• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chân mềm nhũn rồi sao chị Linh Linh?

Triệu Cương Băng hỏi.

- Cậu ... chân cậu mới mềm nhũn đó.

Mặt Hoàng Linh Linh đỏ lên, nói:

- Chị ... chị là một người chính nghĩa, chị làm sao có thể biết sợ chứ, chân làm sao mà nhũn ra được.

- Vậy em buông tay ra nha.

Triệu Cương Băng nói xong liền thử buông tay ra.

- Đừng mà!

Hoàng Linh Linh liền vội vàng kêu lên:

- Chân chị bây giờ có hơi tê, vừa nãy lại ngồi hơi lâu nên cậu đỡ chị một chút nữa đi.

Nói xong, Hoàng Linh Linh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Chân mình quả thực là mềm nhũn cả ra, đúng là đáng sợ mà!

Mười cái tên vừa rồi khí thể rào rạt như vậy, nếu những người đó không nghe lời mình, khăng khăng muốn đập cửa thì mình nhất định cũng không có cách gì, nếu như đánh, mình ở trong trường cảnh sát được luyện mọi thứ, đánh một hai người thì không thành vấn đề nhưng mà đối phương có hơn mười người mà, hơn nữa đánh nhau với đàn ông thì không tránh khỏi việc tự mình bị thiệt hại.

Đánh thì đánh không lại, chưởi cũng chưởi không lại, nếu như gọi thêm chi viện thì họ đều đang cùng Vương An ăn cơm với thị cục lãnh đạo nên chắc chắn sẽ không tới giúp mình được, vậy thì mình thật sự là lâm vào tình cảnh khó xử rồi.

Đúng lúc này.

Lão Lý từ bên kia đi tới, nhìn Hoàng Linh Linh một cái rồi nói:

- Linh Linh à, con nghé con không sợ cọp là chuyện tốt nhưng mà có một số chuyện cô có thể quản, có một số chuyện cô lại không thể quản được, ở khu Hoàng Vân này thì lời nói của Quang Đầu còn có hiệu lực hơn so với Vương sở nữa, cô ... tự lo liệu chuyện của mình đi, nếu như bên Quang Đầu có hành động lấy lòng gì đó thì cô vẫn nên cho người ta một cơ hội đi nha!

- Lão Lý, ông ...

Hoàng Linh Linh thất vọng nhìn lão Lý, nói:

- Chúng ta đều là cảnh sát, chúng ta cũng không phải nên cùng nhau đấu tranh với những phần tử tội phạm này hay sao?

- Trước đây lúc vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát tôi cũng nghĩ như vậy!

Lão Lý cười cười, xắn tay áo của mình lên rồi nói:

- Nhưng mà từ lúc người kia lưu lại vết sẹo này mà cuối cùng tôi còn phải viết kiểm điểm thì tôi liền nhận thấy, hết thảy đều là do tôi quá ngu ngốc, khờ khạo, có tinh thần chính nghĩa là chuyện tốt nhưng mà người có tinh thần chính nghĩa đều mau chết.

Hoàng Linh Linh nhìn thấy trên tay lão Lý có một vết sẹo dài ít nhất cũng mười centimet, la lên:

- Lão Lý, đây là do xảy ra chuyện gì vậy?

- Hơn mười năm trước, khi tôi vẫn chỉ là một tên lính cảnh sát, khi đó thiên hạ FJ cũng chính là thiên hạ của Huyết hồn đường, tôi tự quyết định xía vào chuyện của Huyết hồn đường thì liền bị người ta dạy dỗ, cho nên Linh Linh, tôi cũng không hy vọng cô đi vào con đường cũ của tôi, cô tự lo liệu đi nha!

Lão Lý thở dài lắc đầu rồi đi về hướng bên kia.

- Huyết hồn đường ...

Sắc mặt Hoàng Linh Linh thoáng cái thay đổi.

Là người của FJ thì không một ai không biết Huyết hồn đường!

Đó là một hắc bang siêu cấp đã từng huy hoàng một thời.

Phạm vi thế lực kéo dài liên tục đến Đông Nam Á! Mà bang chủ Huyết hồn đường lúc đó bị người ta gọi là Đông Nam Vương.

Một người vậy mà có thể mang theo một chữ Vương thì có thể tưởng tượng được quyền thế của hắn ngập trời như thế nào.

Nhưng mà có điều mấy năm gần đây, đặc biệt là bảy, tám năm trở lại thì Huyết hồn đường từ từ đã mờ nhạt khỏi tầm mắt của mọi người, nghe bạn bè trong chính phủ nói Huyết hồn đường đã hoàn toàn tẩy bạch, bây giờ đã thối lui khỏi thế giới ngầm mà trở thành một tập toàn thương mại vượt quá tưởng tượng, mà bang chủ Huyết hồn đường cũng trở thành người giàu có nhất Thần Châu, là một người có quyền thế nhất.

"Huyết hồn đường?"

Triệu Cương Băng sửng sốt một chút, cái này không phải là bang phái của ba mình hay sao? Bây giờ Huyết hồn đường đã không liên quan gì tới loại cấp bậc thấp kém như hắc bang nữa rồi, dựa theo những lời mà lão tử mình nói thì hắc đạo cuối cùng cũng chỉ là mạt hắc mà thôi, chỉ có kiếm tiền đúng quy cách thật sự mới là Vương đạo.

- Huyết hồn đường!

Hoàng Linh Linh lắc đầu, nói:

- Cương Băng, đừng nghĩ tới những thứ đó nữa, Huyết Hồn đường không phải là thứ mà người bình thường có thể đụng vào được đâu, cậu mà đụng vào nhất định không tốt đâu.

- À!

Triệu Cương Băng gật đầu, nói trong lòng: “Thiếu gia ta đâu phải chỉ đụng vào đâu, mẹ kiếp, qua vài năm nữa thì toàn bộ Huyết hồn đường đều là của tôi mà!”

Nhưng mà bổn thiếu gia thực sự là mệnh khổ mà, cả gia đình chỉ có một mình ta phải đi lăn lộn trong xã hội, các em trai em gái đều có thể tự mình theo đuổi và phát triển hứng thú đam mê riêng của chúng! Haizzz, đứa con lớn này thì lại phải nghèo khổ, thảm thương!

Hoàng Linh Linh ngạc nhiên nhìn theo tâm tình của Triệu Cương Băng thoáng cái bị suy sụp liền nói:

- Cương Băng, làm sao vậy?

- Không có gì, em chỉ đang nghĩ đến ở Châu Phi đang có rất nhiều người không có cái gì để ăn nên em cảm thấy trong lòng khó chịu chút thôi!

Triệu Cương Băng thuận miệng nói.

- Cương Băng, cậu thật là một đồng chí tốt!

Hoàng Linh Linh xúc động vỗ vỗ vai Triệu Cương Băng, nói:

- Cương Băng, cho dù có ra sao đi nữa thì chị đây cũng muốn đấu tranh tới cùng với bọn người xấu đó!

- Cố lên!

Triệu Cương Băng nhìn thấy trong mắt Hoàng Linh Linh là hào quang của sự cố chấp, nói:

- Chị nhất định có thể làm được!

- Ừ!

Hoàng Linh Linh dùng sức gật đầu, sau khi im lặng một hồi thì Hoàng Linh Linh nói:

- Cương Băng, cậu đỡ chị đi đi, chị không đi được nữa rồi.

- Tôm chân mềm ...

- Không được cười chị.

Chơi đùa một hồi lâu và phải vất vả lắm mới mua xong đồ ăn rồi trở về nhà, Quách Phù Dung thì tựa hồ như biến mất vĩnh viễn vậy, đã mấy ngày liên tiếp không có về nhà.

Sau khi cơm nước xong cũng không còn bao nhiêu lâu nữa là đến bảy giờ, Triệu Cương Băng liền cỡi con tiểu Hoàng Phong đi đến trường học.

Bên trong trường học, khí thế học bài của tất cả mọi người sục sôi ngất trời, Triệu Cương Băng ngồi xuống chỗ của mình rồi nhìn ra phía sau một chút.

Lúc này đã sắp vào học mà Chu béo vẫn chưa tới lớp?

Mãi cho đến lúc giờ tự học bắt đầu, Chu béo vẫn không có xuất hiện.

"Chẳng lẽ là sau khi bị cự tuyệt thì cảm thấy không còn mong muốn gì nữa nên đi xuất gia rồi?"

Triệu Cương Băng suy đoán ngầm trong lòng.

- Làm sao mà Chu Đồng Ngôn không đi học vậy?

Lâm Thư Nhã quay đầu lại hỏi Triệu Cương Băng, cô ấy hình như cũng tò mò tại sao Chu Đồng Ngôn lại không xuất hiện, lúc vừa tan học người này đã bày tỏ với cô rồi bị cô cự tuyệt, lúc đó nhìn hắn có vẻ rất là khó chịu, bây giờ lại không có lên lớp giờ tự học, cũng không phải là muốn bỏ học đó chứ?

Không thể không nói, trí tưởng tượng của học sinh cao trung rất là phong phú!

- Tôi làm sao biết chứ.

Triệu Cương Băng nhún vai, nói:

- Cô cự tuyệt người ta, làm tổn thương người ta quá sâu sắc nên có lẽ hắn không dám gặp cô nữa, hay là chạy đi xuất gia rồi, dĩ nhiên cũng có thể lúc làm con trai không còn có hy vọng gì hết bèn chạy đi cắt tiểu JJ mà biến thành con gái rồi.

- Không đứng đắn ...

Lâm Thư Nhã liếc Triệu Cương Băng, nói:

- Đúng rồi, làm sao anh biết chuyện hắn cùng với tôi?

- Đó còn cần phải nói sao, Chu Đồng đi bày tỏ với cô là do tôi giựt dây đó.

Triệu Cương Băng thuận miệng nói.

- Cái gì?

Lâm Thư Nhã kinh ngạc hỏi:

- Anh làm sao vậy?

- Cô không cảm thấy việc thích một người thì phải đi nói với người ta hay sao? Với những thứ khác thì cũng không có vấn đề gì, cô là vị hôn thê của tôi, không sai, nhưng mà tôi cũng không ngăn được người khác thích cô!

Triệu Cương Băng nhún vai nói:

- Tôi thấy Đồng Ngôn cũng vừa mắt đó, để cho hắn theo đuổi đi.

- Anh ... anh không sợ tôi đáp ứng hắn sao?

Lâm Thư Nhã hỏi.

- Sợ cái gì chứ? Cô đáp ứng hắn đó là chuyện của cô, cô muốn chạy theo người ta thì tôi cũng không ngăn được, đúng không? Nhưng mà, tôi có một việc rất là tò mò đó.

Triệu Cương Băng nói.

- Việc gì?

- Người cô thích là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK