Mục lục
[Dịch] Lăng Thiên Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Tuyết lén lau nước mắt, cố cười to nói: "Buồn bực cái gì?" Giọng nói run rẩy, hiện tại tâm tình nàng rất kích động Lăng Thiên há lại không biết? Trong lòng than thở một tiếng, vội vàng lảng sang chuyện khác nói: “Huynh rất kỳ quái, Thế giới kia của chúng ta đều là chế độ một vợ một chồng mà Vì sao bây giờ muội không cảm thấy mâu thuẫn nhỉ?"

“chế độ một vợ một Chồng?" Lê Tuyết cười trêu trọc: "Đây thuần túy là lừa gạt quỷ thần! Thiên ca, huynh cũng là người xuất thân từ mội đại gia tộc, chẳng lẽ không biết hay sao? Ngay cả với mấy vị trưởng bối ở kiếp trước của chúng ta mà nói có ai chỉ có một vợ? Mấy vị trưởng lão chẳng phải ai cũng ở chung với ít nhất dăm ba bà vợ? Lại có người ở bên ngoài còn không rõ là có bao nhiêu vợ? chế độ một vợ một chồng? Huynh cố ý chọc cười muội phải không?"

"Không những chỉ có thế gia đại tộc chúng ta, cho dù là một ông chủ nho nhỏ, nếu như không có tình nhân, nói ra chẳng phải thật mất mặt ư! Cho dù một vị cục trưởng cục công an nho nhỏ, tình nhân bên ngoài cũng không thiếu đâu!" Lê Tuyết cười khúc khích: “Không có tiền, không tài hoa cho dù chỉ là một vợ một chồng muốn tìm cũng chẳng được. Mà có quyền thế ấy hả,.. ha ha.,, Muội không nói chính huynh cũng muốn đi ấy chứ."

Lăng Thiên trầm tư, sau đó cười nói: “Không phải là nói những người khác ý huynh là, trong lòng muội không nghĩ gì ư ?"

Lê Tuyết hừ một tiếng, nhéo một cái trên cánh tay của Lăng Thiên sẵng giọng:“ Muội đương nhiên có ý nghĩ! Nhưng cho dù muội có nghĩ thì sao nhỉ? huynh có vì muội mà từ bỏ những hồng nhan khác hay không? Có không? Vấn đề này huynh không cần trả lời, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, muội sẽ không quá để ý."

Lê Tuyết hầm hừ nói: “Hơn nữa kiếp này là một thế giới khác vốn là cường giả vi tôn. Huynh đường đường là bậc đế vương, nếu chỉ tìm được một bà vợ thôi thì trái lại thê nhân sẽ cho rằng huynh bị bệnh đó,"

Lăng Thiên thở gấp một hơi thật dài, làm ra bộ dáng giải phóng được tâm trạng lo lắng, như là trút được gánh nặng nói: “Kiếp này thật tốt!"

Mày liễu dựng thẳng mắt hạnh tròn xoe, đột nhiên Lê Tuyết hùng hổ nói: "Huynh thành thật nói cho muội biết, huynh định tranh giành ngôi vị hoàng đế, có đúng là vì chủ ý tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần hay không? Mỗi đêm động phòng với một người mới? ! “

“Không phải!" Lăng Thiên chính khí nghiêm nghị, trang trọng lắc đầu nói: " Làm gì có chuyện đó? Huynh mà là người như thế ư? Hơn nữa tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần cũng có chút chưa đủ đâu ít nhất là phải hậu cung ba ngàn mỹ nữ nữa nha"

“Huynh! Muội cắn chết huynh! Vừa mới rồi chưa cắn bị thương huynh cho nên mới dám kiêu ngạo như thế hả!“ Lê Tuyết tức giận, Dương nanh múa vuốt nhào đến.

" Muội nói muội sẽ không thèm để ý cơ mà, Muội cắn huynh sao? Huynh sẽ cắn muội trước, Ô..."

À. Hai người đang cắn lẫn nhau, Phi lễ chớ nhìn, Phi lễ chớ nghe. Phi lễ chớ.,, gì đó nữa...

****************************

Khi Lăng Thiên bên này nhu tình mật ý. Cảnh xuân vô hạn, Chiến cuộc Đông Triệu đã là mấy ngày liền chìm trong khói lửa. Tiếng kêu than đầy khắp trời đất. Quang cảnh thê lương.

Đại quân củaTrầm Như Hổ rốt cục đã tiếp xúc vời Đông Phương Kinh Lôi. Lúc đó Đông Phương Kinh Lôi đang bị đại đội nhân mã chịu sự quản lý của Đông Triệu liều mạng truy sát, Bộ hạ bên người không ngờ không tới năm ngàn, Hơn nữa gần như ai cũng bị thương Tiếp đó, song phương cũng không thừa lời vô ích. Gần như khởi xướng xung phong ào ào lao vào nhau thành một đám hỗn chiến.

Ý tứ của Trầm Như Hổ rất rõ ràng, ở bên này tạo ra cục diện chiến loạn lớn nhất, kéo dài thời gian cho phía sơn khẩu Quỷ Khốc, Đương nhiên không chịu thừa lời vô ích, đánh sao cho càng náo nhiệt càng tốt, như vậy ánh mắt tập trung vô bên này càng nhiều Khi song phương liên tục đại chiến, Lăng Kiếm một thân hắc y hắc bào, lặng lẽ lẫn vào hàng ngàn hàng vạn dặm lãnh thổ của Đông Triệu tựa như một u linh, lại tựa như một mũi lợi tiển rời dây cung, cắm sâu vào nội địa Đông Triệu

Mục tiêu của hắn chính là hoàng đế Đông Triệu, Đông Phương Minh Nhật, đang ở trong hoàng thất, tại thành Viêm Dương!

Đông Triệu Bên ngoài thành Viêm Dưong.

Vầng tịch dương đã hạ xuống phía Tây, gió hiu hiu quạnh, Một mảnh đen tối mờ mịt vô biên lại một lần nữa bao phủ đại địa. Lăng Kiếm ẩn thân trong một lùm cây, gương mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, không chút biểu tình, Cặp mắt ưng nhìn về phía xa xa đánh giá thành trì vững chắc trang nghiêm hùng vĩ ở trước mặt, tựa như thần linh đứng sừng sững từ chín tầng mây trời, vô tình quan sát đại địạ

Lần này theo Lăng Thiên ra ngoài, nhất là khoảnh khắc đứng phía sau Lăng Thiên trên đỉnh ngọn núi lúc trước, khiến Lăng Kiếm cảm ngộ được rất nhiều thứ, cho dù sau khi đối mặt với Lê Tuyết trong trận đấu gần như xỉ nhục kia, hắn cũng chưa từng có điểm tiến cảnh nào trong kiếm đạo, không ngờ chỉ khoảnh khắc đứng ở nơi đó, đã thành công đột phá được bình cảnh kiên cố! Nhất là, nhìn thấy ngọn núi cao chót vót từng đạp dưới chân ầm ầm sập xuống, trông nháy mắt, trong đầu Lăng Kiếm, cùng lúc đó cũng cảm giác được, có một đạo trở ngại từ rất lâu rồi bỗng nhiên đổ sập! chỉ có chuyện nghĩ không ra tuyệt không có chuyện làm không được!

Từ phút chốc ấy, trước mặt Lăng Kiếm là một mảnh sáng sũa con đường trước mặt vô hạn quang minh. Lăng Thiên đã từng dạy hắn kiếm pháp, đao pháp, quyền pháp, thân pháp, cùng với tất cả những công pháp, trong nháy mắt ở nơi đó, tựa như mội dòng chảy trong suốt đến tận đáy, chậm rãi chạy qua đầu Lăng Kiếm, toàn bộ những vấn đề trước đây không giải thích được, trong phút chốc đó lập tức trở nên thông suốt, không còn trở ngại nữa Khoảnh khắc ấy, Lăng Kiếm có mỗi loại cảm giác vi diệu sáng tỏ thông suốt, lập địa thành phật!

Trong nháy mắt đó, Lăng Kiếm thanh tịnh nhận ra rằng võ công của mình đã tiến một bước dài, nếu lúc này đối mặt với Lê Tuyết một lần nữa Lăng Kiếm tự tin cho dù không dám nói thắng dễ dàng nhưng cũng quyết không bị thua!

Đây là đột phá cảnh giới, cũng là khôi phục lòng tự tin! Lòng tự tin của Lăng Kiếm, trong khoảnh khắc ấy một lần nữa đạt tới đỉnh cao, một đỉnh cao hoàn toàn mới.

Hắn có can đảm đi khiêu chiến bất luận kẻ nào, bất luận cường giả nào trên thế gian này! Trên vai mảnh khảnh của Lăng Kiếm, tà tà lộ ra một đoạn chuôi kiếm màu đỏ, ở phía trên một đoạn kiếm tuệ (dãi lụa hoặc lông hoặc... sau chuôi kiếm) chậm rãi phiêu động tựa như cờ xí của ác ma, Vào lúc nó chậm rãi lay động lộ ra răng nanh sắc nhọn Lăng Kiếm rốt cục chậm rãi từ trong lùm cây đứng lên, ánh mắt lành lạnh tựa như hai thanh lợi kiếm cứng sắc vô bì, nhìn về phía thành trì đen nghịt ở phía xa xa. Hắc ám vô biên, trong chớp mắt khi hắn đứng lên, đột nhiên như quân lâm đại địa! Lăng Kiếm cực nhanh xẹt qua cánh đồng hoang Vu như một làn khói xanh, Hai tròng mắt lộ ra nụ cười lạnh tựa hồ đã báo trước đêm nay, thành Viêm Dương, sẽ có vô biên huyết quang!

Tối nay không hề tịch mịch!

Mặc dù với tính tình lãnh đạm của Lăng Kiếm, cũng có chút nhiệt huyết sôi trào! Gần mười năm qua, từ lúc Lăng Kiếm còn rất nhỏ, đã chấp chưởng đệ nhất lâu, dấu chân gần như đã rải khắp thiên hạ, từ một tổ chức sát thủ nho nhỏ, không tiếng tăm cho tới bây giờ trở thành thiên hạ đệ nhất lâu, còn uy danh hiển hách của sát thủ lâu chủ đệ nhất lâu lại càng vang vọng thiên hạ không ai không biết, không ai không rõ! Nhưng là chua từng có ai biết rằng đứng đầu tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ không ngờ lại là một người thiếu niên tuổi còn trẻ như vậy!

gần mười năm trải qua bao tuế nguyệt, những vong hồn dưới kiếm của Lăng Kiếm đâu chỉ là ngàn vạn? Giết chóc vô biên, sớm đã khiến cho thân hình của Lăng Kiếm trải qua muôn ngàn rèn luyện! Dưới tình huống bình thường thậm chí là chuyện khiến cho tuyệt đại đa số người ta vì hoảng sợ mà biến sắc, trong mắt Lăng Kiếm đã trở thành việc rất bình thường tựa như nước giếng cố không chút ba động

Thế giới này, những chuyện đáng để cho Lăng Kiếm biến sắc thực sự không nhiều lắm. Người đáng để cho Lăng Kiếm quan tâm lại càng như lông phượng sừng lân, Nhiệm vụ vô luận gian nguy cỡ nào, Lăng Kiếm cũng chưa từng lui bước, cũng chưa từng thất thủ! Đối với sát nhân vô luận là chuyện gì, bất luận là kẻ nào, Lăng Kiếm đều có sự tự tin tuyệt đối, Thắng lợi trong thời gian dài, sớm đã bồi dưỡng ra sự kiêu ngạo coi thường hết thẩy thắng lợi, cho dù là lúc đối đầu với Ngọc Mãn Lâu, Lăng Kiếm cũng giống như vậy, ôm lòng tự tin tuyệt đối mà tiến lên, tuyệt không có một tia kích động!

Bởi vì Ngọc Mãn Lâu tin rằng lợi hại chẳng qua cũng chỉ là gia chủ của một thế gia! Ngay cả hắn là một gia chủ so với toàn bộ những quân vương trên thế gian này, vẫn tôn quý hơn uy nghiêm hơn! Nhưng hắn thủy chung vẫn chỉ là một gia chủ, mà những năm gần đây, những gia chủ chết dưới kiếm của Lăng Kiếm, sớm đã không dừng ở một người, Lăng Kiếm đối với hai chữ gia chủ này, đã có phần vô cảm.

Tuy rằng một ngày đó, gần như thành bại gang tấc, vong mệnh tại chỗ, nhưng Lăng Kiếm của ngày hôm nay đã mạnh hơn tin tưởng Lăng Kiếm của ngày hôm nay sẽ không thất thủ! Thiên hạ không có kẻ nào Lăng Kiếm không dám giết! Mà hiện nay, mục tiêu Lăng Kiếm muốn ám sát, cấp độ tồn tại càng ngày càng cao, vua của một nước, đứng đầu Đông Triệu, Đông Phương Nhất Minh!

Trong cảm giác của Lăng Kiếm, điều này quả thực rất không tầm thường bình sinh trước lúc giết người rất ít khi xuất hiện cảm giác phấn chấn, lúc này lại đã xuất hiện. Lăng Kiếm giết người vô số, loại người nào cũng từng giết qua, Từ người buôn bán nhỏ, cho đến khanh tướng của một quốc gia, máu của bọn họ đều đầm đìa dưới kiếm của hắn, Nhưng chỉ có duy nhất vua của một nước là hắn chưa từng giết!

Vốn dĩ lần trước tàn sát hoàng thất của Bắc Ngụy là có cơ hội nhưng là bởi vì muốn tự tay giết chết thái tử của Bắc Ngụy Ngụy Thừa Bình cho nên bỏ lỡ cơ hội, tạo cơ hội cho Lăng Trì giết chết người đứng đầu một quốc gia. Tuy rằng lúc đó đánh chết quốc chủ Bắc Ngụy thực sự không có gì là khó!

Nhưng thủy chung vẫn khiến cho Lăng Kiếm không cảm thấy hài lòng.

Hiện tại cơ hội lần thứ hai đã tới! Nếu ngay dưới tầng tầng hộ vệ của Đông Triệu thành công chém chết quốc chủ Đông Triệu, Lăng Kiếm sẽ có một loại cảm giác thành tựu lớn lao. Mà Lăng Kiếm vốn truy cầu chính là loại cảm giác thành tựu toát ra từ tận đáy lòng ấy. Theo đó, trong lòng hắn cũng sẽ sản sinh ra một loại cảm giác trống rỗng, chỉ có vào khoảnh khắc đó, mới là lúc mà Lăng Kiếm hạnh phúc nhất. cũng giống như khi trước Lăng Thiên bằng thực lực dị thường cường đại, tại Đông Phương thế gia, nhất cử giết chết gia chủ của họ, thật là biết bao khoái cảm!

Lăng Kiếm tựa hồ đã thấy được cảnh tượng Đông Phương Nhật Minh ngã dưới kiếm của mình, máu tươi bắn tung tóe, đầu lâu bị ném lên rất cao, sau đó bị mình đưa tay ra bắt lấy. Nếu lần nầy có thể hoàn thành việc ám sát một cách hoàn mỹ, như vậy, mục tiêu kế tiếp của Lăng Kiếm, sẽ là cao thủ đệ nhất thiên hạ Tống Quân Thiên Lý!

Nương theo sư yểm hộ của bóng đêm, Lăng Kiếm thậm chí không đi qua cữa thành mà trực tiếp từ dưới chân tường thành Cao Vút như thang trời, nhảy vọt lên Cao mấy trượng, hai chân luân phiên dùng sức, như một cánh chim lớn màu đen, lẳng lặng bay vụt lên tường thành sau đó lợi dụng bóng tối khắp nơi, thần không biết quỷ không hay, trước sau tránh qua hơn mười đội binh sĩ tuần tra của Đông Triệu, thản nhiên tiêu sái đi trên tường thành rộng thênh thang của thành Viêm Dương, như đi trên đường cái.

Buổi tối ở thành Viêm Dương, một mảnh vắng vẻ, dường như là một vùng đất chết, Bởi vì đêm vừa khuya ngay cả phu canh gõ cảnh báo giờ cũng không đi ra ngoài, Nơi đây so với những chốn phồn hoa như thành Thừa Thiên, thành Minh Ngọc, thành Kim Bích mà nói thực sự có chút không phóng khoáng bằng

Thỉnh thoảng cũng có vài đội binh sĩ vác đao thương trừng mắt qua lại tuần tra, Lăng Kiếm cũng tuỳ ý lẫn trốn vào trong bóng đêm tối đen. Có mấy binh sĩ đi tuần tra thậm chí đi sát qua vạt áo của Lăng Kiếm, quả thực cũng không hề phát giác ra không chút nào biết rằng, sát thủ kinh khủng nhất trên đại lục, đã ở ngay cạnh người mình, chẳng qua cũng chỉ cách một bước chân, Nếu lúc nào đó biết được, sợ rằng mấy người sẽ sợ hãi đến mức vài tháng liên tục không dám đi ngũ, Như thế này hoàn toàn không khác gì gặp thoáng qua tử thần!

Mấy người đó ngẫu nhiên gặp mình, Lăng Kiếm thậm chí chuẩn bị sát nhân diệt khẩu Nhưng mấy binh sĩ tuần tra không ngờ lại cứ một đường cao đàm khoát luận, cười dâm đãng tiêu sái đi qua, Làm việc đó cực kỳ tự nhiên thoải mái! Thậm chí khi đó chỉ cần hơi nghiêng đầu cũng có thể nhìn thấy Lăng Kiếm, nhưng mấy gia hỏa đó vẫn cứ thẳng cổ há mồm khoác lác đi qua,,,

Điều này thậm chí làm cho đệ nhất sát thủ chuấn bị ra tay giết người trong lòng phiền muộn không ngớt, Binh sĩ như vậy, tuần tra như vậy. Lăng Kiếm thậm chí cảm thấy mình có thể vô thanh vô tức mang một vài người tiến vào, vẫn có thể cam đoan đám ngốc nầy tuyệt đối sẽ không phát hiện ra được.

Quả thực là cận thị mà! (Cận thị theo nghĩa đen là nhìn gần, tầm mắt hạn hẹp nhưng cũng có thể tác giả chơi chữ với người bị cận thị!)

Hoặc có lẽ căn bản là không thèm chú ý! chính tại thời khắc chiến tranh lệch trời, khói lửa bay tán loạn này, thủ vệ nơi đây không ngờ lại thư thái như vậy! Lăng Kiếm kìm lòng không đặng mà thay chính đối tượng mình ám sát than thở không thôi! Huấn luyện ra tinh binh không khó, chỉ cần có thời gian và kỹ thuật, trong thời gian rất ngắn cũng có thể biến một đội nhân mã trở thành tinh binh sơ đẳng, sau đó chỉ cần thử thách qua một hồi chiến đấu sẽ có thể cho ra lò một đội tinh binh mới, Thế nhưng tốn nhiều khí lực cùng với hao phí vô số tiền lương lại bồi dưỡng ra một đám quân ô hợp,thì có phần khiến người ta khó hiểu, cho dù không hiểu cách huấn luyện quân sự, cũng không hẳn sẽ huấn luyện ra một nhóm binh sĩ đầu heo như vậy?

Trong lòng Lăng Kiếm thầm nói một câu bội phục Quan quân của Đông Triệu không ngờ có thể khiến cho thiên hạ đệ nhất sát thủ bội phục. Không biết bọn họ nên tư hào, hay là nên vì bọn họ mà bi ai đây?! Như một u hồn đi dạo vài vòng bên trong thành, từ mức độ canh gác nghiêm mật, cơ bản Lăng Kiếm đã xác định được hoàng đế Đông Triệu Đông Phương Nhật Minh chắc chắn đang tạm thời dừng chân trong thủ phủ thành Viêm Dương. Phủ của thành chủ đương nhiệm hiện thành hành cung tạm thời. Mục tiêu đã được xác định Lăng Kiếrn bắt đầu thăm dò địa hình đặt ra đường vào, kiểm tra đường lùi.

Đội ngũ tuần tra thành Viêm Dương quả thật không ít, có vài lần đã thiếu Chút nữa đụng tới tiềm tung biệt tích của Lăng Kiếm. Loại cảm giác chờ đợi lo lắng này làm cho Lăng đại sát thủ rất không thoải mái. Sau đó thì dứt khoát không thèm kiêng nể mà nhảy ra ngoài ngông nghênh nhìn Đông ngó Tây, xem từ chổ nào tiến vào là thỏa đáng nhất, sau khi ám sát hoàn tất thì từ chổ nào rút đi sẽ không để lại vết tích nhất, nếu chẳng may bị thương thì phải chạy theo hướng nào, phương hướng kia tồn tại góc chết...

Thật không biết nên tán thưởng Lăng Kiếm tài cao mật lớn, hay là nên chửi hắn là ngu ngốc lớn mật đây?!

Cuối cùng Lăng Kiếm càng dứt khoát cởi trường kiếm từ trên lưng xuống, dùng trường kiếm làm thước đo để đo đạc một chút. Khi hắn đang đo đo đạc đạc, có một đội binh mã tuần tra may mắn thế nào đi tới trước mặt hắn những tia sáng mờ nhạt u ám của đèn lồng chiếu lên người Lăng Kiếm. Trong lòng Lăng Kiếm có chút phiền muộn, dứt khoát không tránh không né, động thân đứng thẳng dậy, tâm tình không thoải mái, thoáng cái đã nghĩ sẽ ung dung giết liền vài người, cũng chẳng có chút lo lắng. Về phần kinh động Đông Phương Nhật Minh... Kinh động thì kinh động đi, cũng chẳng có gì là đáng ngại, nhiều lắm thì tự tặng một ít khó khăn cho bản thân khi ám sát mà thôi, Bất quá cũng vừa vặn tiến vào giữa loại hoàn cảnh sinh tử này, để mình tìm kiếm chút cảm giác.

Tay Lăng Kiếm nắm lấy chuôi kiếm, hai mắt băng lãnh nhìn một đội ngũ tuần tra hơn hai mươi người, đang đi thẳng về phía mình nhãn thần càng ngày càng lạnh chuẩn bị rút kiếm ra khỏi vỏ!

Đúng lúc này, ngoài dự liệu của Lăng Kiếm, xảy ra một chuyện khiến cho Lăng Kiếm không biết nên khóc hay nên cười, thậm chí là giận tím mặt.

Quan quân dẫn đầu mang theo đèn đi đến gần, thấy người ta không chút nào có ý né tránh lại nhìn một lần nửa. thấy hắn một thân hắc y, tay cầm trường kiếm, bỘ mặt hung dữ như một người băng, bộ dạng mang đậm phong phạm cao thủ, hai mắt liền lộ ra vẻ kinh SỢ. vào lúc Lăng Kiếm muốn rút kiếm giết người, vị đội trưởng này không ngờ cúi đầu khom lưng, thi lễ với Lăng Kiếm, nịnh nọt nói: “quan trên khổ cực rồi!“

Lăng Kiếm trợn mắt há mồm tím mặt cả giận nói: "Ngươi nhận ra ta sao? Gọi quan trên gì đó? Hả?"

Viên đội trưởng này lại càng ăn nói khép nép, cung kính khom người: “Quan trên bớt giận, thuộc hạ lập tức đi ngay, tuyệt không dám làm phiền đại nhân hành sự, thỉnh quan trên thứ tội,“

Lăng Kiếm phiền muộn một hồi thẳng thắn nắm lấy ống tay áo của hắn chỉ vào mình nghiến răng nghiến lợi nói : "Ngươi đã từng gặp qua ta sao?! Sao lại có thể xác định ta là quan trên của ngươi như vậy? Sao lại sơ suất không cẩn thận như vậy?! Ta lại nói cho ngươi biết, ta là một thích khách là thích khách đến ám sát quốc chủ! Hiểu chưa?"

Viên đội trưởng kia cười gượng hai tiếng, dùng cánh tay xoa xoa mồ hôi lạnh hắc hắc cười nói: “Lão nhân gia ngài thật biết nói đùa, thật biết nói đùa hắc hắc hắc hắc." Suy nghĩ một chút, lại cúi đầu khom lưng nói: “vừa nhìn tư thế của quan trên đó chính là ha ha tuyệt đối là Cao thủ trong cung mà. Chúng ta sao có thể mắt không tròng nhận thức quan trên là thích khách chứ? Hơn nữa có quan trên ngài ở chỗ này, thì làm gì có thích khách nào dám đến? Xin đừng trêu chọc tiểu nhân nữa! Đại nhân muốn tìm người để trêu chọc, tiểu nhân xin tìm cho đại nhận hai người lanh lợi tuấn tú ạ!“

Lăng Kiếm bị lời của hắn làm cho u mê, kinh ngạc buông lỏng vạt áo của hắn ra đột nhiên minh bạch hàm nghĩa trong lời nói của hắn, dị thường phẫn nộ quát lên:" Nhổ vào, ngươi đánh rắm cái gì thế! Nhìn xem bộ dạng các ngươi yếu ớt thế nào?(chỗ này có chữ nào tự hiểu theo nghĩa yếu sinh lý) Hả? Đây là đi tuần tra hay đi dạo phố? Tuần tra thế này, người có thể phát hiện được cái gì? Một đám hỗn đãn! Ngay cả thích khách đến rồi ngươi cũng không coi vào đâu, không nhận ra được! Còn không mau lăn đi?!"

“Dạ dạ đạ thuộc hạ sẽ lăn đi ngay ạ, lăn ngay ạ, hắc hắc hắc hắc." Lại một trận cúi đầu khom lưng, sau đó toàn bộ đội ngũ làm một cái đại lễ với Lăng Kiếm, rồi vội vã chuồn đi, Xa xa truyền đến thanh âm bị đè thấp đầy căm giận: "Rơm rác! Dám nói lão tử là loại yếu ớt, chính hắn còn không phải là cái loại thái giám chết bầm không chủng loại hay sao? Mỗi ngày đi ra ngoài là giả thần giả quỷ, còn muốn lừa bịp lão tử? chó má, lão tử cho dù là loại yếu ớt, hư hỏng, so với cái đám đồ vật không có trứng các ngươi còn mạnh hơn, cả ngày chỉ biết phá hoại tiểu hài tử! Lại còn mặt mũi nói chúng ta này nọ, thực sự là từ trong khe cửa nhìn người, nhìn người thành dẹp lép,"

"Đội trưởng anh minh nếu không phải ngài thông minh quả thật là không biết làm thế nào ứng phó với cái loại thái giám chết bầm tinh nghịch như trẻ con kia...”

“Đúng thế, đúng thế, vừa nhìn cái mặt như người chết của hắn ngoại trừ đi từ trong cung ra không thể khác được, thật đáng thương, quả thật là nếu phủ thêm cái mai rùa lên người hắn chắc chắn sẽ biến thành con ba ba... Cực kỳ buồn cười ! "

"Ha ha ha,.." Một loạt tiếng cười vang lên,

Thái giám? Khong có trứng? Dáng vẻ tinh nghịch như trẻ con?! Khoác thêm cái mai rùa thì biến thành ba ba?! !!

Một phen nói chuyện này đã khiến cho vị thiên hạ đệ nhất sát thủ, Lăng Kiếm tức giận đến mức mồm méo mặt vẹo, tay chân lạnh lẽo! Đức hạnh của ta mà như vậy sao?!

Đang muốn xoay người đi tìm đám hỗn đãn kia phiền phức cũng đã không nhìn thấy bóng họ đâu nữa, hiển nhiên sau khi thoát ra khỏi Lăng Kiếm, đám gia hỏa này sợ vị thái giám đại nhân này lại có chuyện gì, đặc biệt là muốn mình đi tìm trẻ con mua vui cho hắn, vì tránh gặp phải phiền phức, sớm đã cấp tốc chuồn nhanh vào một ngã rẽ nào đó,..

Lăng Kiếm nặng nề hừ lạnh một tiếng trong lòng, khuôn mặt như quan tài ngàn năm bất biến không ngờ vì tức giận mà đỏ bừng, không nhịn được mà rút trường kiếm ra mạnh mẽ bổ xuống một kiếm lên trên tường ở bên cạnh

Tiếng bước chân ầm ỹ lại vang lên, một đội nhân mã khác đi đến, thấy Lăng Kiếm ngang nhiên đứng ở giữa đường, nhất thời sửng sốt, giống như gặp phải ma quỷ, hơn hai mươi người đồng loạt rào rào cúi người hành lễ, sau đó phân ra hai bên, nép sát vào mép tường lập tức trốn đi. nhanh đến không gì sánh được...

Lăng Kiếm tức quá hóa cười

Thành Viêm Dương của Đông Triệu cũng thật là... Con mẹ nó đi!

việc này quả thật không thể trách đám lính tuần tra không làm hết phận sự phòng thủ, mà thật sự là Đông Triệu tự mình tạo ra phiền phức. Trước khi Đông Phương Kinh Lôi khởi sự, đã từng phái đi một đội hình cao thủ kiếm đạo cường đại tiến vào ám sát quốc vương Đông Triệu, Đông Phương Nhật Minh, khiến cho hoàng cung Đông Triệu rối loạn cực đại, cũng bởi vì nhờ vào đội nhân mã này, hoàng cung trở thành một mảnh hỗn loạn, vào lúc đó Đông Phương Kinh Lôi mới hung hãn phát động binh biến, nhất cử trục xuất Đông Phương Nhật Minh cùng với toàn bộ hoàng tộc ra khỏi đô thành

Mà đội thích khách đó cũng tạo cho hoàng thất Đông Triệu vô số tử thương, Hậu cung tuyệt đẹp đại đa số đều là những người tay trói gà không chặt, đương nhiên bị những võ lâm cao thủ này chém giết một hồi tựa như người ta thái rau, toàn bộ đều không có năng lực phản kháng, Một vị phi tử mà Đông Phương Nhật Minh sủng ái nhất, cũng hương tuẫn ngọc tiêu chính tại ngày nầy. Trong khi ấy, là vua của một nước, Đông Phương Nhật Minh sau khi thi triển ra võ công cao thâm liên tục ngăn cản giết chết mấy người, cuối cùng dưới đấu pháp lấy mạng đổi mạng, bi thương không nhẹ.

Sư kiện thích khách lần đó, rốt cục cấp cho Đông Phương Nhật Minh một hồi chuông cảnh báo cực lớn! Đông Phương Nhật Minh chân chính ý thức được rằng cho dù là ở trong hoàng cung, đối với loại võ lâm cao thủ có thể đi ra đi vào như dạo chơi mà nói cũng là mười phần không an toàn!

Từ chuyện bi trục xuất khỏi đô thành đã tạo thành sỉ nhục lớn nhất từ lúc mới chào đời đến nay của Đông Phương Nhật Minh! Là vua của một nước, không ngờ lại bị phản tặc khiến cho giống như chó nhà có tang, có nhẫn cũng không thể nhẫn nổi!

Nghiên Cứu nguyên nhân của chuyện đó, Đông Phương Nhật Minh đương nhiên minh bạch tất cả đều là do ngày đó thích khách đã làm lên cảnh hỗn loạn mới giúp cho Đông Phương Kinh Lôi làm phản thành công. Đông Phương Nhật Minh đối với hai chữ thích khách hận đến thấu xương, lại cũng vô cùng kiêng ky.

Từ khi đến ớ tại thành Viêm Dương, Đông Phương Nhật Minh lập tức khai triển hoạt động phản thích khách, à, chính là buộc những cao thủ trong cung hàng ngày phải mặc hắc y che mặt giả trang giống hệt như thích khách lang thang ở bên ngoài, sau đó triệt để khiến cho thủ vệ cảnh giác, chúng nhân Càng thêm tận chức tận trách không cho bất luận một thích khách nào trà trộn tiến vào, Đấy coi như là diễn tập đi. Nói chung là phòng bệnh còn hơn chữa bệnh mà!

Đương nhiên với chuyện ngày đó những thích khách vô thanh vô tức trà trộn tiến vào trong cung, những cao thủ cũng định không thể tránh được việc bị hoàng thượng hung hăng trách phạt một trận, theo lẽ tự nhiên bọn họ cũng sinh ra lòng oán hận đối với cấm quân ở bên ngoài bởi bọn họ nghĩ rằng, cái này đương nhiên là do cấm vệ môn vô dụng mới để cho thích khách trà trộn tiến vào. Đối với sự thất trách của cấm vệ môn khiến cho đám người mình bị nghiêm phạt, ai nấy đều căm giận không ngớt.

Hiện tại nhận được mệnh lệnh của hoàng thượng quang minh chính đại phụng thánh chỉ phòng bị thích khách, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lợi dụng việc công mà trả tư thù, mấy ngày qua mượn cớ rèn đúc diễn luyện. thực sự là không ngừng ngược đãi cấm vệ quân từ trên xuống dưới. Lại có một ít cung nhân (người bị hoạn) của cung đình. thân thể không trọn vẹn, tâm lý biến thái, vồ lấy những quân sĩ có tướng mạo anh tuấn trêu chọc một phen. Mà những quân sĩ có liên quan lại là oan không chỗ tố, lâu dần việc này trực tiếp dẫn đến một hậu quả là: hiện tại những cấm vệ quân, đặc biệt là những quân sĩ tuổi còn trẻ, chỉ cần thấy người mặc y phuc dạ hành màu đen là tựa như gặp phải ôn thần vội vàng cuống quít tránh né thật nhanh, Đặc biệt là bộ dạng tìm tìm kiếm kiếm của Lăng Kiếm, ngông nghênh đứng ở giữa đường, quang minh chính đại cắm trường kiếm, khoa tay múa chân... Làm gì có ai từng gặp qua thích khách nào kiêu ngạo giống như thế? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK