Mục lục
[Dịch] Lăng Thiên Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngọc Băng Nhan nhất thời hoa dung thất sắc, a một tiếng thét lên kinh hãi, bàn tay nhỏ nhắn cố sức che đôi môi đỏ mọng, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi, cáu đầu nhỏ đáng yêu mạnh mẽ gật một cái: "Thiên ca yên tâm, muội nhất định sẽ uống thuóc đúng giờ, tuyệt không để Thiên ca phải mạo hiểm vì Băng Nhan".

Nói rồi, trên mặt nàng nổi lên một trận đỏ ửng, cúi đầu, thanh âm lí nhí gần như không thể nghe thấy nói: "Thân thể này của Nhan nhi đã thuộc về chàng, tất nhiên muốn được sống tới đầu bạc răng long với Thiên ca... không rời không bỏ". Nói xong vài câu cuối cùng này, vị tiểu công chúa này rốt cục e thẹn vùi thật sâu khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt vào trong lòng Lăng Thiên.

Lăng Thien cười ha hả, từ lồng ngực hắn, rõ ràng có thể cảm nhận được Ngọc Băng Nhan đang rung động. Chỉ nghe Lăng Thiên sủng nịnh nói: "Nhan nhi, muội đã từng nghĩ đến, qua ba mươi năm, năm mươi năm nữa, chúng ta sẽ già đi, chân không bước nổi, sau đó chúng ta mỗi người ngồi trên một chiếc ghế trong ánh mặt trời, thy nhau đếm trên đầu đối phương, xem còn lại bao nhiêu cọng tóc đen? Cười vui nhìn con cháu chúng tôi chơi đùa trước mặt. Đó mới là cảnh giới cao nhất phu thê bên nhau suốt đời".

Ngọc Băng Nhạn e thẹn ừ một tiếng, tâm say ý sưa, len lén ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lăng Thiên, nhịn không được mà thầm nghĩ trong lòng: nếu có thể cùng Thiên ca ở bên nhau suốt đời, đến lúc đầu bạc... Là chuyện tình hạnh phúc đến mức nào? Cho dù đổi cho ta làm thần tiên, ta cũng không muốn đổi!

Ngọc Băng Nhan hạnh phúc mơ tưởng, ngón tay ngọc mảnh khảng nhẹ nhàng, ôn nhu vẽ lên ngực Lăng Thiên một bức tranh, nhu tình tràn đầy trên mặt. Hai người dựa sát vào nhau, cả hai đều cảm thấy giờ khắc này thật an bình, thật thỏa mãn, thật hạnh phúc...

Lăng Thiên mỉm cười gật đầu, với nữ hài toàn tâm toàn ý yêu mình say đắm này, Lăng Thiên thương yêu từ tận đáy lòng. Với ý nghĩ của Ngọc Băng Nhan, Lăng Thiên đươgn nhiên cũng đoán chuẩn xác vô cùng, nếu mình không nói nghiêm trọng như vậy, sợ rằng nhau đầu àny khi dùng đại hoàn đao vẫn sẽ lo được lo mất. Mà hiện tại Lăng Thiên cần nhất là phải khiến cho NGọc Băng Nhan quan tâm đến chính bản thân nàng, làm cho nàng cảm thấy bệnh tình của mình có liên quan với Lăng Thiên, sau đó để cho Ngọc Băng Nhan suy tưởng về tương lai tiền cảnh vô cùng tốt đẹp mà kích khởi khát vọng sống sót của Ngọc Băng Nhan đối với sinh mạng của nàng. Tin bằng cách này, nha đầu này sẽ không chểnh mảng tiến hành uống thuốc, Lăng Thiên cũng có thể thả lỏng tâm trạng buồn lo.

Sau ba tháng, thân thể của Ngọc Băng Nhan đã được điều dưỡng đến trạng thái khỏe mạnh nhất. Lăng Thiên liền có thể nắm chắc một lần nhổ tận gốc hànd dộc. Đặc biệt bây giờ còn thêm Lê Tuyết nữa, tự nhiên lại nắm chắc thêm vài phần! Nguyên bản Lăng Thiên muốn trừ bỏ huyền âm thần mạch vào hôm nay, nhưng sau khi dùng nội lực dò xét, mới phát hiện chung quy mình đã quá coi thường quái bệnh này. Cho nên Lăng Thiên mới tăng lượng đại hoàn của Ngọc Băng Nhan lên gấp đôi.

Bất quá bằng cách này, khi trừ bỏ hàn độc thì nhất thiết phải thuận tiện giải trừ luôn cả dược lực của đại hoàn đan trong kinh mạch. Bằng không, dược lực của đại hoàn đan cũng đồng dạng kinh khủng, trong cơ thể Ngọc Băng Nhan đã không còn huyền âm thần mạch kiềm chế, dựa vào tu vi nông cạn thầm kém của nàng lúc này, trăm vạn lần không chịu nổi dược lực cường đại của đại hoàn đan trùng kích.

Sau ba tháng. Lăng Thiên chầm chậm hít một hơi. Ba tháng sau chính là lúc mùa đông lạnh lẽo vừa đến, khí trời cũng không quá lạnh. Bất quá, trong ba tháng này, lại cần phải làm chút gì đó mới tốt đây.

Lăng Thiên ngẫm nghĩ. Cũng không biết bao lâu. Khi vừa mới chuyển thân đứng lên thì phát hiện ra Ngọc Băng Nhan không biết tự lúc nào đã ngủ trong lòng mình. Trên khóe miệng nàng vương vấn nụ cười hạnh phúc ngọt ngào thỏa mãn. Ngủ ngon vô cùng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ trong lòng mình. Lăng Thiên có một loại kích động muốn dùng bản thân mình che chở cho nàng. Hắn rất rõ ràng. Vì sao giữa ban ngày mà Ngọc Băng Nhan lại ngủ trong lòng mình. Không kìm được lòng thầm nghĩ. Trong mấy tháng mình rời khỏi đây. Không biết nha đầu àny yên bình tiến vào giấc ngủ buổi tối được mấy lần? Hiện tại mình đã bình an trở về. Sự lo lắng trong lòng Ngọc Băng Nhan bốn tháng qua đã thực sự hạ xuống. Cho nên cứ thế mà ngủ thật ngon...

Trong lòng Lăng Thiên trỗi lên một cỗ cảm động. Cứ như vậy lẳng lặng ôm thân thể mềm mại nhu nhược của Ngọc Băng Nhan. Không nhúc nhích ngồi yên. Bốn phía lặng lẽ. Khôgn có chút tiếng động...

***

Thời gian. Vô thanh vô tức đã trôi đi vài ngày. Trong mấy ngày này. Sau khi kiên trì uống thuốc Ngọc Băng Nhan không ngừng luyện công. Còn Lệ Tuyết thì tiến thêm một bước tiến hành hiểu rõ lực lượng của biệt viện. Tiêu Nhan Tuyết thì lại vì tình hình tài vụ hỗn loạn của Lăng phủ biệt viện mà bận bịu đến sứt đầu mẻ trán. Lăng Thần vẫn kiểm soát chung toàn cục. Khôgn việc gì khôgn dính vào. Chỉ có Lăng thiếu gia. Ngày qua ngày ung dung vô cùng. Toàn bộ sự tình đã được an bài xuống phía dưới. Không cần hắn tự thân độgn thủ. Luôn luôn ngồi chơi rỗi rãi khiến cho Lăng Thiên nhàn quá hóa lười... Ban ngày luyện công. Độc sách. Buổi tối ôm Lăng Thần nói vài lời tâm tình. Đươgn nhiên . Cũng làm vài "chuyện khác". Ngày qua ngày tiêu dao không gì sánh nổi.

Một mạch tới hôm nay...

Đông Tây Nam Bắc mạng lưới tình báo lớn nhất của Lăng phủ biệt viện trở lại báo tin. Lăng Cửu phụ trách tình báo nhà Đông Phương như cơn lốc cuốn vào trong Lăng phủ biệt viện. Vẻ mặt hoảng loạn. Một thân đầy mồ hôi nóng.

Chỉ một lúc sau, vẻ mặt bình tĩnh, Lăng Thần nhanh chóng tiến vào trong phòng Lăng Thiên: "Công tử, phương Đông chỉ sợ đã xảy ra chuyện rồi".

"Hả? Phương ĐÔng có chuyện không hay?". Lăng THiên ngẩng đầu lên: "Lăng Cửu truyền tin đến ư?".

"Đúng rồi ạ. Từ ba ngày trước, Lăng Cửu không thu được tin tức trong thành, cho đến tận hôm nay vẫn không nhận được tin tức gì hết; mà liên tục ba ngày nay đã truyền hồi tin tức của mấy người trong thành kia ít nhất bốn lần rồi". Ngữ âm của Lăng Thần có chút ngưng trọng. Từ khi hệ thống tình báo của Lăng phủ biệt viện thành lập tới nay, chuyện như thế này phát sinh mới là lần đầu tiên. Đặc biệt là lại phát sinh trước khi đại chiến nổ ra như vậy thì lại càng không bình thường.

Lăng Thiên gõ gõ ngón tay xuống bàn, chậm rãi hỏi: "Đôgn Phương thành? Chính là thành thị vắt ngnag tuyến đường hành quân của Tiêu Phong Dương phải không?".

"Dạ. ĐÔng Phương thành là lá bài chắn quan trọng nhất phía ĐônG Thừa Thiên, nếu một khi Đồng Phuơng Thành bị mất vào tay địch nhân, như vậy, Mạnh quận, Chu Khẩu, cùng Khúc huyện đề triệt để bại lộ chịu sự công kích của đại quân của Tiêu Phong Dương. ĐỘt phá mấy thành trì này, khoảng cách đến đô thành Thừa Thiên cũng chỉ còn chưa tới một trăm năm mươi dặm. Hơn nữa, ven đường đều là các vùng đất bằng phẳng, khogn có bất kỳ một cửa ải quan hiểm nào để trấn giữ". Lăng Thần có chút lo lắng, nặng nề nói.

"Xem ra chugn quy Tiêu gia không nhẫn nhịn đựoc muốn động thủ với chúng ta trước rồi". Lăng Thiên cười nhẹ, trong mắt hiện lên một đạo hào quan: "Huynh vốn dịnh lôi kéo Nam Trịnh một chút, trì hoãn cho đến khi Đông Phương Kinh Loi có thẻ sở hữu một lực lượng nhất định, sau đó ba mặt giáp công Tiêu Phong Dương, không ngờ con cáo già này lại tranh giành phát động trước. Hơn nữa cổ quân đột kích từ xa công kích Đông Phương thành, có chút khôgn quá phù hợp với tác phong của Tiêu Phong Dương nha".

Lăng Thần suy nghĩ thật sâu gật đầu nói: "Công tử, bây giờ có nên phái nguwofi đi tới thám thính một chút không?".

Lăng Thiền cười ha hả nói: "Thần nhi, hiện tại huynh đã trở về đâu. Đương nhiên vẫn do muội đương gia tác chủ, muốn làm thế nào, phải làm thế nào. Huynh muốn hảo hảo xem xét bản lĩnh bày mưu tính kế của Thần nhi, được không?".

"Công tử lại trêu chọc muội rồi". Lăng Thần không chịu vặn vẹo thân thể. Lập tức nói: "Tình báo ở Đông Phươgn thành tuy rằng tạm thời gián đoạn, nhưng ba thành xung quanh vẫn bình thường, cho nên muội đoán rằng, địch nhân chỉ phát hiện ra Đông Phương thành này thôi, cũgn chỉ công kích duy nhất nơi này. Ba thành xung quanh kỳ thực vẫn chưa bị ảnh hưởng, xem ra bọn hắn cũng không thẻ ép cung được bất kỳ cái gì từ người của chúng ta. Bằng không tình báo ba thành xung quanh cũng sẽ bị nhổ tận gốc mới đúng".

Mắt Lăng Thiên lóe ra tia sáng trí tuệ, phân tích nói: "Mà căn cứ vào tin tức ban thành xung quanh truyền về, không có tin tức cụ thể về hành động của đại quân Tiêu Phong Dương, cho nên công kích nhắm vào ĐÔng Phươgn thành, hẳn là do cao thủ tinh nhuệ của Tiêu gia, Tiểu Cổ gây nên. Khôgn phải xu hướng của đại quân. Mục đích chủ yếu của bọn họ , hẳn là loại trừ tai mắt của chúng ta tại Đông Phương thành. Nếu là như vậy mà nói, sự tình chỉ có hai khả năng".

Lăng Thiên mỉm cười nghe Lăng Thần phânt ích, trong lòng rất thỏa mãn. Xem ra Lăng Thần trong đoạn thời gian mình không ở nhà, thực sự đã tiến bộ rất nhiều. Tư duy lúc này của nàng, đã có hình hài ban đầu của một thống soái tinh minh. Điều này làm cho Lăng Thiên cảm thấy vô cùng vui mừng.

Chỉ nghe Lăng Thần tiếp tục nói: "Thứ nhất là Tiêu Phong Dươgn chuản bị một lần nắm gọn Đông Phương thành, tiến thẳng tới bức vùng nội địa Thừa Thiên ta; mục đích thứ hai hẳn là đoạn tuyệt tình báo phía Đông của chúng ta, sau đó quân đội của Tiêu gia chuyển qua một hướng khác. Cả hai loại khả năng này, vô luận là loại nào, cũng không thể coi như không quan trọng".

"Vậy, lấy cách nhìn của muội loại khả năng nào quan trọng hơn?". Lăng Thiên nheo mắt cười hỏi.

Thái độ ung dung của Lăng Theien làm cho tâm cảnh của Lăng Thần có chsut rối loạn, rồi cực nhanh bình tĩnh lại. Lăng Thần chậm rãi ngồi xuống, cau àmy suy nghĩ một hồi , có phần không xác định nói: "Thần nhi cho rằng, hẳn là loại khả năng thứ hai lớn hơn. Dù sao một mình thâm nhập, khẽ động cũng sẽ có nguy cơ bị tận diệt, với đối nhân xử thế của Tiêu Phong Dương, tựa hồ không quá có khả năng làm như vậy!".

Lăng Thiên cười tán thưởng, hỏi tiếp: "Nếu nói khả năng thứ hai, vậy khả năng di đọng Tiêu Phong Dương theo hướng nào sẽ lớn hơn?".

Nói xong, Lăng Thiên liền mỉm cười gợi ý: "Một bên là hai muơi vạn đại quân của phụ thân, đang giằng co với Nam Trịnh; một mặt khác lại là mười lăm vạn đại quân của Trầm đại tướng quân, đặt ở biên cảnh của Thừa Thiên ta và Đông Triệu. Nếu Tiêu Phong Dương có hành động khác, tất nhiên sẽ lựa chọn một trong hai phương này. Cự ly quân đội của Tiêu Phong Dương với hai nhánh quân này đều không quá sai biệt!". Lăng Thiên cười cười: "Muội cho rằng, Tiêu Phong Dươgn sẽ chọn phương nào?".

lăng Thần giật mình, chầm chầm nói: "Điểm này... Hơi khó để phán định".

Lăng Thiên không nhịn được khẽ phì cười một tiếng nói: "Chuyện àny quân sư có biết không?

Lăng Thần nói: "Muội tới trước, đã phái người thông báo cho quân sư đến đây nghị sự , hẳn là sẽ tới ngay bây giờ thôi".

Lời con chưa dứt, Mạnh Ly Ca đã chậm chạp vén rèm cửa, bước vào. Nho nhã hành lễ, rồi chậm rãi ngồi xuống. Lăng Thiên lúc này mới phát hiện, trên tay vị đại quân sư này, không ngờ mang theo một ấm trà tinh xảo lung linh, nhiệt khí lượn lờ, tràn ra hương trà nhàn nhạt thơm tho, tựa hồ còn mang theo vị đạo đắng chát nhè nhẹ.

"không ngờ tiên sinh biết hưởng thụ vậy đó nha". Lăng Thiên không nhịn được nở nụ cười.

Mạnh Ly Cao nheo mắt, tay vuốt chòm râu dài, cười nói: "Là tướng quân, tránh kiêu tránh nóng nảy; phàm là trước đại chiến, đại sự mới bắt đầu, cần phải tĩnh tâm trước tiên. Nếu tâm loạn, chiến cuộc liền loạn; lấy trà đạo để tĩnh tâm, vốn là thói quen của Ly Ca".

"Đó là một thói quen tốt". Lăng Thiên khen: "Ừm , trà trong tay tiên sinh, có phải là hạt sen phơi khô không?".

"Chính là hạt sen phơi khô". Mạnh Ly Ca có chút ngạc nhiên nói: "Công tử thực sự là người trong trà đạo sao, vừa nghe liền đã nhận ra, thực sự làm cho Ly Ca vô cùng kinh ngạc không thôi".

Lăng Thiên cười ha hả, ôn hòa nói: "Hạt sen phơi khô tản ra vị đắng, mà nếu là hạt sen rang, tuy rằng vẫn có vị nhẹ như thế, nhưng không có loại hương đắng chát này, tựa như ô mai tháng năm, thiếu vài phần xanh chát; nhưng chỉ vài phần xanh chát này, mới là chỗ đáng quý nhất của hạt sen".

"Lời này của côgn tử quả rất tuyệt!". Mạnh Ly Ca vỗ tay rất tán thưởng, cười ha ha.

Lăng Thần có chút ấm ức nhìn hai người này. Sự tình cấp bách, người ta đã muốn đánh đến cửa, hai người họ vừa chạm mặt lại không thèm đề cập đến chính sự, trái lại bắt đầu thảo luận về lá trà, thật sự là không thể nào hiểu nổi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK