thượng à!

- Đạo cọng lông ấy ...

Triệu Cương Băng nói tiếp:

- Hắc đạo bây giờ đều là những người chơi tiền không đấy.

- Tôi không có tiền, thì tôi theo đạo cọng lông vậy.

Chu Đồng vừa cười vừa nói tiếp:

- Cương Băng, thôi thì như vậy đi, tôi với cậu cùng lăn lộn, thế nào?

- Cậu theo tôi lăn lộn?

Triệu Cương Băng sửng sốt, nói:

- Cậu theo tôi lăn lộn làm gì?

- Cậu hiểu nhiều như vậy, với lại tôi thấy Dư Hiểu Vệ hình như có chút sợ cậu, không chừng cậu chính là BOSS bí ẩn trong truyền thuyết đó chứ, theo cậu, cậu bảo bọc tôi, tôi cung cấp mọi thứ cho cậu, chúng ta cùng được lợi, thật là tốt!

Chu Đồng Ngôn nói.

- Cùng có lợi ...

Triệu Cương Băng bất luận thế nào cũng không tìm ra được "cùng có lợi" là có lợi ở chỗ nào trong lời của Chu Đồng Ngôn, chỉ nói:

- Tôi nói trước, cậu muốn tôi bảo bọc cậu thì cậu cũng phải cho tôi lợi ích gì chứ, đúng không?

- Lợi ích hả ... có rồi, không phải tôi thừa nhận dáng dấp của cậu đẹp trai hơn của tôi sao? Thế nào?

Chu Đồng Ngôn mắt sáng rỡ, nói.

- Còn không bằng đem "hoa cúc" của cậu cho tôi đi, như vậy thì thực tế hơn.

- Vậy cũng được thôi!

Chu Đồng Ngôn gật đầu nói.

- Đại ca, chừng nào anh muốn thì cứ nói, bất cứ lúc nào cũng sẵn lòng!

- ... Cút đi!!!

- Cương Băng, nói thật đó, tôi với cậu cùng lăn lộn đi.

Chu Đồng Ngôn nghiêm túc nói.

- Đừng có mà lăn lộn cái gì đó nữa, tôi cũng không ở cạnh cậu hoài được đâu, chúng ta là bạn bè, nhiều lắm thì tôi có thể giúp cậu một chút về chuyện tiền bạc, cậu bị người ta ăn hiếp thì tôi có thể giúp cậu một tay, cũng chỉ có thể sẽ giúp cậu một chút mà thôi.

Triệu Cương Băng nói.

- Ok, anh Cương Băng, em nhất định làm rất tốt!

- Làm gì?

- Anh muốn em làm cái gì thì em liền làm cái đó!

Cứ như vậy, không sao nói rõ cho đươc nên Triệu Cương Băng đành thu nhận thằng em trai đầu tiên ở trong đời, mà cái thằng em trai này hình như bây giờ còn không biết đi theo Triệu Cương Băng lăn lộn thì có thể có cái tiền đồ gì không nữa.

Dĩ nhiên vào những năm sau này, lúc nói chuyện với người khác thì tên em trai này của Triệu Cương Băng lại rất thích khoe khoang bản thân mình:

"Trước đây lão tử xem thấy giữa trán anh Cương Băng rất đầy đặn, ở giữa tóc mai có tơ vàng quấn quanh chân tóc, nhất định là long phượng trong người cho nên lão tử liền quyết một lòng một dạ đi theo anh Cương Băng lên núi đao xuống biển lửa đó mà!"

Sau khi ở đây thu nhận xong một tên em trai thì Triệu Cương Băng cùng với Chu Đồng Ngôn quay trở lại lớp học.

Vừa vào lớp không bao lâu thì Hà Hiểu Nhu liền xuất hiện trong lớp học.

- Tiết học hôm nay chúng ta rất vinh hạnh khi mời tới được thầy tân chủ nhiệm của trường chúng ta đến nghe giảng, mọi người hoan nghênh!

Hà Hiểu Nhu nói vừa hết lời thì một tên trung niên hói đầu từ bên ngoài lớp học bước vào, vẻ mặt tươi cười hướng về phía mọi người rồi gật đầu một cái.

Mà khi tầm mắt của tên trung niên hói đầu đảo qua người của Triệu Cương Băng.

Triệu Cương Băng hiểu, lần này có chuyện vui rồi đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK