Mục lục
[Dịch] Lăng Thiên Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Kiếm không thể không cẩn thận, vào loại thời gian như lúc này, đám người Lăng Thiên một khi bị quấy rầy, có nghĩa là toàn bộ thực lực của Lăng gia sẽ rơi vào cục diện hoàn toàn tan thành mây khói, không cho phép nửa điểm sơ suất! Cho nên, hiện tại, Lăng Kiếm phải cẩn trọng hơn bất luận thời điểm nào trong quá khứ.

Ngoại trừ Lăng Kiếm ra, tất cả những người ở bên trong biệt viện đều đã được thanh trừ ra ngoài từ sớm.

Vốn dĩ Lê Tuyết đề nghị thỉnh Tống Quân Thiên Lý tọa trấn ở đây, để đảm bảo vạn vô nhất thất, nhưng Lăng Thiên thủy chung không hi vọng Tống Quân Thiên Lý biết quá nhiều bí mật của mình, nhất là liên quan đến việc mới thu được nội đan của Lân Giáp Long, Lăng Thiên càng phải cẩn thận, cho dù lấy tâm tiểu nhân so với lòng kẻ quân tử, cũng đành phải chấp nhận.

Tuy rằng Lăng Thiên tin tưởng vào nhân cách của Tống Quân Thiên Lý, nhưng khi trước, ở đấu giá hội tại Thừa Thiên, Tống Quân Thiên Lý cường đoạt Liệt Thiên Kiếm. Vì một khỏa Nam Hải Tử Đàn Châu mà có thể truy sát mấy trăm dặm, tàn sát hơn trăm người, chắc cũng chỉ có mình Tống Quân Thiên Lý. Nếu hắn coi trọng nội đan Lân Giáp Long, thì triệt để sẽ là gà bay trứng vỡ! Dù sao nội đan của Lân Giáp Long không phải là Nam Hải Tử Đàn Châu có thể so sánh được. Tuy rằng đều là thánh phẩm chữa thương, nhưng so với Nam Hải Tử Đàn Châu trân quý hơn rất nhiều, gần như không thể so sánh với nhau!

Cho dù biết rõ Tống Quân Thiên Lý không nảy lòng tham, thì Lăng Thiên vẫn cẩn thẩn mà lo lắng đến điểm này! Sự tình vô cùng trọng đại, cho dù là vạn nhất, Lăng Thiên cũng không cho phép nó xảy ra!

Cho nên cuối cùng Lăng Thiên vẫn quyết định để Lăng Kiếm ở đây thủ hầu cho an toàn!

Bất quá Tống Quân Thiên Lý cũng không nhàn rỗi, Lăng Thiên thỉnh hắn ở lại bên ngoài nghỉ ngơi, nếu thật sự có kẻ thủ từ bên ngoài tới xâm phạm cũng phải vượt qua ải của hắn. Bằng cách này, trái lại chính là vẹn cả đôi đường!

Lần này triệt Huyền Âm Thần Mạch, tuy rằng Lăng Thiên ngoài miệng nói rất qua loa, nhưng trong lòng hắn lại biết rõ rằng, đây quả thực là một đại sự từ khi Lăng phủ biệt viện khai lập tới nay. Ba người cầm đầu của Lăng phủ biệt viện đều tự mình tham dự vào, hơn nữa một khi bắt đầu, trước khi nhổ sạch Huyền Âm Thần Mạch, tuyệt đối không thể bị ngoại giới quấy rầy, cho dù là một tiếng động hơi lớn, đều có khả năng sẽ làm cho cả bốn người tẩu hỏa nhập ma cùng một lúc.

Cho nên Lăng Thiên phải cẩn thận. Vì thế tuy rằng đã có Tống Quân Thiên Lý chung cực hộ pháp như một vách sắt tường đồng, Lăng Thiên vẫn quyết ý để cho Lăng Kiếm canh giữ ở nội môn, chằm chằm như hổ đói rình mồi, chú tạo một phòng tuyến thứ hai.

Lăng Thiên vỗ trên vỗ dưới. Dụng lục thôi động. Theo tiếng động ken két vang lên. Một phiến đá dày như tường thành chậm rãi mở ra. Bốn người lần lượt đi vào trong.

Nơi đây. Chính là địa phương bí ẩn nhất của cả Lăng phủ biệt viện. Cũng là địa phương an toàn nhất, là nơi Lăng Thiên phát ra những mệnh lệnh bí mật nhất! Những người biết sự tồn tại của thạch thất này, cho dù ở trong Lăng phủ biệt viện, cũng tuyệt không quá hai mươi người!

Thế nhưng lúc này. Tất cả những thứ có ở bên trong. Đều đã biến mất vô ảnh tung. Chỉ để lại một gian thạch thất vắng lặng.

Trong gian thạch thất chu vi bốn trượng rộng rãi này, chỉ có bốn bức tường. Dưới chân tường là từng đống than củi ưu chất màu đỏ thẫm. Trừ những thứ đó ra. Ở chính giữa mật thất có một tấm vải bố màu trắng rất dày được trải chỉnh tề trên mặt đất. Ở một phía khác. Còn có vải bố trắng sạch sẽ được xếp chồng lên nhau cao nửa thân người lớn. Khăn mặt cũng được xếp gọn đặt ở nơi đó.

Tại bốn góc mật thất, có bốn cái thùng gỗ cực lớn, được đậy bằng những nắp gỗ dày dạn.

Lăng Thiên thấy tam nữ kinh sợ quan sát xung quanh. Mỉm cười. Lấy ra da minh châu của Lân Giáp Long. Một viên cài trên mái tóc như mây của Ngọc Băng Nhan. Một viên khác thì đưa vào trong một cái túi nhỏ trong suốt. Đeo lên cổ Ngọc Băng Nhan.

Ánh huỳnh quang nhàn nhạt của dạ minh châu chiếu xạ, khiến cho người Ngọc Băng Nhan càng đẹp như ngọc, vô cùng động nhân. Ánh mắt nàng co quắp nhìn về phía mấy người Lăng Thiên, bộ dạng ta rất sợ hãi khiến cho người khác thương cảm. Lê Tuyết, Lăng Thần vừa nhìn đã liền cảm thấy thương xót.

Lê Tuyết liếc mắt nhìn Lăng Thiên, Lăng Thiên trầm trọng gật đầu. Mặt tam nữ nhất tề đỏ bừng. Thoáng nhìn lẫn nhau, nhưng không có ai hành động trước.

“Đứng làm gì nữa? Mau cởi quần áo đi chứ!” Lăng Thiên có phần kỳ quái.

Vừa nghe những lời này, mặt tam nữ, càng thêm đỏ bừng. Lấy kẻ bạo gan như Lê Tuyết Lê đại tiểu thư cũng bối rối mà cúi đầu, bàn tay nhỏ mân mê vạt áo, bộ dạng lúng túng.

“Ài! Lúc nên xấu hổ thì các nàng đều rất ngang tàng bạo ngược, lúc không nên xấu hổ thì lại bắt đầu xấu hổ.” Lăng Thiên ca thán một tiếng rõ to, buông tay bất đắc dĩ nói: “Ba vị đại tiểu thư à, đây không phải là huynh có ý định chiếm tiện nghi của các muội đâu nhé! Khi muốn bài hàn độc trong cơ thể ra ngoài, phải đảm bảo các lỗ chân lông trên thân thể đều phải tiếp xúc với không khí, không được để quần áo ngăn trở, bằng không bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nó nghịch lưu tiến vào tim, như thế thì hỏng bét cả. Các nàng cũng đều biết rõ điểm này, sao bây giờ ai nấy đều làm ra cái bộ dạng như thế hả?”

Lê Tuyết hừ một tiếng, nói: “Đạo lý đó đương nhiên bọn muội đều biết cả, nếu chỉ có ba người bọn muội, đều là nữ tử, có cởi quần áo nhìn nhau, cũng không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ vấn đề chính là, có đại lão gia huynh ở đây, bắt ba cô nương gia chưa thành gia thất như bọn muội trần truồng đối diện huynh, còn ra thể thống gì nữa?”

Lăng Thiên cười quái dị, nhìn Lăng Thần nháy nháy mắt, nói: “Lúc này mới nhớ ra mình là những cô nương gia chưa thành gia thất ư?! Muội và Nhan Nhi đương nhiên vẫn là cô nương gia chưa thành gia thất, bất quá Thần Nhi đã sớm không phải như vậy. Hắc hắc, hắc hắc, đừng có một gậy đánh ngã ba quân như thế chứ. Hơn nữa, Nhan Nhi sớm đã là thê tử của huynh, chỉ thiếu lễ bái đường, hành chu công (làm lễ bái bố mẹ chồng). Nếu không phải Huyền Âm Thần Mạch chết tiệt kia, huynh đã sớm thịt nàng rồi! Có chăng chỉ còn mình muội, chẳng lẽ còn muốn làm muội muội của huynh nữa hay sao?!”

Những lời này của Lăng Thiên, chẳng khác nào một lưới bắt cả tam nữ!

Lăng Thần ưm một tiếng, chân tay luống cuống, giật mình ngơ ngẩn, hai tay che mặt, mắc cỡ mà sụp người ngồi xổm trên mặt đất. Khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt của Ngọc Băng Nhan chợt như mây hồng, nhưng một cỗ tư vị hanh phúc lại trào dâng trong lòng, thầm hạ quyết tâm, lần này tiêu độc, vô luận khổ cực cỡ nào cũng phải cố gắng đến cùng, ta còn chưa thực sự trở thành … người của hắn!

Lê Tuyết thấy Lăng Thiên càng nói càng trơ trẽn, mặt cũng đỏ lên, nói: “Nếu vậy chúng ta dùng vải màn chắn lại.”

Lăng Thiên đảo mắt trắng dã, nói: “Thế thì khác gì mặc nguyên quần áo trên người?”

Kỳ thực như vậy cũng không phải là không được, nhưng Lăng đại công tử lại không nguyện ý, mình đã dụng công tìm cách lâu như vậy, lại để mất một cơ hội tốt hay sao? Hơn nữa, Lăng Thiên còn dự định nhân cơ hội này, cùng các nữ nhân khác thẳng thắn thành khẩn tương đối(đối mặt nhau), cũng là để tương lai đại bị đồng miên (ngủ chung một chăn, đắp chung một mền^^!), đặt nền móng cho cuộc sống hạnh phúc.

Trải qua loại chuyện như thế này, thì tin rằng mai sau lực chống cự của tam nữ sẽ giảm rất nhiều, cái chuyện kia sẽ không còn là mộng tưởng nữa…

Thấy ba người đều lộ ra vẻ mặt hoài nghi, Lăng Thiên tiếp tục đánh trống mở cờ, lưỡi to miệng lớn: “Lại nói, các muội sớm muộn đều sẽ là lão bà của huynh, còn xấu hổ cái nỗi gì? Lê đại tiểu thư à, ngài ngàn vạn lần đừng nói ngài là muội muội ta, muộn rồi! Nhìn một chút thì đã sao, có vấn đề gì chứ? Cứ cho là khoản tiêu phí trước hôn nhân đi…” Ngừng lạimột lát, Lăng Thiên lầm bầm nói: “ Hơn nữa, bị lão công nhìn một cái, có cái gì là quá đáng? Chẳng lẽ không nguyện ý!”

Lời vừa nói hết, tam nữ đang cực kỳ xấu hổ lập tức cùng nhau xông đến, tay phấn chân hoa cùng lúc ra trận, vây lấy Lăng Thiên hành hung một trận. Một câu nói ấy đã sớm tiêu tan vẻ thẹn thùng của tam nữ, khiến ba nàng cùng lúc tức giận, một câu lão bà, hai câu lão bà của ta, làm cho ba người vừa thẹn vừa lúng túng. Nắm được cơ hội này rồi, sao có chuyện không hảo hảo nghiêm phạt một phen? Bị lão công nhìn, khẳng định là nguyện ý, nhưng là ngươi dám nói trắng trọn như thế, không sửa ngươi không được!

Lăng Thiên chạy đào mệnh, liên mồm kêu đau. Tam nữ nhìn thế, nhịn không được mà bật cười.

Lê Tuyết đảo tròng mắt, nói: “Nếu Thần muội muội sớm đã cơ phu chi thân (có quan hệ da thịt là nghĩa đen nghĩa bóng là…) cùng huynh, thì Thần muội muội bắt đầu trước đi, được chứ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Thần tức thì đỏ bừng, lắp bắp nói: “Sao…Sao lại… Là muội?”

Lê Tuyết hừ hừ hai tiếng, cố tình âm dương quái khí nói: “Ai bảo muội gần quan nhận lộc, giành quyền sở hữu đầu tiên của chúng tỷ muội, là lựa chọn hàng đầu của công tử? Không phải muội trước thì còn ai vào đây nữa?”

Lăng Thần cực kỳ xấu hổ!

Lăng Thiên đổ mồ hôi!

Ma nữ này thật sự là cái gì cũng dám nói ra.

Ngọc Băng Nhan ở chung với Lăng Thần trong thời gian dài, quan hệ cũng thân thiết nhất, thấy Lăng Thần không nói gì, liền rút đao tương trợ: “Lê tỷ tỷ và tướng công có giao tình tốt nhất, đã sớm xưng hô ca ca muội muội, mọi người đều thừa nhận tỷ rồi. Mời tỷ làm trước đi!”

Lê Tuyết thấy thế lập tức thay đổi mục tiêu: “Đâu có đâu có, nhiều lắm thì cũng chỉ gọi ca ca, hai người các muội đều là tướng công muội muội, Lăng Thần đã không chịu làm trước, vậy thỉnh Nhan muội muội làm trước đi!”

Ngọc Băng Nhan thấy mình tự rước họa vào thân, vội vã phản bác: “Thần tỷ tỷ sống chung với công tử lâu nhất, lại cùng tướng công làm lễ chu công rồi, vẫn nên là Thần tỷ tỷ làm trước đi.”



Tam nữ vì chuyện ai cởi áo gỡ thắt lưng trước mà giằng co không dứt, dù thế nào cũng không ai chịu cởi sạch đồ trên người mình trước mặt những người khác…

Lăng Thiên cấp bách, môi miệng gần như ngâm trong nước bọt, van nài mà nói: “Mấy đại tỷ à, đừng có đùa giỡn như vậy nữa, mạng người quán thiên đó nha, ta thật sự là…” Vò đầu bứt tai một hồi, Lăng đại công tử vẫn như cũ, vô kế khả thi.

Nhãn châu Lê Tuyết đảo qua đảo lại: “Ngược lại ta có một biện pháp, chúng ta hoa quyền, chơi bao bố kéo, ai thua, thì sẽ là người đầu tiên cởi hết quần áo, sau đó lại tiếp tục, ai thua là người kết tiếp. Như vậy hoàn toàn dựa vào vận khí, rất công bằng, được không?”

Lập tức Lăng Thiên trầm trồ khen ngợi, cao hứng bừng mà nói: “Cho huynh tham dự với.”

“Lăn qua một bên đi!” Tam nữ đồng thanh phẫn nộ.

Rốt cục, với sự kiên trì của mình, hắn đã mặt dày mày dạn mà chen vào đội ngũ hoa quyền, bốn người làm thành một vòng, sắc mặt của tam nữ đều cực kỳ nghiêm túc, giống như chuẩn bị lên chiến trường…

Một lệnh hạ xuống, bốn người cùng lúc xuất thủ…

Nhất thời Lăng Thiên mắt choáng mày hoa!

Tam nữ đồng loạt cười to một trận.

Ngọc Băng Nhan ra bố, Lê Tuyết cũng là bố, Lăng Thiên đồng dạng là bố(nắm đấm)…

Duy nhất chỉ có Lăng Thiên công tử ra kéo…

“Thiên lý ở đâu… Sao huynh lại là người thua đầu tiên chứ…” Lăng Thiên trề môi gào lên một câu, ngẩn người nhìn hai ngón tay đang xòe ra, trăm vạn lần cũng chẳng thể ngờ được mới vòng thú nhất mình đã bị loại ra… Kỳ thực đây cũng là đương nhiên, hiện tại trong đầu người này tràn ngập những ý nghĩ xấu xa, căn bản không thèm suy nghĩ đến việc khác, không thua mới gọi là quái sự…

“Ai nói là không có thiên lý, Thiên Lý không phải đang ở ngoài hay sao? Dám chơi dám chịu, biến ra! Mau lăn qua một bên!” Tam nữ đồng loạt hô lên, cực kỳ đắc ý, ai nấy đều tinh quái nhìn Lăng Thiên, tễ mi lộng nhãn.

Toàn thân Lăng Thiên run rẩy, nhất thời có một loại cảm giác thiếu nam ngây thơ sa vào trong một tổ nữ sắc lang.

Hai tay đặt lên trên đai lưng, cười khổ. Thảo nào ba nha đầu kia không chịu thoát y. Người ta ăn mặc chỉn chu. Mình lại cởi áo gỡ đai lưng ra trước mặt người khác, loại chuyện này thật đúng là vô cùng xấu hổ nha.

Da mặt Lăng Thiên công tử vốn dày như khúc ngoặt của Vạn Lý Trường Thành, không ngờ cũng hơi đỏ lên…

“Mau cởi ra đi chứ! Huynh ngơ ngẩn cái gì đó? Có phải là lão gia của bọn muội hay không đó? Sao lại có vẻ mặt thế kia! Đây chính là chuyện mạng người quán thiên đó nha.” Tam nữ cùng lúc ồn ào, trả lại Lăng Thiên nguyên văn câu nói lúc trước của hắn.

Mặt Lăng Thiên đỏ bừng, thiếu chút nữa muốn đào lỗ mà chui xuống, ngơ ngơ ngẩn ngẩn không nói nên lời.

“Cởi! Mau cởi ra nào!” Tam nữ đồng thanh lên tiếng.

“Trời ơi, mấy vị nữ đại vương à, tiểu sinh…nhất định tuân mệnh, vạn mong ba vị đại vương ôn nhu một chút… Đây vẫn là lần đầu tiên mà.” Tâm tư chợt chuyển, Lăng Thiên thẳng thắn giả bộ một tiểu gia hỏa vô cùng ngây thơ.

Lần đầu tiên, ngươi đi mà lừa thần gạt quỷ đi!

Dưới sự thúc ép cùng những cái nhìn khinh bỉ của tam nữ, Lăng Thiên chật vật mở đai lưng ra… Ngẫm nghĩ một chút, sớm muộn gì thì mình cũng vô pháp tránh khỏi, tâm tư chợt chuyển, mắt chợt nhắm lại, động tác cấp tốc vô bì, phịch một tiếng, toàn thân trên dưới đã sạch trơn nhẵn nhụi, ách, chỉ để lại một cái quần đùi nho nhỏ, bao lấy một đám lỉnh kỉnh rất lớn.

“Đăng đồ tử! Không biết xấu hổ! Sắc lang!” Tam nữ đồng loạt kinh hô, đều bưng kín mặt. Ba người không ngờ Lăng Thiên lại sảng khoái đến như thế, xoát một tiếng, đã không còn cái gì che thân…

Lăng Thiên buông thõng tay xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Huynh không muốn cởi, các muội cương quyết bắt huynh cởi. Huynh cởi rồi, huynh lại trở thành đăng đồ tử, sắc lăng… Ba vị cô cô à, các nàng cũng thật khó chiều nha! Đây chẳng phải là không có thiên lý hay sao?”

Tam nữ che mặt cười ha ha, Lăng Thiên rõ ràng phát hiện, ba nha đầu này tuy rằng lấy ta che kín mắt, nhưng ai nấy đều giữ lại vài cái khe nhỏ giữa mấy ngón tay… Rõ ràng là nhìn lén!

Lăng Thiên hừ hừ hai tiếng, đột nhiên bày ra một bộ dáng mỹ tiên sinh, cong chân thu tay, nói: “Sao? Đẹp không? Vóc người của huynh là tiêu chuẩn tuyệt đối đó!”

“Hứ!” Tam nữ đồng loạt khinh bỉ một lần nữa.

“Đừng bàn về huynh nữa, các muội mau lên đi, tiếp tục dây dưa là trời tối mất đó.”

Lăng Thiên không nhịn được mà thúc giục. Trong ánh mắt lấp lóe tinh quang, giống như là sắc quang của một sắc lang..

Nghe hắn thúc giục, ba nàng nhất thời quên cả trêu chọc hắn, bắt đầu khẩn trương. Từng người đều giấu kỹ nắm tay ở sau lưng, thần tình vô cùng cẩn thận.

Kịch liệt triển khai lần thi đấu thứ hai.

Hai đợt qua đi, sau hai tiếng cười duyên đắc ý, lại có thêm một người bại trận…

Bại trận chính là nhân vật chính của lần tiêu độc này – Ngọc Băng Nhan.

Trên mặt Ngọc Băng Nhan đã sớm là một mảnh đỏ bừng, sớm đã quên đi nỗi sợ hãi đối với Huyền Âm Thần Mạch, cúi đầu đứng tại chỗ, toàn thân cứng ngắc…

“Dám chơi dám chịu, cởi!” Lăng Thiên gào lên một tiếng, đột nhiên cảm thấy rất là vui vẻ.

“Không đâu!” Ngọc Băng Nhan ưm một tiếng, bụm mặt đặt mông ngồi trên mặt đất, một tay nắm chặt lấy váy, hai chân gấp lại như chân chim, giấu mặt vào bên trong.

Tiểu nha đầu này rõ ràng là chơi xấu nha.

Lăng Thần cùng Lê Tuyết nhìn nhau.

Lăng Thiên vô cùng tức giận, tựa như thượng cấp vung tay: “Các muội mau tiếp tục, huynh tới thu thập nàng ta!”

Vẻ mặt như kẻ trộm đi đến, cười hắc hắc nói: “Nhan Nhi à, cho muội hai lựa chọn, thứ nhất, muội tự mình cởi, đương nhiên, có thể giữ lại áo lót, thứ hai, huynh sẽ giúp muội cởi, hề hề, bất quá, huynh có thể cam đoan, ngay cả quần lót cũng không lưu lại, sao nào?”

Ngọc Băng Nhan cực kỳ e thẹn, ngẩng đầu lên, hai mắt vụt sáng, nhìn Lăng Thiên: “… Có thể giữ lại áo lót ư?”

“Nếu muội không muốn giữ lại, đương nhiên cũng được mà.” Lăng Thiên gật đầu khẳng định.

“Hừ!” Ngọc Băng Nhan yêu kiều hừ một tiếng, chân chà chà xuống mặt đất, đột nhiên len lén nhìn ba người: “Huynh… Mấy người… Xoay người sang chỗ khác đi…”

Lăng Thần và Lê Tuyết cười hi hi, bộ dạng như đang xem kịch hay: “Băng Nhan muội muội, chúng ta đều là nữ nhân, muội việc gì phải xấu hổ. Khi ba người chúng ta cùng tắm với nhau, còn cái gì là chưa từng nhìn thấy! Nhìn bộ dạng e lệ của muội, thật không tiền đồ tí nào!”

Ngọc Băng Nhan có phần uất ức, tức giận nhìn hai người.

Lắp bắp nói: “ Các tỷ có tiền đồ… Hai tỷ cũng đừng đắc ý vội, tiếp đó sẽ là hai tỷ, lẽ nào các tỷ ... thoát được hay sao?”

Vẻ mặt hai nàng tức khắc cứng đờ, phẫn nộ trừng mắt nhìn Ngọc Băng Nhan.

Lăng Thiên lại có phần hứng thú, nhìn ba nàng, mỗi khuôn mặt xinh đẹp đang bắt đầu đỏ bừng lên, trong lòng nhất thời cảm thấy khoái mỹ vô bì. Thấy mình ở đây, chỉ sợ tam nữ sẽ xấu hổ không thôi, tròng mắt xoay động, nói: “Huynh đi đốt than củi trước, các muội cũng không cần phải bao bố kéo tiếp nữa, sớm muộn gì cũng đều như vậy thôi, nhanh tay lên, giúp Băng Nhan loại trừ Huyền Âm Thần Mạch mới là việc chính, những việc khác để sau hãy nói. Lê Tuyết, nàng hiểu rõ nội đan của Lân Giáp Long nhất, nhất định phải chuẩn bị cho kỹ. Lăng Thần, bây giờ nàng giúp Băng Nhan ăn một viên đại hoàn đan đi. Nhớ kỹ, giúp nàng thôi hóa dược lực ngay lập tức. Sau khi dược lực của Đại Hoàn Đan hoàn toàn khai mở, lúc đó kinh mạch sẽ ở trạng thái hoạt động mạnh nhất, thì mau chóng ăn một chút nội đan Lân Giáp Long vào. Liền có thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Mà đến lúc đó, toàn bộ than củi trong phòng này cũng đã được đốt xong. Thân thể chúng ta ở giữa, vừa vặn nội hỏa xông ra, ngoại hỏa bức vào, vừa đủ để thôi động hàn độc trong cơ thể, lúc đó Kinh Long Thần Công của huynh có thể mượn hỏa lực nội ngoại, nhất cử khống chế hàn độc. ”

Chép chép miệng, Lăng Thiên có chút tiếc hận nói: “Đáng tiếc, loại than đá đỏ mà huynh mang đến đây chỉ có thể duy trì cháy liên tục ba ngày ba đêm, nếu có thể tạo ra loại tiên thiên chân hỏa trong truyền thuyết, thì quả thực là hoàn mỹ.”

Lê Tuyết cười ha hả: “Nếu huynh có thể tạo ra tiên thiên chân hỏa, phòng chừng phải đạt đến tầng thứ mười ba của Kinh Long Thần Công! Đây căn bản là cảnh giới trong truyền thuyết, làm gì có ai từng đạt đến?! Hơn nữa, nếu huynh thật sự có bản lĩnh như thế, vậy có thể trực tiếp luyện hóa Huyền Âm Thần Mạch trong nội thể Băng Nhan muội muội, hơn nữa chỉ trong một đêm liền có thể sản sinh ra một cao thủ tuyệt đỉnh! Đáng tiếc, hiện tại huynh mới chỉ là tầng thứ mười mà thôi.” Nói rồi, Lê Tuyết bĩu môi, hơi có bộ dáng khinh bỉ.

Những lời chen ngang như vậy, đã khiến cho xấu hổ của tam nữ tiêu trừ không ít, mỗi người đều bưng miệng nhỏ mà nhìn Lăng Thiên gần như trần truồng đi châm than củi, không khỏi mắc cỡ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, đôi mắt khép hờ.

Lê Tuyết phất tay , vài tiếng liên tục vang lên, tiếp đó tấm vải bố màu trắng duy nhất bị khai mở, tựa như nước chảy mây trôi, bay lên giữa không trung, treo trên đó. Kỳ quái chính là, rõ ràng là treo giữa không trung, trong giây lát, đã hình thành một cái vòng tròn. Tiếp đó, ở giữa thạch thất, tạo thành một cái tiểu không gian do vải bố trắng tạo lên.

Thiên tàm ti!

Loại sợi cực nhỏ vô sắc lại cực kỳ bền chắc này, ngoại trừ thiên tàm ti ra, cũng không có bất kỳ thứ nào khác có thể đạt đến hiệu quả như vậy. Từ sau khi Lăng Thiên đưa thiên tàm ti cho Lê Tuyết mượn ở Bắc Ngụy, thì trực tiếp trở thành Lưu Bị mượn Kinh Châu, một đi không trở lại…

Những âm thanh cực nhỏ vừa mới rồi, chính là Lê Tuyết dụng tang hồn đinh găm lên tường bằng đá trong mật thất, liền đó nổi lên những thanh âm của thiên tàm ti.

Lăng Thiên vội vàng châm lửa ở vòng ngoài. Phương pháp của hắn cực kỳ đơn giản. Ở bốn bức tường, đều là từng đống than củi, cao thấp bằng nhau, nếu hắn dùng một chút thuốc gây cháy để châm lửa, không những mất thời gian, mà còn bốc khói mù mịt, trong không gian tuyệt đối kín mít thế này, bất kỳ ai cũng có thể bị sặc mà ngất xỉu.

Biện pháp của Lăng Thiên lại là, trực tiếp vận khởi Kinh Long Thần Công đến tối cao, sau đó chuyển hóa thành nội lực thuần dương phóng ra, trong nháy mắt châm lửa, như vậy, chỉ tạo thành một chút khói xanh, tiếp đó sẽ không còn gì khác. Thoải mái đi một vòng quanh thạch thất, đã đốt cháy toàn bộ than củi ở bốn bức tường.

Lúc này trời vừa mới nhập thu, khí trời vẫn còn khá nóng bức, tuy rằng thạch thất trong lòng núi có cảm giác dịu mát, nhưng với số lượng than củi khổng lồ như vậy, một khi cháy lên, nhiệt lượng sản sinh ra không phải là chuyện đùa. Lăng Thiên trong nháy mắt có một loại cảm giác như đang tắm hơi ở kiếp trước. Thậm chí, so với tắm hơi còn nóng hơn nhiều…

Đương nhiên, cùng với than củi không ngừng bị đốt cháy, nhiệt độ trong thạch thất cũng không ngừng tăng lên kịch liệt.

Lăng Thiên nhìn Lê Tuyết treo màn trắng giữa thạch thất, có chút cảm giác dở khóc dở cười. Ở trong mắt hắn, bốn tấm màn trắng này gần như hoàn toàn không có, đây chẳng phải là giấu đầu hở đuôi ư?!

Không phải sao? Không treo màn lên cũng chỉ có bốn người bọn hắn, treo lên thì cũng chỉ là bốn người, chỉ tăng thêm một chút biến hóa, hơn nữa, Lăng Thiên chính là nhân vật quan trọng nhất trong lần triệt bỏ Huyền Âm Thần Mạch lần này. Vô luận thế nào thì hắn cũng phải đi vào trong. Sớm muộn gì thì cũng phải trần truồng nhìn nhau, như thế, treo màn lên hay không thì có khác gì nhau?

Lăng Thiên không biết rằng, ba người Lăng Thần treo màn này lên, cũng có ý riêng của các nàng. Chí ít là những nữ nhi gia, cảm giác của các nàng không giống như hắn. Nếu trực tiếp cởi quần áo ở bên trong thạch thất, tam nữ sẽ khó tránh được cảm giác cởi quần áo ngay tại hoang giao dã ngoại. Tuy rằng trong thạch thất tuyệt sẽ không có người thứ năm tiến vào, nhưng loại cảm giác vi diệu tựa bản năng của nữ nhi gia này vốn đã tồn tại trong tiềm thức mỗi nàng.

Lúc này ở bên trong thạch thất treo lên một tấm màn trắng, cảm giác của tam nữ sẽ khác đi. Giống như giữa hoang giao dã ngoại dựng lên một phòng nho nhỏ, tuy rằng nhân số vẫn như vậy, nhưng không gian khá nhỏ ấy, lại làm cho tam nữ có cảm giác an toàn vô hạn. Thậm chí, có thêm Lăng Thiên ở giữa chúng nữ, nhưng lại chỉ khiến cho họ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, hưng phấn, thậm chí là kích thích.

Đương nhiên, với tâm lý tinh tế của những cô nương gia, Lăng Thiên không buồn nghiên cứu, đương nhiên sẽ không hiểu rõ những thứ rối rắm như vậy.

Hiện tại trong lòng Lăng đại công tử, tràn ngập những tâm tư hỗn loạn cùng với xấu xa.

Không thể trách được hắn. Bởi dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, thân hình của tam nữ ở bên trong mờ mờ ảo ảo, dương như là ở trong sương mù ngắm hoa, lại càng tăng thêm vài phần thần bí và mê hoặc. Nghe tam nữ thấp giọng đùa giỡn nhau, còn có cả tiếng kinh hô yêu kiều được đè xuống, Lăng Thiên tuy biết rõ rằng là không thích hợp, nhưng phản ứng trong lòng lại vẫn cứ cường liệt không gì sánh nổi.

Từ chỗ này nhìn qua, có thể thấy rõ ràng, bên trong màn trắng, trên người ba vị mỹ nhân tuyệt sắc đã không còn một mảnh vải che thân, loại cảm giác phiêu dật này, ngược lại như đang ngắm ba khối bạch ngọc vô hạ. Thậm chí nếu đến gần quan sát tỉ mỉ một chút, xuyên qua màn trắng, có thể loáng thoáng nhìn thấy thân thể thanh xuân mỹ lệ tới cực điểm của tam nữ…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK