Mục lục
[Dịch] Lăng Thiên Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Với Tiêu gia mà nói tin tức xảy ra bất ngờ này, không khác gì trời trên đầu sụp xuống. Nhất là hiện tại bốn mươi lăm vạn đại quân của Tiêu gia đang ở bên ngoài, đây chính là lực lượng tinh nhuệ nhất của Tiêu gia, cũng là nền tảng để Tiêu gia tranh giành vị trí bá chủ thiên hạ! Tuy rằng hiện tại ở Đông Nam còn không ít lực lượng quân sự chủ chốt tồn tại nhưng lại qua mức phân tán, Rõ ràng đã hình thành quy mô không thể SO sánh với đại quân bách chiến.

về phần minh hữu có lực lượng cực mạnh là Thiên Thượng Thiên vì phối hợp với lần xuất chinh này, cũng đã có phân nữa nhân thủ tinh nhuệ ở bên ngoài lúC này lại càng triệt để mất đi hậu phương cung ứng lương thảo, vật tư, cho nên vốn dĩ khắp nơi đều là địch nhân của đại quân Tiêu gia, hậu quả càng thêm không thể tưởng tượng nổi!

Chẳng lẽ đúng như những gì tổ tiên từng nói: “Tiêu gia nếu như một lòng vì nghiệp kinh thương sẽ bảo tồn sự nghiệp muôn đời không mất, nhưng nếu dã tâm bành trướng tranh giành thiên hạ thì toàn tộc sẽ chết không có chỗ chôn!"

Gia chủ Tiêu gia, Tiêu Phong Hàn sau khi nhận được tin tức này, lập tức mồm phun máu tươi, hôn mê bầt tỉnh tại chổ!

Trời cũng muốn ta vong!

Sau một phen cứu trị rốt cục cũng tỉnh lại, tư thất của gia chủ Tiêu gia gần như điên cuồng truyền xuống mênh lệnh: vô luận như thế nào, mặc kệ phải trả giá lớn đến đâu cũng phải khơi thông dòng chảy của sông Bích Lân trong thời gian ngắn nhất!

Mặc khác lập tức tổ chức Các đội tàu bè để đi tiếp viện, ít nhất cũng phải đưa vật tư truyền ra ngoài, bằng không đại quân ở bên ngoài sẽ triệt để xong đời!

Chủ ý này không hẳn không chính xác nhưng là một chủ ý chính xác theo kiểu vì bệnh tật mà loạn cầu thầy thuốc mà thôi, Một quốc gia hoàn toàn là bình nguyên lượng thuyền bè có được, đương nhiên là ít đến đáng thương, Hơn nữa ngày cả có thể tổ chức được đội thuyền nhưng cũng không dùnng được. Nước lũ lúc này tuy rằng đã hình thành tai họa nhưng khoảng cách để thuyền có thể chạy ngược dòng nước lại còn một đoạn khá xa. Mặc dù tại Vùng đồng bằng nước đã ngập sâu sáu bảy thước vẫn đang không ngừng đang lên, thì với tai họa mà nói cố nhiên là số liệu kinh khủng, nhưng nếu nói dùng thuyền ngay cả một con thuyền buồm nhỏ cũng không thể di chuyển nổi, lại càng khỏi phải nói những chiến thuyền cỡ lớn có thể vận chuyển được hàng chục hàng trăm người!

Một số người của Tiêu gia gần như đã thất hồn lạc phách. đối mặt với tai ương ngập đầu bất thình lình xuất hiện, không hẹn mà cùng nhớ tới lời di huấn của tổ tiên!

Trong đầu mỗi người đều vút lên một đám bóng ma dày đặc: lẽ nào ngày diệt vong của Tiêu gia, thực sự đến rồi hay sao?

Phản ứng tuyệt nhiên tương phản với Tiêu gia! Đương nhiên là Lăng gia!

Sau khi Mạnh Ly Ca tại Lăng phủ biệt viện hiểu được suy nghĩ của Lăng Thiên, Lập tức minh bạch ý đồ của Lăng Thiên, Vốn dĩ coi như là Mạnh Ly Ca xưa nay tin phục năng lực của Lăng Thiên, Nhưng cũng không thể tin nổi Lăng Thiên thật sự có thủ đoạn phúc vũ thiên vân đến bực này, Sau khi một người khác đã buộc Mạnh Ly Ca thực lòng tin phục là Lê Tuyết đại tiểu thư nhiều lần chứng thực một Cách thuyết phục, Cách thức chặn sông Bich Lân của Lăng Thiên, Mạnh Ly Ca rốt cục bắt đầu hành động

Hắn không chỉ nghiêm ngặt dựa theo toàn bộ những dự định của Lăng Thiên để tiến hành toàn bộ kế hoạch, Hơn nữa căn cứ theo kiến nghị của Lê đại tiểu thư, Khộng ngừng mở rộng kế hoạch của Lăng Thiên ra gấp đôi! Là một quân sư gia ngang dọc thiên hạ đương nhiên so với bất kỳ kẻ nào khác, Mạnh Ly Ca phải rõ ràng chuyện này cần phải làm như thế nào. còn Lăng Thiên nếu như lần này thực sự có thể chặn ngang sông Bích Lân. sẽ tạo ra một oanh động lớn cỡ nào? Mà Lăng gia cũng sẽ thu được lợi ích lớn đến thế nào??

cho nên hắn lập tức truyền xuống mệnh lệnh tối cao của Lăng phủ biệt viện, Ngoại trừ hai phương Tây Bắc phải ẩn dấu lực lượng ra toàn bộ những lực lượng bí mật của Lăng Thiên ở khắp các phương Đông Nam đều bị hắn triệt để lợi dụng, Toàn bộ binh lực bắt đầu tụ hội Cuồn cuộn không dứt tiến về phương Đông

về phía Thừa Thiên, Ngoại trừ một bộ phận rất nhỏ những hộ vệ binh mã lưu lại để Lăng Thần tọa trấn, Mạnh Ly Ca lần thứ hai tụ tập hơn mười vạn nhân mã, thậm chí cũng chỉnh đốn lại lực lượng của Cuồng Phong bang lấy ra một vạn người, cùng xuất phát một lượt với đại quân Do chính Mạnh Ly Ca tự thân suất lĩnh. Lê Tuyết âm thầm theo quân bảo hộ, Trùng trùng điệp điệp giết về hướng Đông Nam.

Lần này. Mạnh Ly Ca dự định Không chỉ nuốt sạch bốn mươi lăm vạn đại quân mà Tiêu Phong Dương mang ra ngoài, Hơn nữa kể cả Đông Triệu, Nam Trịnh cũng phải hoàn toàn sát nhập bản đồ Thừa Thiên, Thậm chí, thuận tiện sẽ sát nhập luôn cả ba ngàn dặm sơn hà của Tiêu gia đã tồn tại gần năm trăm năm qua!

Thiết tưởng Mạnh Ly Ca so với Lăng Thiên còn muốn cấp tiến hơn nhiều!

Lăng phủ biệt viện cũng hạ xuống chỉ lệnh tối cao đối với binh đoàn của Lăng Khiếu ở phương Nam, nhất thiết phải đánh hạ thành Kim Bích trong vòng năm ngày, tin rằng với lực lượng chiếm hoàn toàn thế thượng phong của binh đoàn Lăng Khiếu cũng không tính là nhiệm vụ khó khăn gì, mà chỉ cần thôn tính được Nam Trịnh lại cũng triệt để ngăn cản một lộ nhân mã khác của Tiêu gia ở phía ngoài Nam Trịnh, cùng lúc đó, các lộ quân quấy rối sẽ xuất động toàn bộ, hoặc hạ độc, hoặc phóng hỏa hoặc tập kích, hoặc hủy đường.,, Nói chung không thể để cho nhân mã của Tiêu gia yên ổn một ngày nào, không tiếc hết thẩy chi phí. hủy diệt quân nhu vật tư lương thảo của Tiêu gia, chỉ cần làm cho bọn họ không thể bổ cấp kịp, chỉ cần thời gian dài thêm một chút, quân tâm trong đại quân Tiêu gia nhất định loạn đương nhiên tự tan vở.

Kỳ thực Mạnh Ly Ca lại không biết rằng mệnh lệnh này của hắn thật ra vẫn còn hơi chậm bởi vì cùng lúc hắn truyền hạ mệnh lệnh đó, đại quận của Lăng Khiếu đã chiếm được thành Kim Bích, tiến hành giằng co với đại quân của Tiêu gia rồi, Cục diện chiến tranh gần như là cực kỳ căng thẳng

về phía Trầm Như Hổ, Mạnh Ly Ca hạ xuống nghiêm lệnh, Trầm Như Hổ phải thay đổi thái độ chờ đợi hiện có, xuất động toàn quân phối hợp với Đông Phương Kinh Lôi, xuất kích nhiều hướng, nhất định phải gắt gao ngăn chặn binh mã của hoàng thất Đông Triệu và mười lăm vạn đại quân của Tiêu gia,

Dự định của Mạnh Ly Ca chính là, sự tình có nặng nhẹ, có trước có sau, chớ quá vội vàng nuốt ngay trung quân của Tiêu Phong Dương!

Đối với việc này, bất luận là chuyện gì cũng phải tạm dừng lại!

Sau khi đội ngũ xuất phát một ngày một đêm, Mạnh Ly Ca liền thu được tin tức cực tốt của Lăng Thiên truyền đến: đã thành công chặn ngang dòng chảy của sông Bích Lân, Lăng Kiếm cũnng đã gấp rút đi Đông Triệu hiệp trợ Trầm Như Hổ, bên phía Lăng Trì cũng đã tiến về Nam Trịnh tương trợ Lặng Khiếu, về phần bản thân Lăng Thiên đã dọc theo đường cũ lui về, chuẩn bị hội hợp với đám người Phùng Mặc và Lăng Thập Nhất, sau đó phát động công kích từ phía sau của Tiêu Phong Dương!

Lấy được tin tức này rồi Mạnh Ly Ca Càng thêm nóng lòng như lửa đốt. Chiến cuộc khẩn trương thời cơ chỉ khẽ lỏng sẽ mất. Muốn trước khi Ngọc gia tại Bắc Ngụy nhận được tin tức kinh người này, triệt để tiêu diệt đại quân của Tiêu Phong Dương, sau đó lập tức điều quân về Thừa Thiên mới có thể chân chính đảm bảo không mảy may sờ hở! cũng chỉ có thể như vậy mới đủ để hoàn hoàn chỉnh chỉnh nuốt trọn thành quả thắng lợi lần nầy vào trong bụng

Mạnh Ly Ca một lần nữa hạ lệnh, bỏ qua toàn bộ những quân nhu không cần thiết, tất cả nhân mã trang bị gọn nhẹ tiến về phía trước dùng tốc độ cao nhất để hành quân!

Sơn khẩu Quỷ Khốc, nhân mã của Lăng gia từ các nơi càng tụ càng nhiều, về cơ bản đều giống nhau tinh kỳ phần phật, thể hiện ra rằng, những nhân mă này đều thuộc về một phương Lăng gia.

Đương nhiên lúc này, binh pháp đại gia tuyệt đại Tiêu Phong Dương đang thực sự vô cùng lo lắng, ngũ tạng đều như có lửa đốt! Tin tức sông Bích Lân bị chặn ngang Tiêu Phong Dương chính là người cuối cùng biết được!

Lúc trước người Tiêu gia vẫn chỉ là suy đoán, cũng không dám đem những kết quả suy đoán này trực tiếp thông tri cho Tiêu Phong Dương, chỉ sợ vạn nhất tin tức lầm lẩn sẽ khiến cho quân tâm rối loạn không thể vãn hồi, Mà đợi đến lúc rốt cục xác định được tin tức phát sinh mới vội vàng dùnng bồ câu đưa thư thì thời gian cũng đã qua đi một ngày một đêm!

Trong khi đó Tiêu Phong Dương vẫn cứ nhàn nhã chậm rãi chờ đợi Mộng Nhược Văn từ Thừa Thiên truyền đến tin tức thắng lợi, Nhưng là, khi tin tức thực sự được truyền đến, đối với Tiêu Phong Dương vốn dĩ trong lòng vững vàng nắm chắc thắng lợi, lòng tin tràn trề mà nói không khác nào bị một gậy vào đầu hơn nữa còn là một gậy chí mạng! Tiêu Phong Dương tức thì thổ huyết ngất lịm!

Điều này không thể trách Tiêu Phong Dương!

Năng lực chịu đựng không thể Vượt lên được tâm lý bị đã kích lớn như vậy. Tin rằng đổi thành bất kỳ người nào khác chỉ sợ cũng sẽ như vậy, Sông Bích Lân đột nhiên bị chặn dòng chảy, lũ lụt tràn lan tàn phá bừa bãi độc đạo Thiên Thủy gần như hoàn toàn vô dụng, Tiêu Phong Dương lại không có đường lui nào đáng nói! Mà điểm chết người chính là, mất đi hậu phương bổ cấp, lương thảo vật tư hiện tại của đại quân Tiêu Phong Dưong không đủ dùng trong nữa tháng, hầu như đã ở thế tất bại, lâm vào tuyệt cảnh chắc chắn phải chết.

Nếu như nói trung quân củaTiêu Phong Dương còn lối ra, có lẽ cũng có thể nói là đường sống duy nhất, chính là phá tan sơn khẩu Quỷ Khốc ở trước mặt, tiến vào trong phạm Vi thế lực của Lăng gia, trắng trợn Cướp bóc, bộ sung quân dụng!

Nhưng vào giờ khắc này, còn kịp sao? Đã quá muộn rồi.

Nếu khi Vu Duyên Hải vừa tiến đến, Tiêu Phong Dương liền lập tức tập trung toàn bộ thực lực, không tiếc chi phí phát động tấn công, sau khi trả một cái giá cho dù quá đắt, nói không chừng có thể thành công tiến vào, thế nhưng lúc này đã quá muộn

Cúc vàng đã lạnh!

Bởi vì hiện tại binh mã của Lăng gia đóng tại sơn khẩu Quỷ Khốc đã vượt quá mức năm vạn người! Hơn nữa con số này mỗi lúc một tăng có thể nói Tiêu Phong Dương đã sớm bỏ lở thời cơ tốt nhất, sinh cơ duy nhất!

Kỳ thực điều đó cũng không thể trách Tiêu Phong Dương, dù sao hắn có thiên niên hùng quan độc đạo Thiên Thủy trong tay, hậu phương có thể nói là cuồn cuộn không dứt, tiến có thể công, lui có thể thủ, thoải mái tiến lui, hoàn toàn không có nữa điểm lo lắng về sau, Không chỉ có Tiêu Phong Dương, cho dù đổi lại là một vị thống suất nào khác trên đại lục đều sẽ như vậy! Ai có thế dự đoán được trên thế gian này dĩ nhiên có người thực sự có thể nổ tan tành một ngọn núi lớn đã đứng sừng sững hàng ngàn năm qua? Đây căn bản thuần túy là thần tích rồi!

Thế nhưng thần tích bất khả tư nghị hết lần này tới lần khác xảy ra, Thiên hạ đệ nhất hùng quan hiện tại đã biến thành một mảnh thủy vực, người ở bên trong không ra được, mà người ở bên ngoài cũng vô pháp tiến vào, mười lăm vạn đại quân do Tiêu Phong Dương suất lĩnh lúc này đã làm vào hoàn cảnh cực độ khó xử.

Tất tử chi cục! (Cục diện chết chắc!)

Trong tuyệt vọng Tiêu Phong Dương trở nên điên cuồng. Hắn không còn cách nào khác ngoài điên cuồng, hắn tuyệt không cam tâm thất bại vào lúc này, cũng tuyệt không cam tâm bản thân mình trở thành tù nhân, lại càng không cam tâm tích lũy năm trăm của Tiêu gia, năm trăm năm cơ nghiệp huy hoàng bị hủy ở trong tay mình. Dưới sự tuyệt vọng tới cực đoan Tiêu Phong Dương đã xuất hạ quyết định đánh đến cùng! có lẽ đây cũng là chuyện duy nhất có thể làm được! Thu nạp toàn bộ binh lực, toàn lực công kích sơn khẩu Quỷ Khốc! Không tiếc hết thảy, cũng phải đánh ra một sinh lộ! Đó là sinh lộ duy nhất vào lúc này, cũng là sinh cơ duy nhất, cho dù là hi vọng xa vời, cũng phải hi vọng!

Vì vậy, sơn khẩu Quỷ khốc khi khói bụi chưa tan, máu tanh chưa khô, sau sáu ngày thật không dể dàng gì bánh xe chiến tranh mới dừng lại, lần thứ hai dấy lên khói lữa! Lần công phòng này, so với lần trước sẽ còn thảm liệt gấp năm lần! Biết rõ đường lui đã bị chặt đứt, binh sĩ Tiêu gia, bộc phát ra sức chiến đấu tuyệt cường! Loại điên cuồng trùng kích này, làm cho người được Xưng là thiên hạ đệ nhất thiên thủ như Vu Duyên Hải cũng cảm thấy đầu đã đau đến mức tuyệt đỉnh!

Binh sĩ cũa Tiêu gia hoàn toàn không sợ cái chết, cho dù phải trả giá bằng một trăm mạng người để tiến lên một bước hoặc thậm chí là nữa bước, người của Tiêu gia cũng sẽ không tiếc, không chút do dự mà tiến tới, đã thực sự dũng cảm không sợ chết đến cực điên! So với những chiến sĩ trấn thủ biên cương của Lăng gia còn nhanh nhẹn dũng mãnh hơn rất nhiều,Toàn bộ binh sĩ Tiêu gia chuyển chức trở thành tử sĩ từ khi nào vậy ? Trong lòng Vu đại soái phiền muộn không thôi

Kỳ thực hoàn toàn ngược lại với ý nghĩ quá mức phức tạp của Vu Duyên Hải Vu đại soái. mỗi binh sĩ tướng lĩnh của Tiêu gia đều biết rõ rằng mình không còn đường lui nữa. Án binh bất động chỉ có chết đói, hừng hực xông về phía trước bất quá cũng chỉ là một cái tử lộ mà thôi, chỉ có xông qua sơn khẩu Quỷ Khốc mới có một tia sinh cơ, nhưng cũng chỉ là một tia mà thôi, Dưới tình huống biết rõ bách tử vô sinh, hầu như người nào người nấy đều có một loại ý nghĩ: giết một huề vốn giết được hai lạ có lời rồi, cho nên mới điên cuồng đến như vậy.

Đây cũng là đạo lý: ai binh tất thắng!

Nhưng chính là loại ai binh này, loại điên cuồng này, đã tạo cho chiến sĩ của Lăng gia một loại áp lực cực đại kinh khủng! Những con số thương vong cũng đã nghiêm trọng tới cực điểm. Đám thiết huyết vệ như Vương Hân còn lưu lại sau trận chiến lần trước, thương thế đến lúc này vẫn chưa lành lại, thân thể cũng cực kỳ suy yếu, nhưng tới lúc cuối cùng này rồi vì cổ vũ sĩ khí cũng bị bức phải cầm đao, một lần nữa nhảy vào chiến trường. Chúng nhân song phương gào thét đánh giết kịch liệt, mỗi một khắc đều có người ngã xuống, mỗi một phút mỗi một gậy đều có một người, thậm chí là ba năm người cùng lúc biến thành thi thể nguội lạnh, Mà lúc này đây, Tiêu Phong Dương đã hạ quyết tâm phải xuyên thủng sơn khẩu Quỷ Khốc, cặp mắt đỏ rực như máu nhìn chằm chằm vào trận chiến tranh đoạt sơn khẩu, chỉ cần thấy chiến cuộc hơi bất lợi, là cờ nhỏ màu đỏ trong tay lập tức vung lên, tức thì một đội quận tràn trề sức lực sẽ gào thét xông lên! chiến thuật biển người, không sai chính là chiến thuật biển người! cho dù phải dùng toàn bộ tánh mạng để lấp đầy. cũng phải lao ra khỏi con đường này!

Tiêu Phong Dương đã quyết định chủ ý, một khi không chọc thủng được sơn khẩu Quỷ Khốc, hai bên cũng chỉ là một cái tử lộ; đã như vậy thì chết cả ở chổ này đi. Huyết chiến, đã liên tục giằng co tròn hại ngày một đêm! Dưới sự chỉ huy gần như là hoàn toàn biến thái của Tiêu Phong Dưong, quân đội Tiêu gia giống như sóng Trường Giang lớp sau đè lớp trước không ngừng không nghỉ lao lên, xung kích, cặp mắt của Vu Duyên Hải mở trừng trửng gần như muốn rách toạc ra, quân lính trong tay chẳng còn bao nhiêu, năm ngàn quân dự bị cuối cùng cũng đã đầu nhập vào trong chiến trường, Nhưng vẫn không thể ngăn chận thế công như cuồng triều của Tiêu gia! Sơn khẩu quỷ khốc sẽ thất thủ trong tầm mắt rồi! cho dù VDH thiên thủ, cho dù hắn là kẻ đứng đầu thiên hạ về phòng thủ nhưng không có bột sao gột lên hồ đây, hắn đã không còn binh để mà dùng, mà đối thủ của hắn lúc này đã là một kẻ điên, từ đầu đến chân là một kẻ điên, hoàn toàn là một kẻ điên vì hồi sự mà không tiếc mạng người, lúc này hắn thực sự không còn cách nào có thể ngăn cản nổi nữa!

Vu Duyên Hải thở dài một tiếng, "keng", rút ra bội kiếm, ánh mắt lạnh thấu xương. việc đã đến nước này, để ta cùng tồn vong với sơn khẩu Quỷ Khốc đi! Vu Duyên Hải ta suất lĩnh một đám quân đội tụ hợp từ khắp nơi, đã ngăn trở Tiêu gia tròn tám ngày rồi! Mà những tinh nhuệ cụa Tiêu gia lại do đương đại công nhận là đại gia binh pháp Tiêu Phong Dương tự mình suất lĩnh chỉ huy! Thế là đủ rồi! Biệt việt lệnh cho ta ngăn trở Tiêu Phong Dương sáu ngày, hiện tại đã tám ngày, còn có gì là chưa đủ đây?!

Vu Duyên Hải khẽ mỉm cười tự giễu, trường kiếm giơ lên, tay trái vung ro,i khẽ quất xuống mông ngựa. Chỉ cần roi vừa quất xuống con ngưạ này chắc chắn sẽ không chùn bước lao vào cuộc chiến, chạy ào vào trong loạn quận. Lấy thân thể gầy yếu, võ công thấp kém của Vu Duyên Hải mà nói có lẽ đủ trong phút chốc, sẽ biến thành một mãnh thịt nát.

“Đại soái! Ngài xem kìa!” Một thân binh ở bên cạnh một tay kéo cương ngựa, ngón tay chỉ đến một phương hướng, trên mặt trận đầy vẻ mừng rỡ:: "Là đại đội binh mã của chúng ta! Là đội ngũ chủ lực của chúng ta! Cuối cùng cũng tới rồi!”

Ở hướng ngón tay người thân binh đang chỉ tới, vô số cờ xí đỏ như máu cuồn cuộn phiêu động, tựạ như ráng ngũ sắc của trời cao, phủ mờ thiên địa! Tiếng vó ngựạ hùng tráng mà chỉnh tề, ầm ầm tiến lên, thế như bài sơn đảo hải! Soái kỳ đi đầu cao vút, sừng sững, đón gió phấp phới bên trên có hai chữ vàng cực lớn đề: “Lăng Thiên". Chỉ cần là hai chử ấy, đột nhiên giống như cây cờ đó được rót vào linh hồn gần như có một loại tư thái quân lâm thiên hạ, nguy nga giá lâm chiến trường mang theo sự bề thế phong vân không ai bì kịp! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK