• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có nhiều chuyện ông lấy đạo lý ra giảng giải là vô dụng!

Triệu Cương Băng ôm tờ rơi, nói:

- Ông xem bây giờ không phải là chuyện gì ông cũng không được sao, thật là tốt.

- Cậu … cậu … cậu … cậu!

Hàn Điềm Điềm nhìn Triệu Cương Băng, ngay sau đó hai mắt sáng rực lên, kêu to:

- Cậu rất là đẹp trai nha!

Triệu Cương Băng cười cười, nói:

- Tờ rơi cơ bản cũng phát xong rồi, vậy tôi đưa tiền công cho hai cô.

Nói xong, Triệu Cương Băng từ trong túi lấy ra hai mươi đồng tiền dúm dó đưa cho Hàn Điềm Điềm.

- Không lấy tiền đâu, cậu mời chúng tôi uống nước đi! Đúng tồi, cậu tên là gì vậy?

Hàn Điềm Điềm lúc này mới nhớ tới muốn biết tên của Triệu Cương Băng.

- Tôi không khát.

Triệu Cương Băng lắc đầu, cũng không có nói mình tên gì, đem tiền đặt vào tay của Hàn Điềm Điềm, sau đó lấy mấy tờ rơi còn lại trên tay của Hàn Điềm Điềm rồi nói:

- Sau này nếu đụng phải người lạ, đầu tiên phải giới thiệu tên của mình rồi sau đó mới hỏi tên của người ta, đây là lễ phép, được rồi, tôi đi đây, tạm biệt!

Nói xong Triệu Cương Băng xoay người rời đi.

- Thật là đẹp trai nha!

Hai mắt của Hàn Điềm Điềm sáng rỡ nhìn theo bóng lưng của Triệu Cương Băng rời đi, không bị câu nói của Triệu Cương Băng làm ảnh hưởng đến chút nào.

Có lẽ trong mắt của phú nhị đại ở nơi đây thì loại tôn trọng này chẳng qua chỉ là đối với những người cùng tầng lớp mà thôi, còn như người của tầng lớp dưới cùng, tôn trọng hay không tôn trọng cũng không có vấn đề gì, dù sao thì không tôn trọng cũng sẽ không chết, tôn trọng cũng không có được thứ gì.

- Cậu ta chỉ sợ đợi lát nữa cảnh sát đến bắt cậu ta mà thôi!

Câu nói đầu tiên của Lâm Thư Nhã làm cho những hình ảnh tốt đẹp trong lòng Hàn Điềm Điềm bị phá hủy đi.

- Làm sao mà cậu biết vậy? Vừa rồi cậu ta khí phách như vậy thì làm sao mà sợ cảnh sát chứ?

Hàn Điềm Điềm hỏi.

- Cậu xem hắn ta phát còn chưa xong tờ rơi đã đi ngay, không phải là trốn cảnh sát thì là gì? Chúng ta cũng đi tôi, đợi đến lúc cảnh sát tới thì sẽ gặp chuyện rắc tối! Tớ mời cậu đi uống gì đó nha!

Lâm Thư Nhã vừa cười vừa nói.

- Tớ mời cậu chứ, cậu xem, hai mươi đồng ...

Điềm Điềm cười cười rồi giơ lên hai mươi đồng, sau đó lại lắc đầu, nói:

- Không được, hai mươi đồng này tớ phải giữ lại, hơn nữa hai mươi đồng cũng không uống được cái gì, đi thôi, chúng ta đi uống cà phê đi, tớ ở trên internet thấy bên này có một tiệm cà phê bán loại cây cà phê Kopi Luwah (cà phê chồn) ở bên kia kìa ...

Vừa nói xong, Hàn Điềm Điềm liền kéo tay của Lâm Thư Nhã đi về hướng bên kia.

Giống cây cà phê Kopi Luwah, mỗi cân 300 đô, khoảng 2000 nhân dân tệ.

Quả nhiên không phải 20 đồng mà mua được.

Mà Triệu Cương Băng hình như cũng bị Hàn Điềm Điềm quên mất.

Triệu Cương Băng đúng là để tránh cảnh sát tìm tới rồi gây ra phiền phức cho nên hắn chạy tới khu vực chợ thương nghiệp khác mà thôi.

Đem số tờ rơi còn lại phát khoảng hơn mười phút là xong.

Triệu Cương Băng vui sướng đi tìm ngay tên mập mạp kia để lấy tiền công, tên mập mạp kia ngược lại cũng giữ lời, đưa cho Triệu Cương Băng năm mươi đồng hơn nữa còn có dự định hẹn với Triệu Cương Băng phát tờ rơi ngày khác nữa.

Triệu Cương Băng cầm năm mươi đồng trên tay, phấn khởi trở về nhà nhưng là nghe được một thanh âm quen thuộc.

- Cương Băng!

Triệu Cương Băng theo tiếng kêu nhìn lại thì thấy Hoàng Linh Linh đang cỡi một chiếc xe máy điện màu vàng, cười cười nhìn qua bên này.

- Chị Linh Linh, sao chị đến chỗ này?

Triệu Cương Băng chạy đến bên cạnh Hoàng Linh Linh.

- Chị làm ở khu này, đồn công an của tụi chị ở gần đây, vừa đúng lúc tan việc nên định về nhà, mà sao cậu ở chỗ này vậy, mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu.

Hoàng Linh Linh hỏi.

- Em đi làm thêm.

Triệu Cương Băng vừa cười vừa nó:

- Mới làm xong việc, tính về nhà!

- Làm thêm? Cương Băng thật giỏi nha! Tự lực cánh sinh hả! Kiếm được bao nhiêu tiền vậy?

Hoàng Linh Linh hỏi.

- Năm mươi đồng, hì hì!

Triệu Cương Băng sờ sờ đầu cười.

- Không tệ, không tệ, đứa bé ngoan, đi thôi, chị chở cậu một đoạn!

Hoàng Linh Linh cười rồi vỗ vỗ lên thân chiếc xe máy điện nhỏ.

- Xe này ngồi hai người không sao chứ?

Triệu Cương Băng nhìn chiếc xe máy điện dưới người Hoàng Linh Linh một chút, phía trước chiếc xe này có một cái đèn lớn nhìn thật đáng yêu, nhưng mà cái ghế thì lại hết sức nhỏ.

- Đương nhiên, nhưng mà cậu là nam sinh nên cậu phải chở chị!

Hoàng Linh Linh cười nói:

- Xe này của chị gọi là tiểu Hoàng Phong.

- Tiểu Hoàng Phong? Với Đại Hoàng phong là anh em sao?

Triệu Cương Băng cười hỏi.

- Làm sao mà cậu biết? Chị thích nhất là đại hoàng phong, bên trong xe đó có máy biến áp nữa, chị dự định là chờ sau này có tiền sẽ mua đại hoàng phong, làm anh trai của tiểu hoàng phong, ha ha!

Hoàng Linh Linh nói.

- Có tương lai à! Xe kia cũng không rẻ ha! Chị Linh Linh ngồi đi, em chở chị về!

Triệu Cương Băng nói.

- Ừ!

Hoàng Linh Linh nói rồi ngồi lùi về phía sau một chút.

Triệu Cương Băng ngồi ở đằng trước, nắm tay lái rồi nói:

- Chị Linh Linh vịn em thật chắc nha, em bắt đầu “biểu diễn xe” đó.

- Được rồi!! Bắt đầu thôi!

Hoàng Linh Linh cười, hai tay nắm lấy áo của Triệu Cương Băng, Triệu Cương Băng vặn ga một chút, tiểu Hoàng Phong trong nháy mắt liền xông ra ngoài.

Nhanh như tia chớp với tốc độ ba mươi.

Gió nhè nhẹ quất vào mặt, tiếng cười hòa cùng tiếng gió.

Ở dưới ánh nắng chiều, bóng dáng của Triệu Cương Băng cùng với Hoàng Linh Linh được kéo ra rất dài rất dài.

Sau khi về nhà, Triệu Cương Băng liền đi xuống bếp làm cơm. Sau khi nấu cơm xong cũng không thấy bóng dáng của Quách Phù Dung đâu cả.

- Chị Phù Dung chưa về hả?

Triệu Cương Băng hỏi.

- Chị không biết nữa, thôi chúng ta ăn cơm đi. Cũng có lúc cô ấy bỏ nhà đi mấy ngày mới về đấy!

Hoàng Linh Linh nói.

- À!

Vào tối hôm đó, Quách Phù Dung không có về nhà.

Vào lúc mười hai giờ đêm Triệu Cương Băng đem quần áo trên người cởi ra, chỉ mặc một cái quần lót, cả người nằm dang tay dang chân ở trên mặt đất.

Âm dương đại pháp.

Ý tứ chính là điều hòa âm dương, dựa theo lời nói của ba Triệu Cương Băng thì điều hòa âm dương đến cực hạn thì hắn liền trở thành cao thủ cao thủ của cao thủ.

Hôm qua Triệu Cương Băng ở trong trường học đã hấp thụ dương khí lúc giữa trưa, tối hôm nay cũng chính là nên hấp thụ âm khí của nửa đêm.

Dựa theo giảng giải của âm dương đại pháp thì làm như vậy chính là đem dương khí hấp thụ một ngày đêm hôm trước làm cho trung hòa bớt, sau đó hình thành ở trong người một loại nội khí gì đó.

Loại nội khí này có người nói rất là công sự, muốn thi đậu giấy chứng nhận Liệp nhân cấp B thì nghe nói đều cần phải có nội khí.

Cấp thấp nhất của giấy chứng nhận Liệp nhân là cấp D, đại biểu cho người mới từ trường Liệp nhân tốt nghiệp, sau đó cách mỗi giai đoạn người đó có thể lựa chọn tham gia cuộc thi thăng cấp bậc, mà đối với đặc quyền tương ứng của giấy chứng nhận Liệp nhân thì cũng giống như là đặc quyền không nộp phí qua đường nghịch thiên của lái xe vậy thì chỉ có giấy chứng nhận liệp nhân cấp B trở lên.

Cấp bậc của giấy chứng nhận Liệp nhân chia làm sáu cấp bậc là SS, S, A, B, C, D, đương nhiên nghe đâu còn có đi lên cấp SSS nhưng mà Triệu Cương băng vẫn chưa từng nghe ai nói là cấp SSS cả.

Triệu Cương Băng đem tinh khổng toàn thân mở ra, dương khí hấp thụ vào lúc giữa trưa hôm qua bây giờ từ đan điền từ từ xông ra làm cho toàn bộ bụng dưới làm ấm một hồi, sau đó những dương khí này hướng về lão nhị của Triệu Cương Băng mà trào đến.

Lão nhị từ từ ngẩng đầu lên lại đem đũng quần chống đỡ ra khỏi cái lều.

Vì sao mỗi lần đều dùng đến lão nhị? Dựa theo lời nói của ba Triệu Cương Băng thì lão nhị cũng giống như ăng-ten vậy, dùng để hấp thu dương khí cùng với âm khí, bây giờ lão nhị đang tràn đầy dương khí, chính là vì thu hút những âm khí kia rồi sau đó để cho bọn chúng tằng tịu với nhau.

Nói đơn giản một chút, dương khí cùng với âm khí giống như một đôi cẩu nam nữ vậy, mỗi ngày Triệu Cương Băng hấp thụ dương khí tốt, tối ngày hôm sau sẽ để cho dương khí tụ hợp với âm khí ở chỗ lão nhị cấu kết với nhau, sau đó làm cho âm khí cùng với dương khí kết hợp. Sau cùng hai bên cùng trung hòa lẫn nhau.

Chờ lão nhị trở về tiêu chuẩn bình thường, đó chính là lúc luyện công kết thúc.

"Mẹ ơi, lại ngứa nữa."

Triệu Cương Băng bĩu môi, lại như hôm qua đưa tay luồn vào trong đũng quần sau đó lại gãi gãi mấy cái.

Ngoài cửa sổ hàng loại ngôi sao đang liền thành một chuỗi dài.

Tối hôm nay đã định trước sẽ gặp phải một chút chuyện ngoài ý muốn.

Vào đúng lúc Triệu Cương Băng đang thoải mái, cánh cửa bỗng nhiên bị người khác từ bên ngoài mở ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK