Mục lục
[Dịch] Lăng Thiên Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên, khi mắt Lăng Thiên bị tấm màn bằng vải bố che mất tầm nhìn, tam nữ đồng loạt hành động…

Nghĩ đến ba vị mỹ nữ như hoa như ngọc, ngọc thể ngang dọc, e thẹn muôn dạng ở trước mặt mình, Lăng đại công tử không nhịn được mà tâm viên ý mã, không thể át chế! Nhịn không được mà thầm kêu to một tiếng khổ sở: chết mất! Thế này phải làm sao đây? Nếu trong thời khắc khẩn yếu như thế này, không khống chế được tâm tư, khiến cho tâm ma bạo động, thì đại sự hỏng bét cả.

Hít một hơi thật sâu, Lăng Thiên cảm thấy trái tim đang nhảy loạn trong lồng ngực, từng bước đi đến màn trắng, dưới khố, Lăng tiểu công tử đã sớm ngẩng đầu, gần như sẽ xuyên thủng nội khố mỏng manh… Loại cảm giác dị thường áp lực này, càng làm cho hắn cảm thấy toàn thân khô nóng.

Bên trong. Ba vị mỹ nữ cũng đã cảm thấy Lăng Thiên đang đi đến, nhất loạt xấu hổ không sao kìm nén được, không khỏi nín thở.

Tám màn bố khẽ động, cước bộ của Lăng Thiên ngừng lại, tam nữ trừng mắt nhìn thân ảnh cường tráng ở bên ngoài màn bố, không khỏi cảm thấy một trận khẩn trương, không hẹn mà cùng dựa sát vào nhau, giấu người thật kỹ…

Loại tràng diện như thế này quả thực là vô cùng xấu hổ…

Lăng Thần và Lê Tuyết cùng lúc oán trách Ngọc Băng Nhan, đều tại ngươi cả! Bệnh gì mà kỳ quái đến như vậy? Không bắt mọi người cởi sạch y phục thì không chữa được! Liên lụy đám tỷ muội bọn ta phải cùng ngươi lâm vào trang thái xấu hổ vô bì, khó xử vô hạn thế này..

Ngọc Băng Nhan vừa thẹn vừa vội, ưm một tiếng, đầu cúi sát ngực, dùng thanh âm nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy mà nói: “Các tỷ… Sợ cái gì… Xấu hổ… Nơi này không có… người ngoài…”

“Tiểu đê tử! Muội còn lý sự nữa!” Hai nàng cùng lúc xấu hổ, dương nanh múa vuốt, bắt lấy Ngọc Băng Nhan chà đạp một trận…

Giữa lúc đang ầm ỹ, Lăng Thiên rốt cục bước chân đi vào. Tam nữ thấy thân thể hùng tráng của Lăng Thiên, cùng lúc kêu lên một tiếng sợ hãi, co cụm lại một góc.

Lăng Thiên cũng nhất thời ngây dại.

Lúc này Lăng đại công tử mới phát hiện. Không tận mắt nhìn thấy mà chỉ suy đoán, thì vô luân thế nào cũng không đoán ra được mỹ cảnh tuyệt thế như thế này. Trước mặt Lăng Thiên, ba thân thình tuyệt mỹ ngạo sương khi tuyết chợt hiện ra. Nhất thời vẻ đẹp không sao tả xiết làm cho Lăng Thiên mở to mắt mà nhìn. Miệng ngoác ra. Tựa như là ngây ngốc.

Lăng Thần, Lê Tuyết đều là áo lót trắng như tuyết, lưng phấn cổ ngọc. Vóc người yểu điệu, không thể nghi ngờ đã triển lộ hoàn toàn. Trên người Ngọc Băng Nhan, đeo một cái yếm màu đỏ tươi. Khó trách nha đầu này có vẻ mặt ngượng ngùng nhất. Cái yếm màu đỏ tươi rất tương xứng với da thịt trắng như tuyết. Tựa như một đóa mai hồng nở giữa tuyết trắng. Cực kỳ mê người.

Vóc người của tam nữ đều là lồi lõm tinh tế. Lung linh trong sáng, tuyết thế giai nhân. Tăng một phân ngại phì mà giảm một phần ngại gầy. Thướt tha, xấu hổ, sợ hãi. Nhìn thấy thế, Lăng Thiên gần như quên đi mọi thứ. Chợt cảm giác trong mũi ngưa ngứa. Đưa tay khẽ sờ, tay đỏ tươi…

Chảy máu mũi…

Vị công tử Lăng Thiên này từng tung hoành hoa trúc. Là nhân vật cao minh đã duyệt qua trăm hoa. Dĩ nhiên bị mỹ cảnh trước mặt kích thích chảy cả máu mũi. Mức độ hương diễm trước mắt như thế nào có thể tưởng tượng ra được…

Trong lòng Lăng Thiên rất là ảo não, cũng không phải chưa thấy qua mỹ nữ, sao lại khó chịu như vậy, chẳng lẽ là do Lăng tiểu công tử nghẹn khuất quá lâu hay sao? Bộ dạng đại nhân quẳng đi đâu mất, vội vàng đưa tay lau đi…

Thấy hình dáng luống cuống tay chân của Lăng Thiên, tam nữ đều che miệng đỏ mặt, len lén cười rộ. Vẫn là Lăng Thần tri kỷ nhất, đưa qua một cái khăn sạch sẽ.

Lăng Thiên lau lau hai cái, ho khan hai tiếng nặng nề, rất là bất mãn với biểu biện của chính mình. Căm giận liếc nhìn lưỡng nữ còn lại. Bản công tử liên tục bôn ba bên ngoài hơn một tháng, thân thể chưa lúc nào buông lỏng, hiện tại thấy tình cảnh hương diễm như thế, chảy chút máu mũi thì có là cái gì? Hai nha đầu các nàng còn dám trêu chọc bản công tử! Chờ sau khi triệt sạch Huyền Âm Thần Mạch của Nhan Nhi, bản công tử sẽ thu thập các nàng. Sẽ là nhất tiễn hạ song điêu. Thần Nhi cũng không thể buông tha được, vậy thì cứ nhất tiễn hạ tam điêu là được.

Nhiệt độ trong thạch thất càng ngày càng cao, Ngọc Băng Nhan công lực yếu nhất đã nhễ nhại mồ hôi. Cho dù là người luyện Hàn Băng Thần Công như Lê Tuyết, Lăng Thần, trên mặt cũng mơ hồ rịn mồ hôi!

Thời cơ đã đến!

Thời gian cấp bách, mọi người không dám ngừng lại. Ngọc Băng Nhan dựa theo chỉ thị của Lăng Thiên, ngồi khoanh chân trước mặt hắn trước tiên. Lăng Thần ngồi ở phía sau, cách Ngọc Băng Nhan một thước. Lê Tuyết lại ngồi ở phía sau Lăng Thần. Ở phía sau Lê Tuyết, còn một không gian tương đối rộng rãi. Lỗ thông khí mà Lăng Thiên tự tay thiết đặt, chính là ở vị trí này! Đây cũng là lỗ thông khí duy nhất. Cũng là điểm lạnh duy nhất trong thạch thất, cần người có công lực cao, cũng may công lực Hàn Băng Thần Công của Lê Tuyết thâm hậu, mới có thể đảm nhiệm được.

Sắc mặt của cả bốn người cùng lúc trở nên thận trọng.

Dưới sự chỉ dẫn của Lăng Thiên, Lăng Thần lập tức lấy ra Đại Hoàn Đan, để Ngọc Băng Nhan ăn vào một viên, sau đó Lăng Thiên đặt tay lên vai Ngọc Băng Nhan, chậm rãi phát ra một cỗ nội lực tinh thuần thuần dương.

Gần như là Đại Hoàn Đan vừa tiến vào trong bụng, khí cơ tại đan điền của Ngọc Băng Nhan cũng đã được Lăng Thiên bất chợt dẫn ra. Tựa như thiểm điện đón nhận dược lực của Đại Hoàn Đan, chuyển hóa, sau đó tiến vào trong khí lưu của kinh mạch. Ngọc Băng Nhan chỉ cảm thấy trong thân thể mình ầm ầm chấn động, nhịn không được mà rên lên một tiếng, từ trong cái mũi xinh xắn chảy ra một chút máu tươi.

Lăng Thiên khống chế luồng khí lưu này, thông hành bên trong kinh mạch của Ngọc Băng Nhan, sau khi chảy qua nê hoàn cung tại đỉnh đầu, chợt đột ngột thay đổi, xông thẳng xuống đan điền, tiếp đó chuyển động ào ào hai vòng trong đan điền, lúc này thuộc tính nội lực của Ngọc Băng Nhan đã bị Lăng Thiên tạm thời cải tạo thành nhiệt lực thuần dương.

Trong quá trình này, đối với Huyền Âm Thần Mạch, Lăng Thiên tận lực khống chế không tiếp xúc tại bất kỳ điểm nào. Cho nên hiện tại ở nội thể Ngọc Băng Nhan, hình thành hai trọng thiên băng và hỏa, hai thế cục đối lập nhau.

Toàn thân đỏ bừng, nhiệt lực quả thực muốn từ trong xuất ra ngoài thân thể, mỗi một tia nước trong cơ thể đều như vậy. Thế nhưng ngực lại là băng hàn thấu xương, thiếu sự áp chế của nội lực, Huyền Âm Thần Mạch đương nhiên không kiêng dè muốn mở rộng địa bàn của chính mình, đã tự phát vận hành lên.

Đây là do bị áp chế mà hình thành hiện tượng phản đạn, hơn nữa thanh thế cực kỳ lớn.

Đỉnh đầu của Ngọc Băng Nhan, trước sau đều có nhiệt khí xuất hiện như sương mù, lại ngưng kết một tầng băng châu nhỏ trong suốt, tản ra hàn khí nhè nhẹ, toàn bộ lồng ngực, đã mơ hồ biến thành màu xanh đen. Hơn nữa, phiến xanh đen này còn không ngừng phát triển thanh thế.

Huyền Âm Thần Mạch bất quá chỉ phản đạn một chút, dược lực của Đại Hoàn Đan rõ ràng đã vô pháp ngăn cản sự lan tràn của nó.

Trong đôi mắt Lăng Thiên sớm đã không có nửa điểm suy nghĩ vụn vặt, thanh minh lãnh tĩnh, miệng quát: “Lê Tuyết! Nội đan!”

Lê Tuyết cực nhanh tiến đến, tay trái nâng cằm Ngọc Băng Nhan, sau khi miệng nàng hé ra, tay phải đưa nội đan lên, một cây ngân châm nhẹ nhàng chọc vào, cẩn thận nhỏ từng giọt vào trong miệng Ngọc Băng Nhan.

Một luồng thơm mát từ trong miệng Ngọc Băng Nhan thuận thế chảy xuống bụng. Dọc đường nó đi qua, tràn lên một trận thanh lương, sau đó đột nhiên là một luồng nhiệt lực như muốn phần diệt tất cả từ trong kinh mạch ầm ầm tản ra, giống như trong cơ thể có một quả bom khinh khí, nhìn như tầm thường, nhưng khi đột nhiên nổ mạnh, trong nháy mắt lan tràn khắp các ngõ ngách trong thân thể.

Ngọc Băng Nhan khẽ rên rỉ, cắn chặt môi, khí lưu cuồng nhiệt tàn phá bừa bãi tán loạn trong kinh mạch toàn thân nàng. Thậm chí từ trên mặt ngoài da thịt của Ngọc Băng Nhan còn có thể nhìn thấy hiện tượng phập phồng, tựa hồ dưới da thịt trắng nõn, còn tồn tại sinh vật bất minh ký sinh trong huyết mạch, tình huống cực kỳ quỷ dị!

Gân xanh tại huyệt thái dương của Ngọc Băng Nhan chậm rãi nổi rõ, quanh những lỗ chân lông nhẵn nhụi cũng lục tục hiển hiện một chút khí thể màu xám đen…

Tình huống như thế này, hoàn toàn có thể tưởng tượng Ngọc Băng Nhan đã thống khổ tới mức nào! Nhưng nha đầu quật cường này, không ngờ lại cắn chặt môi, không phát ra một tiếng, trên mặt tận lực biểu hiện vẻ bình tĩnh!

Bị ác tật hành hạ quá lâu đã làm cho sức chịu đựng đau đớn của nữ tử có thân thể mảnh mai này vượt qua thường nhân vô số lần! Ở trước mặt người trong lòng, nàng biểu hiện ra vẻ kiên cường nhất, hơn nữa nàng cũng không hi vọng sự thống khổ của mình sẽ ảnh hưởng đến hắn.

Lăng Thiên mạnh mẽ hít một hơi, thuần dương lực chìm trong đan điền của Ngọc Băng Nhan tựa như thiểm điện nghênh kích mà xuất, dọc theo kinh mạch của Ngọc Băng Nhan, mỗi khi gặp phải một lực lượng nội đan của Lân Giáp Long đang tàn phá bừa bãi trong kinh mạch của Ngọc Băng Nhan, nội lực của Lăng Thiên sẽ thay đổi thuộc tính trong nháy mắt, hóa thành lực lượng chí nhu, bao vây lại, sau đó chậm rãi chuyển biến trở về thuần dương lực lúc ban đầu, hòa tan lực lượng cuồng bạo đó, luyện hóa thành một thể.

Cách làm như vậy, nội lực của Lăng Thiên hao phí không tính là quá lớn, chỉ là một cỗ nội lực nhỏ sai khiến nội lực của Ngọc Băng Nhan vận hành mà thôi, nhưng tinh thần của Lăng Thiên, lại tiêu hao cực đại! Trong thời gian này, không cho phép một tia sơ suất. Cho nên ngay từ đầu, Lăng Thiên liền phải hết sức chăm chú, vừa phải để ý nội thể mình, theo tình hình mà chuyển thành chí nhu tâm pháp, lại vừa phải kiểm tra biến hóa trong thân thể Ngọc Băng Nhan, không chế xu thế của nội lực, tránh trường hợp không cẩn thận mà phá hủy kinh lạc khỏe mạnh trong cơ thể nàng.

Lăng Thiên lúc này, toàn bộ tâm thần đã chìm đắm, hiện tại chỉ sợ cho dù là thiên quân vạn mã đồng loạt khai chiến bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ mắt điếc tai ngơ!

Chờ khi lực bộ của nội đan Lân Giáp Long chuyển hóa hoàn toàn, Lăng Thiên đã điều khiển Kinh Long Thần Công tâm pháp chuyển biến lai hồi đủ hai mươi bốn lần! Chuyển biến như vậy, trên thế gian hiện nay, theo cách nhìn của bất kỳ ai, thì mỗi một lần đều đủ làm cho kinh mạch của một võ lâm tuyệt đỉnh cao thủ nát bét, cho dù là Tống Quân Thiên Lý, cũng không nhất định có thể chịu nôi chuyển biến nhiều lần như vậy. Bởi kinh mạch tất nhiên sẽ cực kỳ rối loạn.

Nhưng Lăng Thiên dựa vào đặc tính thiên biến vạn hóa của Kinh Long Thần Công, quả thực không sợ nguy hiểm, hữu kinh vô hiểm mà vượt qua.

Nội lực cường đại lần thứ hai trở lại đan điền của Ngọc Băng Nhan. Trong quá trình này, Lăng Thiên vẫn không kích thích đến những khu vực của Huyền Âm Thần Mạch.

Mà như thế, lỗ chân lông toàn thân Ngọc Băng Nhan đã đều hiện ra những vết tích xanh đen, ngực nàng càng mơ hồ biến thành màu tím ngắt, thậm chí có thể thấy được ngấn sương ngưng tụ. Môi chuyển xanh, hai mắt ảm đạm vô thần, nhưng ngoài trừ ngực, cổ và môi ra, ở những chỗ khác vẫn là nhiệt khí hầm hập không ngừng bốc lên.

Lăng Thiên không chút hoang mang, một lần nữa ổn định chân khí tại đan điền của Ngọc Băng Nhan. Tâm niệm khẽ động, lại phân ra một luồng nội lực như kim nhọn, khẽ vọt đến tâm mạch của Ngọc Băng Nhan nằm cạnh Huyền Âm Thần Mạch.

Tựa như thăm dò, thoáng tiến đến!

Toàn thân Ngọc Băng Nhan co giật một hồi…

Luồng nội lực đó của Lăng Thiên lập tức cấp tốc lui trở về, Huyền Âm Thần Mạch vẫn như trước bất động như sơn. Tuy rằng phản đạn ra một chút, nhưng chút này chỉ là hàn khí bên ngoài, so với đại cục căn bản không đáng nhắc tới. Xem ra dược lực vẫn chưa đủ để lay động Huyền Âm Thần Mạch!


Lăng Thiên chậm rãi thu nạp khí tức tản mát, trầm ngưng tại đan điền của Ngọc Băng Nhan, tâm thần thu liễm, lúc này mới để ý đến thân thể của chính mình, phát hiện mình lúc này sớm đã thành một thân mồ hôi.

Trầm giọng quát lớn: “Nội đan Lân Giáp Long, gấp ba phân lượng!” Với phân lượng là ba giọt, rõ ràng chưa đủ, Lăng Thiên lập tức tăng lượng thuốc lên! Nhưng vô luận như thế nào, lấy khả năng thừa nhận của kinh mạch Ngọc Băng Nhan, thì cho dù Lăng Thiên toàn lực chống đỡ, chỉ sợ tối đa cũng chỉ có thể thừa nhận được chừng đó.

Đây cũng là lượng thuốc lớn nhất mà thân thể Ngọc Băng Nhan có thể thừa nhận! Cũng là lần cuối cùng! Lúc này, cũng là lúc nội lực thuần dương chính diện khai chiến với Huyền Âm Thần Mạch! Triệt để kích thích dẫn phát Huyền Âm Thần Mạch!

Lê Tuyết không dám chậm trễ, lập tức dựa theo phân phó của Lăng Thiên, lần thứ hai nhỏ vào trong miệng Ngọc Băng Nhan chín giọt nội đan Lân Giáp Long, vừa vặn gấp ba lần lúc trước.

Sau khi ra lệnh, Lăng Thiên cũng không đợi Lê Tuyết trả lời, tâm thần lại một lần nữa trầm vào trong đan điền của Ngọc Băng Nhan, thong thả vận chuyển năng lượng, chạy từng vòng!

Bỗng nhiên!

Lực lượng cường đại của chín giọt nội đan Lân Giáp Long chợt bộc phát, cỗ lực lượng cường đại này, ngay cả Lăng Thiên cũng bất ngờ. Tình huống hiện tại tựa như một hang nước chỉ có thể dung nạp một thùng nước, nhưng lại đột nhiên có mười thùng nước cùng lúc đổ vào bên trong!

Nếu là hang nước, khi không thể dung nạp nữa thì nhiều lắm cũng chỉ là tràn ra ngoài mà thôi, nhưng hiện tại lại là kinh mạch của Ngọc Băng Nhan! Đây hoàn toàn đã vượt ra ngoài năng lực thừa nhận của bản thân kinh mạch trong thân thể Ngọc Băng Nhan! Nếu thực sự tràn ra, trong một thời gian Ngọc Băng Nhan chắc chắn sẽ hương tiêu ngọc vẫn, kinh mạch toàn thân bạo liệt mà chết!

Lăng Thiên vẫn không hoảng loạn, nhắm hai mắt, bình tĩnh ứng biến, khiến cho khí thể trong đan điền của Ngọc Băng Nhan xoay tròn, ngưng kết thành hình xoáy ốc, hung hãn nghênh đón!

Ầm!

Hai cỗ lực lượng cường đại va chạm trong kinh mạch của Ngọc Băng Nhan, ngay cả Lê Tuyết và Lăng Thần ở bên cạnh cũng rõ ràng cảm nhận được cỗ rung động cường liệt này!

Thân thể của Ngọc Băng Nhan và Lăng Thiên cùng lúc run lên, từ trong miệng mũi của Ngọc Băng Nhan, máu tươi nhất thời điên cuồng phun ra! Phun thẳng lên lồng ngực Lăng Thiên. Khóe miệng của Lăng Thiên cũng có một vết máu đỏ tươi, lặng lẽ chảy xuống!

Hai người Lăng Thần và Lê Tuyết chỉ cảm thấy trái tim như vọt ra khỏi cổ họng, ánh mắt lộ ra vẻ thấp thỏm, nhìn Lăng Thiên cùng Ngọc Băng Nhan không chớp mắt, chuẩn bị tùy thời xuất thủ.

Gương mặt Lăng Thiên run nhè nhẹ, hai mắt nhắm chặt khẽ động, hai cỗ lực lượng tuy đối trùng (xông ngược vào nhau), nhưng dù sao cùng một nguồn gốc, chỉ cần đồng hóa thành công, là có thể hóa hiển vi di một lần nữa. Có điều là muốn khống chế lại cỗ lực lượng này tuyệt không dễ dàng!

Một lúc lâu sau!

Trong đan điền của Ngọc Băng Nhan, đã dần dần tụ thành một dòng khí xoáy. Tâm thần của Lăng Thiên cũng chìm đắm trong đó, thậm chí có thể cảm nhận được cỗ khí xoáy này khi xoáy này trong lúc tự xoay tròn phát ra những âm hưởng “u u”…

Không hề chậm trễ!

Trên mặt Lăng Thiên, hồng quang chợt lóe, hắn đã đề thăng Kinh Long Thần Công lên đủ mười thành, toàn bộ nội lực chuyển hóa thành thuộc tính thuần dương, trùng trùng điệp điệp chảy ào ào vào trong đan điền của Ngọc Băng Nhan, trong nháy mắt cùng với cỗ khí xoáy kia hòa thành một thể! Phân lượng của cỗ lực lượng hiện tại, đã không phải là đan điền Ngọc Băng Nhan có khả năng dung nạp, thừa nhận. Trên thực tế, lực lượng lớn như vậy, bất luận là kinh mạch trong thân thể người nào cũng đều không thể dung nạp! Ngọc Băng Nhan không thể, Lăng Thần, Lê Tuyết không thể, thậm chí bản thân Lăng Thiên cũng không thừa nhận nổi!

Bốn viên Đại Hoàn Đan trong một tháng, mười hai giọt nội đan của Lân Giáp Long đã sống hàng ngàn năm với dược lực cường hành vốn đã gấp bội Đại Hoàn Đan, cùng với toàn thân nội lực của Lăng Thiên! Lực lượng khổng lồ như vậy, cho dù là rót vào trong cơ thể của cao thủ đệ nhất thiên hạ như Tống Quân Thiên Lý, cũng có thể trong nháy mắt khiến cho hắn chống đỡ không nổi mà bạo liệt!

Lăng Thiên tận lực khống chế, đưa cỗ lực lượng này vòng một vòng trong kinh mạch của Ngọc Băng Nhan, đột nhiên tâm tư khẽ động, nghịch lưu, xông ngược lên trên!

Toàn thân Ngọc Băng Nhan chấn động, ầm một tiếng, cái yếm duy nhất che đậy trên ngực nàng chợt nổ tan, hóa thành từng sợi tơ, bay khắp không trung.

Quả thực Lăng Thiên vẫn còn khinh thường cỗ lực lượng này!

Dưới sự khống chế của hắn, nó vẫn đến bên ranh giới không thể khống chế, cho nên Lăng Thiên quyết ý đã làm thì làm cho xong, dứt khoát khống chế nó, điên cuồng xông đến hai mạch Nhâm Đốc của Ngọc Băng Nhan!

Đây đã là biện pháp trong lúc vô kế khả thi! Cho dù không thể mượn thế để phá tan hai mạch Nhâm Đốc của Ngọc Băng Nhan, nhưng cũng tạm thời giải tỏa một chút phong mang của cỗ lực lượng này, để Lăng Thiên dễ dàng nắm trong tay hơn, nếu có thể may mắn phá tan hạn chế, lấy thiên địa rộng lớn trong hai mạch Nhâm Đốc, cũng tạm thời giải trừ thế khẩn cấp, Lăng Thiên liền có thể nương theo cỗ lực lượng đã giảm thế này, trực tiếp dùng nội lực dẫn đến chỗ Huyền Âm Thần Mạch tích súc! Như vậy, lực lượng của hai mạch Nhâm Đốc được gia tăng, sẽ càng thêm nắm chắc thành công!

Khiến cho Lăng Thiên thực sự bất ngờ chính là, dưới sự trùng kích của cỗ lực lượng khổng lồ, gần như là bẻ gãy nghiền nát, hai mạch Nhâm Đốc trực tiếp bị phá tan! Cỗ lực lượng cực lớn đánh tới không ngờ lại đả thông hai mạch Nhâm Đốc của Ngọc Băng Nhan, đồng thời cũng làm cho kinh mạch của nàng bị tổn thương phi thường nghiêm trọng!

Ngọc Băng Nhan lúc này, hoàn toàn có thể nói là nhân hoa đắc phúc! Nếu có thể bình yên vô sự sau khi chống đỡ quá trình triệt tiêu Huyền Âm Thần Mạch, võ công của Ngọc Băng Nhan trực tiếp tiến nhập vào nhóm những cao thủ nhất lưu đương đại.

Trùng phá hai mạch Nhâm Đốc, chính là chuyện mà toàn bộ võ giả có mơ cũng nghĩ đến, cũng là ranh giới cực lớn giữa cao thủ chân chính và một võ giả bình thường! Vô số người cả đời nghiên cứu cũng vô pháp làm được, nhưng Ngọc Băng Nhan trong lúc chữa thương lại được Lăng Thiên giải khai…

Lúc này Lăng Thiên đã không còn kinh ngạc nữa, không chế nội lực xuyên thẳng vào hai mạch Nhâm Đốc một lượt, cũng không trở lại đan điền, mà trực tiếp xông thẳng đến tâm mạch ở bên cạnh Huyền Âm Thần Mạch, đồng thời Lăng Thiên phân ra một cỗ lực lượng ôn hòa, vững vàng bảo vệ tâm mạch của Ngọc Băng Nhan!

Rung động lần này, kịch liệt cuồng bạo chưa từng có, nếu tâm mạch của Ngọc Băng Nhan không được gia tăng bảo hộ mà nói, sợ rằng chưa tận diệt được Huyền Âm Thần Mạch, thì tâm mạch của Ngọc Băng Nhan đã đoạn tuyệt trước, đây lại là chuyện vô cùng có khả năng!

Giống như một đầu đạn hạt nhân bạo tạc trong cơ thể Ngọc Băng Nhan, rung động cường liệt khiến cho hai người Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan vốn tâm thần tương liên cùng lúc thất khiếu phun máu, thảm liệt dị thường! Lăng Thần và Lê Tuyết đều thất kinh, nhưng hiện tại tâm thần của hai người Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan đã gắt gao tương liên, đối với ngoại giới căn bản là không thăm không hỏi. Lăng Thần cùng Lê Tuyết cho dù nóng nảy những cũng không biết phải làm thế nào!

Trong cảm giác của Lăng Thiên, bản thân giống như xua một bầy voi cuồng bạo dị thường, đánh lên một đoàn xe lửa đang điên cuồng lao nhanh!

Lại như là một dòng nham thạch nóng chảy của núi lửa đánh lên núi băng đổ nát ở bắc cực. Trong nháy mắt này, tâm thần của Lăng Thiên gần như không thể khống chế!

Lực lượng của Huyền Âm Thần Mạch bên trong thân thể Ngọc Băng Nhan, sau khi va chạm, rốt cục có phần buông lỏng. Cho dù là hàn khí của Huyền Âm Thần Mạch vốn ngoan cố như vậy, dưới lực lượng cường đại không thể chống đỡ đã tan rã, vô biên khí lưu chí âm chí hàn từ vỏ ngoài của Huyền Âm Thần Mạch tan rã, như thủy triều vọt ra ngoài. Trong lúc ấy, Lăng Thiên điều khiển chân lực chí dương chí nhiệt, tựa như một mũi khoan cứng rắn sắc bén vô bì đam thẳng vào hạch tâm của Huyền Âm Thần Mạch!

Màu xanh đen trên ngực của Ngọc Băng Nhan, lấy mắt thường có thể nhìn thấy rõ tốc độ của nó, đang tràn ngập khắp ra khắp da thịt như ngọc của Ngọc Băng Nhan, chỉ trong nháy mắt thời gian, da thịt toàn thân Ngọc Băng Nhan, đã bao bị một tầng nhàn nhạt có màu như than chì bao phủ, trên mái tóc, đã mơ hồ bị một tầng bạch sương lạnh thấu xương chụp lấy. Dưới thân Ngọc Băng Nhan một tầng bạch sương lấy mắt thường có thể nhìn thấy, đang cấp tốc mở rộng.

Lúc này nhiệt độ trong thạch thất đã sớm vượt qua nhiệt độ cao nhất trong một phòng tắm hơi hiện đại. Trong cảm giác của Lê Tuyết, nhiệt độ nơi này ít nhất cũng hơn bốn năm mươi độ! Mà than củi ở xung quanh còn đang không ngừng thiêu đốt, không ngừng tỏa ra nhiệt lượng mới, bổ sung vào trong không khí. Kinh Long Thần Công của Lăng Thiên lại được phát động toàn diện, chuyển hóa thành lực lượng chí dương chí nhiệt, tràn ngập trong kinh mạch của Ngọc Băng Nhan.

Dưới tình huống như vậy, không ngờ vẫn như cũ không thể lập tức ngăn chặn Huyền Âm Thần Mạch toàn diện bạo phát! Trên người Ngọc Băng Nhan, vẫn như cũ ngưng kết băng châu, mặt đất dưới thân, sương lạnh cũng đang dần dần ngưng kết. Nhiệt độ trong không khí giữa lúc đó tựa hồ tiến nhập vào cái giá rét của tháng mười hai, than củi đang thiếu đốt ở bốn phía, lại tựa như không có một chút tác dụng!

Lãnh khí và nhiệt khí triển khai trùng kích giữa không khí, từng đoàn sương trắng đậm đặc bừng bừng bốc lên, trong thời gian không quá dài, bên trong thạch thất dĩ nhiên đã trở thành một mảnh sương mù, đưa tay không nhìn thấy năm ngón!

Lực lượng của Huyền Âm Thần Mạch, không ngờ lại có thể đạt đến mức này!

Theo sự thôi động tận lực của Lăng Thiên, Huyền Âm Thần Mạch trong cơ thể của Ngọc Băng Nhan bạo phát, hàn độc kịch liệt, thậm chí từ cánh tay Lăng Thiên, tràn lên người hắn. Cánh tay trầm ổn cường tráng của Lăng Thiên cũng bị một lớp tựa than chì nhàn nhạt bao phủ!

Cuối cùng, trong sương mù dày đặc vang lên thanh âm run rẩy của Lăng Thiên: “Lăng… Thần… Nước!”

Lăng Thần hít sâu một hơi, nàng và Lê Tuyết đều tu luyện Hàn Băng Thần Công, nhiệt độ như thế này không những không cảm thấy khó chịu, trái lại cảm thấy toàn thân thư thái, sau khi nghe thấy Lăng Thiên nói, hai tay Lăng Thần chuẩn xác đặt trên mảnh lưng trơn trần của Ngọc Băng Nhan, toàn lực phát động Hàn Băng Thần Công. Hàn độc tựa như một dòng suối băng lãnh, chảy ngược vào trong cơ thể Lăng Thần!

Mục tiêu tự nhiên là khí lưu chí âm chí hàn tựa như thủy triều đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể Ngọc Băng Nhan!

Hàn khí nhè nhẹ, từ trong cơ thể Ngọc Băng Nhan, điên cuồn tuôn vào trong cơ thể Lăng Thần. Mái tóc dày của Ngọc Băng Nhan, ngoại trừ tại vị trí của dạ minh châu, đã triệt để bị sương khí nhuộm thành màu ngân bạch.

Lăng Thiên lặng lẽ hộc ra một hơi, ngay từ động tác đầu tiên của Lăng Thần, Lăng Thiên lập tức cảm giác được áp lực vô biên do hàn khí mang đến rốt cục cũng chậm lại đôi chút, tuy rằng tình huống vẫn đang cực kỳ cấp bách, nhưng cũng giúp cho Lăng Thiên thở gấp một hơi, làm cho hắn tức khắc khôi phục chút thần trí. Kinh Long Thần Công trong cơ thể toàn lực vận chuyển, hóa giải hàn khí đang từ trong cơ thể Ngọc Băng Nhan truyền đến, đồng thời cũng cuồn cuộn không dứt truyền vào trong cơ thể Ngọc Băng Nhan. Lúc này Ngọc Băng Nhan đã như huyền băng, toàn thân lạnh lẽo, thậm chí đã cứng ngắc! Hết thảy đều dựa vào Kinh Long Thần Công của Lăng Thiên bảo vệ một chút ấm áp trong trái tim, mới không tuyệt khí tại chỗ!

Huyền Âm Thần Mạch, trên thế giới này, quả nhiên quá khó giải trừ!

Nếu không có Lăng Thiên, chỉ sợ cho dù là Tống Quân Thiên Lý một đời y thánh, một đời đệ nhất cao thủ võ lâm thiên hạ, nếu tùy tiện dùng nội lực thuần dương giúp Ngọc Băng Nhan nhổ Huyền Âm Thần Mạch ra mà nói, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào kết cục ngậm hờn, cùng với Ngọc Băng Nhan biến thành huyền băng cương thi vĩnh viễn không tan chảy! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK