Mục lục
[Dịch] Lăng Thiên Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là Lăng Thiên công tử tới! Lăng Thiên công tử tự mình tới trợ giúp chúng ta!“Tiếng gào thét, phấn chấn trong nháy mắt truyền khắp chiến trường!

Lăng Thiên! Hai chữ này tựa hồ mang theo ma lực thấn kỳ, giữa chiến trường thảm liệt, từng chiến sĩ của Lăng gia đột nhiên như ăn phải xuân dược, sinh khí dồi dào, còn những binh sĩ của Tiêu gia lại đột nhiên như bị một đòn cảnh cáo muộn màng thoáng cái héo rút, ánh mắt sợ hãi thỉnh thoảng lại liếc nhìn về nơi đại kỳ đang lay động sĩ khí giảm đi rất nhiều.

Bên này tăng lên, bên kia giảm xuống, Không ngờ binh sĩ Lăng gia vốn đã ngập trong nguy cơ, dĩ nhiên mở ra một vòng công kích, chống lại đại quân của Tiêu gia. Lăng Thiên hiện tại là thần tượng của toàn bộ chiến sĩ, quân đội dân chúng trên khắp đại lục, Cưỡi ngựa dũng mãnh xông pha giữa năm mươi vạn đại quân cứu người, vậy mà toàn thân trở ra, thậm chí còn có thể bẻ gãy gần năm mươi vạn đại quân, giết người đầy đống xương cốt chất thành núi, hơn nữa mượn cơ hội đánh một trận tiêu diệt toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của Bắc ngụy!

Mà những chiến tích hiển hách đó sớm đã loan truyền khắp đại luc Thiên Tinh, người người đều nghe nhiều thành quen trong khi đó nhân vật chính Lăng Thiên đã gần như trở thành một tồn tại giống như thần vậy.

Giữa lúc này nghe thấy Lăng Thiên bất ngờ đến đây, tức thì trong lòng các chiến sĩ của Lăng gia tràn lên kiên định, ai nấy đều cảm thấy hơn mười vạn đại quân chó má của Tiêu Phong Dương đã không đáng để quan tâm nữa rồi.,,Đây chính là đòn phủ đầu trong kế công tâm của Mạnh Ly Ca! Mạnh Ly Ca vốn là người luôn luôn tính toán chính xác làm sao có thể bỏ qua loại phương pháp cực kỳ hiệu quả để đề thăng sĩ khí chiến sĩ bên mình này?? Hắn gần như không cần suy nghĩ đã lập tức làm như vậy,,,

chấn động do “Lăng Thiên" đến gây ra cho chiến sĩ song phương còn chưa qua đi, viện binh tinh nhuệ của Mạnh Ly Ca đã xuyên đến trước trận, không có chút nào dừng lại, vài tiếng kèn lệnh chói tai kéo dài như cắt phá trường không, run rẩy vang lên. Những chiến sĩ Lăng gia đang ở trên chiến trường tức thì đồng loạt tách ra hai bên, tiếp đó lợi tiễn ngập trời tựa như mây đến che lấp cả vầng thái dương rực rở giữa trời xanh khi khắp cả bầu trời chợt tối sầm lại, hàng ngàn hàng vạn lợi tiễn đã bắn vào trong trận doanh của Tiêu gia! Vô số tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên, ba ngàn kỵ binh vừa đến của Lăng gia đã tựa như một con sóng tựa như lôi đình vạn quân mang theo khí thế thái sơn áp đỉnh xông vào chiến trường, xông vào trận địa địch! Tựa như một bầy voi hùng tráng tới cực điểm xông vào bầy dế giữa thảo nguyên!

Ba nghìn kỵ sĩ đồng loạt huy xuất trường đao sắc bén! MỘt loạt những ánh đao sắc bén mà chỉnh tề nháy mắt trảm phá trời Cao, hóa thành một đạo thiểm điện trắng sáng rực rở, trảm phá ra vô số máu tươi đỏ rực. Vẻ mặt của ba ngàn kỵ sĩ kiên cường lạnh lùng. Ánh mắt càng lạnh lẽo. Không dừng lại một phút, xuyên phá trận địa của địch. Lưu lại một con đuờng đầy máu tươi. Đã công kích đến ranh giới phía sau binh mã của Tiêu gia!

Khi tất cả mọi người đều cho rằng đội nhân mã này chắc chắn sẽ ghìm ngựa quay đầu để lần thứ hai lao vào giết chốc, thì đội binh mà này lại hành động vượt ra ngoài dự liệu của chúng nhân, sau khi phá tan trận địa địch nhân, Không ngờ không đứng lại. Mà là cả đám đều thúc chiến giầy vào bụng ngựa. Lần thứ hai đề thăng tốc độ của chiến mã. Cứ như vậy lao thẳng về phía trung quân của Tiêu Phong Dương! Trung quân của Tiêu Phong Dương không những là mắt xích yếu hại quan trọng nhất, mà còn là nơi được phòng hộ nghiêm mật nhất. Cách làm của ba ngàn kỵ binh này, gấn như là đang tự minh đâm đầu vào chỗ chết! Tất nhiên Bọn họ thực sự đang đi tìm tử địa, Nhưng là bọn họ muốn cái chết của mình có giá trị!

TỐC độ của chiến mã đã được đề thăng tới cực hạn, Ngựa không ngừng xoải chân chạy như bay về phía trung tâm, Mũi ngựa không ngừng phun nhả bạch khí, Đây chính là biểu hiện của chiến mã đã tiêu hao sức lực đến cực điểm, Mà đại bộ phận lực lượng bị tiêu hao. Đã Chuyển hóa thành những bước chạy nhanh nhất, sắc bén nhất! Các kỵ sĩ huy vũ trường đao vừa nhiễm máu tươi đỏ lồm, mang theo sát khí lạnh thấu xương vừa mới bắt đầu bốc lên, thẳng tiến không lùi nhắm phía Tiêu Phong Dương, nhắm phía đại quân Tiêu gia!

Tử Sĩ!

Đội nhân mã đang tự tìm đến cái chết này chính là nhóm tử sĩ tinh nhuệ chịu sự quản lý của Lăng gia! Lấy ý nghĩ chắc chắn phải chết, khai mở một lổ hổng giữa đại quân của Tiêu Phong Duơng! lợi ích hóa tối đa cái chết của bản thân!

Ở một phía khác trong trận doanh của Lăng gia, tấm lệnh kỳ được huy khởi đồng loạt, cùng lúc đó, một đội kỵ binh của Lăng gia lại vọt ra vẫn là ba ngàn người! Bám sát con đường máu mà những chiến hữu vừa mở ra điên cuồng phóng ngựa lao lên!

Vừa có một lộ quân!

Tiếp đó... lại thành một lộ quân..

Tổng cộng có tám lộ quân hai vạn bốn ngàn kỵ mã của Lăng gia, cực kỳ chỉnh tề lại thêm điên cuồng tới cực điểm xông ra! Hoàn toàn coi những khuôn mặt dữ tợn của đội ngũ công thành bên Tiêu gia như không có, cứ như thế không tiếc hi sinh không tiếc phải trả giá, không ngại trúng tên lao lên! Sau kỵ binh tiếp đó là bộ binh dày đặc giống như nộ hải phong ba uy thể như bài sơn đảo hải ép đến!

Tròn hai vạn bốn ngàn kỵ binh tinh nhuệ! Tám vạn năm ngàn bộ binh! Quân lực tổng cộng vượt quá mười vạn, đây đã là lực công kích mạnh nhất trong giai đoạn hiện tại Mạnh Ly Ca có khả năng xuất ra! Vừa mới đến chiến trường liền không bảo lưu, toàn bộ quân lực được ném vào trận chiến này!

Không có đội ngũ dự bị nào khác, không nhìn trước ngó sau không một chút do dự!

Quyết chiến một trận!

Trong trận doanh của Lăng gia, chỉ còn lại duy nhất một vạn bang chúng của Cuồng Phong bang hộ doanh! Bọn họ đương nhiên có sức chiến đấu nhưng dù sao cũng không phải là quân đội chính quy, do đó bọn họ không thể trực tiếp tham dự vào trận chiến này! Lăng Tam, Lý Tam hai vị bang chủ của Cuồng Phong Bang cặp mắt đỏ hồng tay nắm chặt đao, cánh tay không ngừng múa máy, toàn thân sôi sục chiến ý, kích động đến mức bắt đầu run rẩy, hận không thể lập tức lao thân vào chiến đấu, trong trận chiến thảm liệt tới cực điểm này. Nhưng dưới nghiêm lệnh của Mạnh Ly Ca một bước cũng không dám vọng động, gân xanh cấp bách nổi đầy trán!

Đây cũng là một kế hoạch chiến đấu điên cuồng tới cực điểm!

Bằng thương vong cực đại, đổi lấy trận chiến này, bằng vào phương thức cực nhanh để kết thúc sau đó lập tức điều quân quay về lại Thừa Thiên! Đây chính là chiến thuật được ăn cả ngã về không của Mạnh Ly Ca cho dù thực lực của Thừa Thiên hùng hậu nhưng muốn duy trì ba mặt đồng thời khai chiến, cũng không thể gánh vác nổi Ba phương cũng lúc khai chiến đã gần như hút sạch toàn bộ binh lực nội bộ Thừa Thiên, Thừa Thiên lúc này tựa như một xử nữ trần truồng cũng là một thành thị hoàn toàn không bố trí phòng vệ! Lúc này đã không còn thời gian để giằng co với Tiêu gia nữa rồi

Tiếp tục hao phí, tiền của Tiêu gia cố nhiên không còn khả năng hao phí vào chiến tranh Vì thế trên phương điểm này, Thừa Thiên buộc phải dùng tốc độ lôi đình vạn quân một kích tiêu diệt gọn lực lượng trung quân của Tiêu gia! Đánh một trận hoàn mỹ về mặt thời gian!

Truớc khi Ngọc gia, đại địch phương bắc kịp phản ứng, triệt để kết thúc chiến đấu ở bên này! Bằng không vạn nhất, thời gian kéo dài một chút, tất nhiên sẽ bị Ngọc Mãn Lâu tìm được thời cơ chiến đấu huy binh tiến xuống phía Nam, đến lúc đó bốn phía giáp công, Lăng gia rất có khả năng sẽ lập tức rơi vào cục diện tứ phân ngũ liệt mà bại vong! Tuy rằng Lăng Thiên và Ngọc Mãn Lâu có ước hẹn năm năm nhưng vấn đề là, tất cả mọi người bao gồm đám người Lăng Thiên, Mạnh Ly Ca, Lê Tuyết, Lăng Thần đều không cho rằng Ngọc Mãn Lâu sẽ bảo trì phong độ quân tử của hắn, mà bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này! Bởi vì đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng!

cho nên Mạnh Ly ca kiên quyết áp dụng loại đấu pháp thương địch một ngàn tự hại tám trăm này! Muốn thần tốc chiến thắng ai binh chỉ có dùng thương vong thật lớn, phải trả một cái giá đắt đến mức không thể thừa nhận! Trừ cách này ra không còn phương pháp nào khác! Phàm lạ có một chút biện pháp khác là một đại gia binh pháp, Mạnh Ly Ca sẽ tuyệt không như vậy, lựa chọn được ăn cả ngã về không, bí quá hóa liều! Nhưng hiện tại thật sự là không có lựa chọn nào khác thà rằng chọn hi sinh trả giá thật đắt, cũng phải nhất cử dẹp yên uy hiếp lớn nhất ở phía Đông!

Trong mắt của Tiêu Phong Dương bắt đầu kịch liệt co rút! Rốt cục đến rồi! Không ngờ động tác của Lăng gia lại nhanh đến như vậy. Tất cả những bố trí này, quả thực giống như đã an bài tốt từ trước đó, sớm đã có sự chuẩn bị. Chẳng lẽ, trận lũ lụt bất thình lình kia quả thực do Lăng gia tạo ra? Nhưng là, bọn họ đã làm như thế nào đây? Đẩy ngã một ngọn núi lớn sao? Điều này sao có thể chứ, đây là Chuyện mà nhân lực vô pháp làm nổi, Nếu như nhân lực thực sự có thể làm được, Tiêu gia cũng sẽ không yên ổn tiêu dao hơn năm trăm năm như vậy!

Chuyện đã tới trước mắt, Tiêu Phong Dương không có thời gian tự hỏi Lăng gia có phải đã sớm có chuẩn bị hay không, cũng không có thờl gian để suy nghĩ sông Bích Lân bị cắt ngang có phải là âm mưu của Lăng gia hay không, Những điều này đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa rồi, Tiêu Phong Dương chỉ biết rằng trận chiến hôm nay, rất có khả năng chính là trận chiến cuối cùng của đời mình!

Nếu là loạt kỵ binh đầu tiên của Lăng gia thực sự phá tan phòng tuyến của trung quân, đại quân Tiêu Phong Dương sẽ lập tức rơi vào một mãnh loạn cục! Tuy rằng biết nó tất bại Tiêu Phong Dương cũng sẽ không để cho loại chuyện sỉ nhục đó phát sinh!

Hắn thà rằng Chết trận một Cách oanh oanh liệt liệt!

Hai tròng mắt đỏ như máu của Tiêu Phong Dương bắn ra những tia điên cuồng, kiên quyết phất lệnh kỳ trong tay xuống! Nhất thời bầu trời bị lợi tiễn đen kịt che phủ! Trong trận doanh của Tiêu gia, lợi tiễn không ngừng được bắn vun vút ra ngoài! Nhất thời kỵ binh của Lăng gia có không ít người theo vũ tiến ngã xuống nhưng thế lao lên quá nhanh một bộ phận nhân mã xuất trận đầu tiên đã thành công thoát khỏi phạm vi uy hiếp của cung tiễn, khoảng cách đến quân trận của Tiêu gia, đã không quá độ dài một mũi tên bắn ra. Loại cự ly này, trừ phi Tiêu gia tiến hành các loại công kích khác, bằng không liền vô pháp tổn thương được bọn họ!

Tiếng kèn thê lương vang lên, gần mười vạn binh mã còn lại của Tiêu gia đồng loạt lớn tiếng hét vang thanh âm chấn động thiên địa, tiếp đó đồng loạt tấn công nữa số nhân mã của Lăng gia vừa lao đến. Tiếng bước chân như sét giật, nghênh đón phương hướng trùng kích của kỵ binh Lăng gia, liều chết quên mình mà nhào đến!

Mặt đất kịch liệt xung động kỵ binh song phương càng lúc càng sáp gần vào nhau đến mức tự mình có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương thậm chí có thể thấy được sát ý dầy đặc trong cặp mắt đầy tia máu của đối phương!

Tuyệt đại bộ phận cung thủ của Tiêu gia chỉ kịp bắn thêm hai loạt tên thì kỵ binh hai nhà đã như sấm đánh sét giật lao vào nhau! Ngay sau đó, toàn bộ ánh mắt của chúng nhân liền bị ánh đao kiếm lấp lóe chiếu rọi, tiếng gào thét như tiếng tru của dã thú cùng lúc xuất trong miệng của kỵ binh song phương máu tươi lệch trời bắn lên!

Mội tiếng hú dài vang lên!

Hậu phương của Tiêu gia, từ đỉnh một ngọn núi nhỏ, đột nhiên xuất hiện mội đội kị binh đông đảo, tựa như thiểm điện cực nhanh từ trên đỉnh núi vọt xuống, Khi chúng nhân còn chưa kịp phản ứng, đội kỵ binh ấy đã điên cuồng và ngang tàng xuyên vào hậu phương của Tiêu gia!

Một tiếng hét lớn vang lên: "Lăng Thiên ở đây!"

Thanh âm như sấm động bát phương đều có thể nghe thấy!

Người dẫn đầu, hắc bào kim quan (áo choàng đen, mũ sắt sáng choang) mặt như ngọc thạch nổi bật bất phàm, chính là Lăng gia thiếu chủ, một đời sát thần được đại luc công nhận Lăng Thiên! Lăng Thiên đi giữa, Phùng Mặc bên trái, Lăng Thập Thất bện phải, theo sau có một ngàn năm trăm đại hán cao lớn hùng tráng mạnh mẽ như hổ xuống núi, xông thẳng vào giữa đám người đang kịch liệt đánh giết, mang theo một mãnh tinh phong huyết vũ, hàng loạt những tiếng kêu thảm vang lên, vô số tàn chi toái thể bắn ra bốn phía! Tựa như một con thuyền khổng lồ hạng nặng lao trên mặt nước, máu tươi, những mảnh tay chân thân thể đứt vở bắn sang hai bên!

Mội thanh đại đao từ trong tay Lăng Thiên bắn đi, giống như sao băng vượt qua chừng một trăm trượng rắc một tiếng, trảm soái kỳ trung quân Tiêu gia đang đứng sừng sững Cao chót vót thành hai đoạn, không những vậy, thế bay của đại đao vẫn mạnh mẽ chưa tàn xuyên thủng vào đoàn người, lại chém ba gã đại hán thành sáu mảnh!

Đại doanh Tiêu gia, rốt cục vì sự hiện thân của Lăng Thiên mà triệt để lâm vào trong cảnh hỗn loạn! Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện, tựa như chiến trường đang chém giết kịch liệt được tiêm thêm một liều thuốc trợ tim, chiến trận vốn dĩ thảm liệt lại càng thêm thảm liệt hơn! Đồng thời cũng đánh tan một điểm huyết khí và ý chí chiến đấu cuối cùng còn sót lại của đại quân Tiêu gia!

Trong đoàn kỵ binnh ở chính diện của Lăng gia, một quan quân có tấm thân nhỏ gầy sớm đã nhảy xuống ngựa, giống như quỷ mị, chợt hiện vài cái, đã một thân một mình thâm nhập vào giữa đại doanh của Tiêu gia, kiếm quang rực rỡ chợt lóe, hơn mười người Tiêu gia xung quanh lập tức kêu thảm ngã vật xuống đất. Truớc khi những người khác kịp xúm lại, bóng người nhỏ gầy ấy đột nhiên xoay tròn, từ trong tay hắn đồng loạt bắn ra bẩy tám Cục tròn tròn đen xì to Cỡ trứng chim bồ Câu, bắn vào trong đám người ở phía xa xa, ngay lúc đó lại xoay tròn một lần nữa, lại thêm hơn mười Cục tròn tròn đen Xì bắn ra ngoài! Đại bộ phận lại vào trong đội ngũ Cung thủ của Tiêu gia! Lọt vào giữa đoàn người đày đặc!

"Ầm ầm "

Không hề có bất luận một dấu hiệu nào, đột nhiên những tiếng nổ mạnh luân phiên vang lên kịch liệt, tại những chỗ mà những cục tròn tròn kia rơi xuống, khi mỗi một cục tròn nhỏ ấy phát nổ hầu như đều biến thành một khoảng trống không, Lại thêm một cục tròn tròn kỳ lạ khác phát nổ, tiếp đó lại thêm một cục tròn nhỏ nữa nổ mạnh, Giữa không trung, giống như một người chim không cánh bay lên rất cao!

"Ta khinh! Chấn thiên lôi!" Toàn thân Lăng Thiên chấn động “Nha đầu kia cũng tới hả trời!”

Bóng người nhỏ gầy nọ hú dài một tiếng, tựa như tiếng phượng giữa trời cao, trong trẻo du dương, thân thể tung bay phiêu hốt, cùng lúc thân thể mềm mại của nàng từ từ bay lên, lại có thêm vô số những cục tròn nhỏ từ trên người nàng bắn ra bốn phương tám hướng, lọt vào trong đoàn người Tiêu gia, oanh tạc, tạo lên một mãnh kêu la thảm thiết, huyết nhục tán loạn ngập trời!

Đôi mắt phượng thon dài, một mảnh sát khí lạnh lẽo! chính là Lê Tuyết, Lê đại tiếu thư mang theo vũ khí bí mật của nàng hoành không xuất thế! Dưới sự cộng kích của một mình nàng nhân số thương vong đã gần một ngàn! Mà trọng yếu hơn là, khi loại vũ khí kỳ lạ này xuất hiện, càng khiến cho chí khí của chiến sĩ Tiêu gia như xuống dốc không phanh!

" Muội lại còn làm ra loại đồ chơi này nữa ai cho muội dùng loại đồ chơi đó như thế hả?" Tiếng quát căm giận của Lăng Thiên từ rất xa truyền đến, tựa hồ rất không hài lòng, những câu tiếp theo của hắn lại bại lộ ra ý đồ chân thực của hắn: dùng như vậy quá lãng phí. đừng dùng hết! Lưu lại cho ta mấy cục đồ chơi nhé!"

Lê Tuyết hừ một tiếng, tức giận, phẩn hận nói: "Hết sạch rồi. một cục cũng không còn. Huynh tiếp tục là tiên sinh gàn dở đi! Ngụy quân tử!"

Trường kiếm của Lăng Thiên đảo qua, nhảy xuống ngựa, thân thể vài tên binh sỉ của Tiêu gia liền bị đánh cho xoay ngược, máu tươi điên cuồng phun ra bắn ra bên ngoài, Lăng Thiên vừa cấp tốc lao đến phía Lê Tuyết, vừa lớn tiếng nói: "Nói bậy! Muội nói ai là ngụy quân tử đấy?"

Lê Tuyết khịt mũi hừ hai tiếng, thân thể xoay tròn một lần nữa sáu cuc chấn thiên lôi bay xa, đồng thời bên cạnh có bảy tám địch nhân cùng ngã xuống dưới kiếm của nàng, giữa trăm bận ngàn rộn, còn mỉa mai trả lời: "Lăng thiếu gia, trừ huynh ra còn kẻ nào xứng với danh hiệu đó hay sao? Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa lại không cho bách tính đốt đèn.Ngụy quân tử! ”

Lăng Thiên cười hắc hắc, không đẩy đưa với nàng ở vấn đề này nữa quát to :“ Bất luận ta có phải là chân quân tử hay là ngụy quân tử cũng không quan trọng, không cần nói nhiều nữa, muội cho hay là không cho hả?"

Lê Tuyết mềm mại bay lên, tà tà bay xa tám trượng, Trong phạm vi tám trượng nàng nhảy đi ấy, toàn bộ binh sĩ của Tiêu gia cùng lúc biến thành hai đoạn “Không cho là không cho.Nhất định không cho huynh! Huynh cắn muội ChắC?!"

Lăng Thiên giận dữ, Liệt Thiên Kiếm bắn ra kiếm quang màu trắng rực rỡ, quét ngang mội vòng như thùng nước, mười trượng xung quanh người hắn nhất thời biến thành khoảng không, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, muội dám nói không cho, thì muội đừng có hối hận đấy! Chờ ta trở lại nhất định phải dụng gia pháp, bắt muội chấp hành đập nát cái mông nhỏ của muội!"

“ Ai cho huynh tùy tiện đánh người, ại sợ ai chứ?" Từ rất xa truyền đến tiếng cười của Lê Tuyết, tiếp đó lại là mội loạt những vụ nổ kịch liệt nối tiếp nhau. Hai người này, không ngờ giữa chiến trường, giữa mười vạn nhân mã đang liều mạng chém giết, trò truyện không chút cố kỵ.,, Điều này làm đám người Phùng Mặc đang ở bên cạnh Lăng Thiên không biết nên khóc hay nên cười, Bất quá hai người này miệng vẫn nói chuyện phiếm, nhưng tay họ lại không có phút nào nhàn rỗi số người chết trong tay bọn họ, so với bất luận người nào khác trên chiến trường đếu nhiều hơn rất nhiều. Thân thể Lăng Thiên như quỷ mị, thoắt ẩn thoắt hiện, giết thành một đường máu thật dài như mội đợt sóng cuồn cuộn xuất hiện trước mặt Lê Tuyết, đưa một tay ra: “cho huynh đi!"

Lê Tuyết hừ một tiếng, ném túi da ở bên hông sang phía hắn

"Cảm tạ ha ha... Có được thứ này là có thể đã nghiện rồi..." Lăng Thiên nhất thời hóa giận làm vui đưa tay vào trong túi lục lọi: "Đợi quay về huynnh sẽ thưởng cho muội thứ rất tốt... Ách..." Đột nhiên biến sắc lửa giận trùng thiên: “Không còn gì hết?"

Lê Tuyết cười hắc hắc, làm măt qụỷ, tay phải giương lên, hai cục chấn thiên lôi cuối cùng bay ra ngoài cười dài nói: "Muội đã cho huynh cả rồi Còn gì!"

Lăng Thiên giận run người! Thật sự là không có cách nào nắm bắt được ma nữ xinh đẹp này mà! Khi Lăng Thiên đến, từ hai hướng giáp công, chiến cuộc rốt cục đã nghiêng hẳn về một bên, tiếp đó Lăng Thiên lại họp sức với Lê Tuyết xuất thủ lại thêm Lê Tuyết tung ra một loạt nhữnng vụ nổ kịch liệt, Càng triệt để làm loạn địch doanh, Trong lòng binh sĩ tướng lĩnh của Tiêu gia đã không còn ý chí chiến đấu, Ngược lại với bên Tiêu gia, khi thế của chiến sĩ Lăng gia lại càng thêm mạnh mẽ như trường hồng

Ở phía ngoài cùng của đại quân Tiêu gia, dưới sự sợ hãi đến cực độ, rốt cục có một đội nhân mã đầu tiên không thể tiếp tục nổi nữa triệt để tan vở, tứ tán chạy đào mạng, Loại tình huống sợ hãi này một khi xuất hiện, sẽ giống như ôn dịch, chỉ một thoáng sẽ lan khắp toàn quân, số người rời khỏi đội ngũ chạy trốn càng ngày càng nhiều rốt cục không thể vãn hồi!

Binh bại như núi đổ!

Tiêu Phong Dương thở dài một tiếng, nhìn vẻ mặt đầy sát khí đang giết về phía mình của Lăng Thiên lại nhìn tướng sĩ Tiêu gia bỏ chạy khắp nơi, không khỏi mất hết can đảm, trường kiếm chợt hoành ngang đã gác ở cổ, Đột nhiên ha hả cười dài một tiếng, lạnh lùng nói:

"Nghĩ không ra Tiêu Phong Dương ta suốt đời bất bại lại cũng có ngày hôm nay!"

Tay khẽ động, đã định hoành kiếm tự vẫn

"Keng!" Một đồng tiền nho nhỏ từ Xa bay tới, kích lên trên thân trường kiếm, trường kiếm nhất thời văng ra ngoài giữa không trung gãy thành hai đoạn, Tiêu Phong Dương kiên quyết muốn chết, trường kiếm tuy rằng bị người ta đánh rơi đúng lúc, nhưng vẫn kịp rạch lên cổ hắn một lỗ hổng rất sâu, máu tươi bắn tóe ra ngoài, Thân thể lung lay hai cái, từ trên lưng ngựa đột nhiên ngã xuống!

cho đến lúc này, tiếng xé gió ù ù của đồng tiền lướt trong không trung mới truyền đến, Mội đạo bóng đen nhỏ dài bắn tới, thế đến vô cùng cấp bách cảm giác so với tên rời dây cung chỉ hơn chứ không kém, trước khi Tiêu Phong Dương kịp rơi xuống đất, lại đã tiếp lấy thân thể của hắn.

Lăng Thiên một tay nâng thân thể của Tiêu Phong Dương, tay kia cấp tốc điểm vào các huyệt đạo trên cổ Tiêu Phong Dương, tiếp đó một mảnh lụa mỏng màu trắng liền quấn kín cổ của Tiêu Phong Dương. Đột nhiên thả người rơi trên ngựa, lớn tiếng gào lên: “Đại soái của Tiêu gia, Tiêu Phong Dương đã bị bắt! Kẻ nào đầu hàng không giết l”

"Kẻ nào đầu hàng không giết "

Tiếng gầm cuồn cuộn truyền ra bốn phương tám hướng.

Xa xa, bộ râu màu đen phiêu động, khuôn mặt mang theo nụ cười mỉm, Mạnh Ly Ca phóng ngựa đến. Chiến cuộc đã định! Đại thế đã định!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK