• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quán bar Gordon là một quán bar mới mở, không cần nói đến trang trí gì gì đó, tiêu chuẩn của quán bar trên đường này đã có thể coi là thượng lưu. Lúc này mới hơn mười một giờ khuya, lúc này quán bar vừa đúng lúc trong tình cảnh sôi động, có rất nhiều người nối tiếp nhau đi vào trong quán bar này.

Phía ngoài bãi đỗ xe của quán bar đậu đầy những chiếc xe xa hoa hào phú, thậm chí Triệu Cương Băng còn thấy được một chiếc MayBach.

Không thể không nói, bây giờ kẻ có tiền ở FJ vẫn tương đối nhiều.

Triệu Cương Băng cưỡi con tiểu Hoàng Phong hết sức phong cách tiến vào trong bãi đỗ xe, quan sát xung quanh một vòng, đúng là không thể tìm được một chỗ có thể đậu chiếc xe của hắn.

- Bên kia bên kia!

Hàn Điềm Điềm ngồi sau lưng Triệu Cương Băng chỉ vào một chỗ đậu xe dùng dây thừng màu đỏ buộc xung quanh, nói:

- Đi qua bên kia đi!

Triệu Cương Băng cau mày nói:

- Bên kia dường như là chỗ để đậu xe có tiền có thế.

- Kệ đi, chúng ta để ở bên cạnh, cậu xem cái chỗ kia lớn như vậy, chúng ta đậu chỗ kế bên có một chút chắc chắn sẽ không có ảnh hưởng người khác.

Hàn Điềm Điềm nói.

Triệu Cương Băng gật đầu, cỡi tiểu Hoàng Phong đi tới bãi đậu xe kia, sau đó dừng ở chỗ gần đó.

Sau khi để xe xong, Triệu Cương Băng cùng Hàn Điềm Điềm đi tới trước cửa quán bar.

- Điềm Điềm, bọn chúng ta chờ cậu thật khổ đó nha!

Một người con trai có chút ẻo lả oán giận nói.

- Tiểu Tứ, đừng cho là tớ không thấy được cậu vừa mới tới nha, hừ, mọi người đều tới hết rồi hả!

Hàn Điềm Điềm nhìn Tiểu Tứ đứng bên cạnh một đám người, nói.

- Đúng rồi Điềm Điềm, nghe nói tối nay có ông diễn viên Lưu bên sàn nhảy lớn tới bên này biểu diễn đấy, cho nên chúng ta tới xem một chút!

Tiểu Tứ nói, nhìn Triệu Cương Băng một chút, hỏi:

- Ai vậy hả?

- Các ngươi gọi anh ấy là anh tờ rơi là được rồi.

Hàn Điềm Điềm lại nói:

- Về phần tên thật thì ... thật sự là ta cũng không biết.

- Tại sao như vậy hả Điềm Điềm, tên thật cũng không biết mà lại mang đến đây chơi cùng với chúng tôi sao? Không biết có phải là kẻ xấu không nữa?

Tiểu Tứ đề phòng nhìn Triệu Cương Băng.

- Không có đâu, anh tờ rơi là một người con trai rất có tinh thần trọng nghĩa, chưa thấy qua cái gì là việc đời cả nên tối nay tớ mới dẫn đến đây cùng chơi với mọi người cho vui.

Hàn Điềm Điềm lại nói:

- Được rồi, tất cả mọi người đừng đứng đó nữa, đi thôi.

Nói xong, Hàn Điềm Điềm đi đầu vào quán bar.

Xem ra, Hàn Điềm Điềm ở trong đám người kia rất giống như là lão đại nha!

Mà những người này thoạt nhìn thì người lớn tuổi nhất cũng tuyệt đối không vượt quá 20, nhìn cách ăn mặc chắc chắn là những đứa trẻ có gia đình giàu có, mỗi người đều hết sức thời thượng, còn Triệu Cương Băng thì như một người đần độn quê mùa, mặc áo T-shirt, quần jeas giặt nhiều lần trắng bệch, giày thể thao.

Đôi giày thể thao này chính là do Hoàng Linh Linh cả ngày thấy hắn mang dép khó coi quá nên mới đặc biệt mua cho hắn. Cũng không phải là Nike Yasar Dida, mà chỉ là sản phẩm Adi Wang đơn giản trong nước, thoạt nhìn cũng rất khí phách.

Triệu Cương Băng thực sự là một người quê mùa, chưa từng đi đến hộp đêm, thậm chí còn chưa từng đi KTV, về phần cao cấp hơn như có thể ooxx gì gì đó, Triệu Cương Băng cũng chưa từng tiếp xúc qua, nhưng mà cái này cũng không làm ảnh hưởng đến biểu hiện của Triệu Cương Băng.

Mới vừa vào quán bar, tuy là bị tiếng nhạc to lớn bên trong làm cho chấn động một chút nhưng Triệu Cương Băng vẫn là hết sức giả bộ tựa như một người sành điệu già đời, ánh mắt bình tĩnh, không nhìn xung quanh mà chỉ đi theo sau Hàn Điềm Điềm.

Bọn người Hàn Điềm Điềm tìm một nơi ở sâu tít bên trong quán bar, có một cái ghế lớn dài nhưng mà phạm vi nhìn của chỗ này vẫn là rất tốt, có thể thấy rõ ràng cả sàn nhảy.

Trên sàn nhảy, mấy vũ công xinh đẹp đang nhảy múa, vải vóc trên người mấy cô ấy cộng lại cũng không bằng một bộ đồ của Triệu Cương Băng, nhưng mà vóc dáng hay gương mặt của mấy vũ công này thật sự là không tệ, ít nhất thì dưới ánh đèn lờ mờ, những người này nhìn hết sức gợi cảm, xinh đẹp, thu hút ánh mắt của mọi người.

- Thế nào, anh tờ rơi, lần đầu tiên tới chỗ như thế này sao?

Hàn Điềm Điềm ngồi ở trên ghế dài, cười nói với Triệu Cương Băng.

- Ừm!

Triệu Cương Băng thành thực gật đầu, nói:

- Ở đây rất ồn ào.

- Chính là bầu không khí như vậy thì quán bar mới có thể đẩy mạnh chi phí.

Hàn Điềm Điềm lại nói:

- Dưới loại bầu không khí này, bất luận là rượu hay là tặng phẩm, chi phí đều rất cao. Biết tại sao các quán bar đều ồn ào như vậy không? Rất nhiều người uống mấy ly rượu thì đầu óc liền không sáng suốt nữa, lại phối hợp với bầu không khí ở nơi này thì sẽ rất thích móc tiền ra, nhưng mà chúng ta chính là tới chơi đùa vui vẻ, cũng không phải là đến để chạy theo những kẻ ngốc tiêu tiền, cho nên chúng ta chỉ uống rượu, chơi đùa vui vẻ thôi. Từ từ anh sẽ thích ứng thôi, anh tờ rơi, em tin là anh nhất định sẽ thích nơi này.

- Vậy còn không bằng ở nhà mở máy vi tính ca hát rồi tự mình uống rượu đấy, còn thuận tiện hơn nữa.

Triệu Cương Băng nói.

- Đây là anh không hiểu rồi, vui một mình không bằng mọi người đều vui, một người chơi thế nào cũng sinh ra chán nản, nhưng mà nhiều người một chút thì sẽ không như vậy, anh nhìn nhóm có trai có gái kia kìa, họ căn bản cũng không quen biết nhau, cứ như vậy mà kéo lấy rồi ôm ắp, đợi lát nữa uống thêm vài ly thì cũng có thể xong rồi! Lát nữa anh cũng đi tìm một người đi, hì hì.

Hàn Điềm Điềm hướng về phía Triệu Cương Băng nháy mắt một cái.

Lúc này, tiếp thị quán bar đi đến, Hàn Điềm Điềm vừa mở miệng thì cũng liền bảo ngươi ta mang lên 5 thùng bia Budweiser, mà người ở chỗ này tổng cộng cũng chỉ có 7 người.

- Tựu lượng cô tốt lắm sao?

Triệu Cương Băng hỏi Hàn Điềm Điềm.

- Cũng được, chúng ta có thể uống rất tốt, ở trong quán bar nhảy một chút nên mồ hôi ra cũng nhiều, dĩ nhiên là phải uống nhiều hơn rồi.

Hàn Điềm Điềm nói.

Triệu Cương Băng gật đầu, nhìn xung quanh một chút.

Rất nhiều trai gái một mình lắc lư cơ thể trong quán bar.

Xa hoa đồi trụy!

Buổi tối thế này, sẽ kiếm được bao nhiêu tiền?

Thảo nào trước đây lão cha ta lại thích làm việc này, một đêm thế này lợi nhuận ít nhất cũng phải hơn mấy vạn.

Triệu Cương Băng sờ cằm thầm gật đầu, thứ trò vui này so với quán trà sữa thì còn kiếm được tiền nhanh hơn đấy, chờ mình có tiền vốn, cũng làm cái này.

Bia rất nhanh đã được người mang lên.

Hàn Điềm Điềm liền bảo người ta khui ra một thùng bia, sau đó một đám người liền bắt đầu uống.

- Nào, anh tờ rơi, lần đầu tiên gặp nhau, tôi mời một mình anh.

Tiểu Tứ mang theo nụ cười quái dị đi tới trước mặt Triệu Cương Băng.

Triệu Cương Băng nhìn Tiểu Tứ một chút, gật đầu rồi cùng Tiểu Tứ uống cạn một ly, sau đó, lại là mấy người kia lần lượt bắt đầu uống với Triệu Cương Băng, không tới một giờ, Triệu Cương Băng liền uống cạn ít nhất là nửa kết bia.

Mà những người bọn họ nhiều nhất cũng chỉ uống ba, bốn chai.

"Đây là muốn chuốc say lão tử đây!"

Tuy là Triệu Cương Băng uống thật nhiều bia nhưng mà trong đầu cũng rất tỉnh táo, mấy người này rõ ràng xem hắn là người ngoài, hơn nữa biết hắn là lần đầu tới quán bar cho nên mới muốn hợp lại chuốc bia hắn.

Chẳng lẽ bọn họ không biết, bổn thiếu gia đây là được gien di truyền của lão cha, ngàn ly không say sao?

Mà ở một bên khác.

- Tiểu Tứ, các người xấu quá, cùng nhau chuốc say anh truyền đơn.

Hàn Điềm Điềm vừa cười vừa nói.

- Hì hì, tên nhà quê đó, lần đầu tới quán bar, chúng tôi chỉ mang đến cho hắn một chút kỷ niệm thôi, cậu nói đúng không?

Tiểu Tứ nháy mắt với Hàn Điềm Điềm, nói.

- Vậy cũng đúng, hì hì, dám làm ra vẻ với tớ, đợi lát nữa chuốc say anh rồi thì để cho anh lại tiếp tục làm ra vẻ nữa nha.

Hàn Điềm Điềm cười híp mắt lẩm bẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK