Mục lục
[Dịch] Lăng Thiên Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Thiên bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra lại Huyền Âm Thần Mạch trong thân thể Ngọc Băng Nhan, thấy rằng sau một thời gian được Lăng Thần hấp thu, mức độ đậm đặc của hàn khí không ngờ không có dấu hiệu suy yếu! Tuy rằng hàn khí bên ngoài rất nhanh bị hút đi, nhưng tại nơi quan trọng nhất nằm trong lòng Huyền Âm Thần Mạch cũng là nơi hàn khí nồng nặc nhất lại vẫn không chút động tĩnh. Mà hàn khí ở ngoại tầng sau khi bị Lăng Thần hút đi, tựa hồ vẫn chưa thấy Huyền Âm Thần Mạch giảm thiểu, lại tiếp tục phóng ra một cỗ hàn khí khác, tiếp đó tràn ngập toàn thân Ngọc Băng Nhan.

Lăng Thần điên cuồng hấp thu, như hiện tại xem ra, hiệu quả thật chẳng khác nào như muối bỏ biển.

Lòng Lăng Thiên trầm xuống, trầm giọng quát lớn: “Lê Tuyết, bây giờ lập tức tiêu trừ hàn khí của Huyền Âm Thần Mạch trong cơ thể Lăng Thần, Lăng Thần hấp thu bao nhiêu, muội chuyển hóa bấy nhiêu, bài ra bên ngoài cơ thể ngay lập tức! Cảnh báo muội, nếu muội vẫn còn giữ ý định hấp thu Huyền Âm Thần Mạch tăng cường công lực bản thân, sợ là cuối cùng cả bốn chúng ta đều bị đóng băng thành cương thi lạnh lẽo! Hết thảy dự định, đều phải đợi sau khi đã tiêu trừ Huyền Âm Thần Mạch đến một thành cuối cùng, lực lượng hiện tại, tuyệt đối không phải là chúng ta có năng lực thừa nhận! Lực lượng này quá mức cường đại!”

Lê Tuyết thất kinh, trăm vạn lần nàng cũng không thể nghĩ tới Huyền Âm THần Mạch trong cơ thể Ngọc Băng Nhan dĩ nhiên lại kinh khủng như vậy! Với lời nói của Lăng Thiên, đương nhiên nàng rất tin tưởng không chút hoài nghi, vội vàng đề tụ chân lực toàn thân, làm theo phương pháp của Lăng Thiên, vận công mạnh mẽ hấp thu.

Vừa động, Lê Tuyết mới thực sự cảm nhận được sự dị thường ở bên trong, hàn khí trong cơ thể Lăng Thần đã sắp sửa đạt tới cực hạn khả năng thừa nhận của nàng, nhưng hàn độc trong cơ thể Ngọc Băng Nhan vẫn như cũ cuồn cuộn không dứt bị hấp thu qua, hơn nữa đã không thể xem như là chủ động “hấp” lấy, căn bản là nó đã chủ động “tuôn” sang nội thể Lăng Thần, nếu như không phải Lê Tuyết tiếp ứng, ba người Lăng Thiên, Lăng Thần, Ngọc Băng Nhan ắt sẽ nuốt hận tại nơi đây!

Lê Tuyết hết sức chăm chú hấp thu hàn khí trong cơ thể Lăng Thần ,trong lòng bắt đầu có phần trầm trọng. Nàng biết rằng, lúc này đây, bốn người đã cùng đứng trên lằn sinh tử, mà người duy nhất có năng lực hóa giải lằn sinh tử này, chính là bản thân mình!

Biện pháp duy nhất chính là dùng Hàn Băng Thần Công của mình vốn cao hơn Lăng Thần hai tầng, hấp thu hàn độc vào trong cơ thể mình, tiếp đó hóa giải, rồi từ cơ thể mình bài ra ngoài.

Cỗ hàn độc này, phải trải qua chuyển hoán trong cơ thể Lăng Thần, tiếp đó mới có thể bị nội lực đồng nguyên của Lê Tuyết hóa bài ra, nếu trực tiếp hấp thụ bài trừ từ nội thể Ngọc Băng Nhan, sợ rằng chỉ trong chốc lát cả hai người sẽ cùng nhau đông cứng!

Tay phải áp sát vào tấm lưng ngọc trơn nhẵn trắng như tuyết của Lăng Thần, tay trái nâng lên theo hình tháp ngang với ngực, nghiêng nghiêng hướng vào lỗ thông khí. Hàn khí nhè nhẹ từ trong cơ thể Lăng Thần được hút ra, sau đó chuyển một vòng trong cơ thể Lê Tuyết, từng sợi bạch khí đậm lạnh từ chưởng tâm tả chưởng phun ra, sau đó chui vào lỗ thông khí, tiêu thất vô ảnh tung.

Đây chính là chỗ thông minh của Lê Tuyết. Nhiệt độ hiện tại ở trong thạch thất, đã thấp đến mức dọa người, nếu chính mình lại tùy ý bài hàn khí đã được hóa giải vào trong không khí tại thạch thất, sợ rằng đợi đến khi Huyền Âm Thần Mạch của Ngọc Băng Nhan được nhổ triệt để thì tòa thạch thất này cũng sẽ sụp đổ vì cực lạnh.

Từ bây giờ cho đến lúc đó, trên cơ bản bốn người đã tiếp cận với cảnh dầu hết đèn tắt. Khó tránh khỏi những việc ngoài ý liệu. Nhưng nếu Lê Tuyết dứt khoát bài hàn khí ra bên ngoài thông qua lỗ thông khí, như vậy tuy rằng sẽ lãng phí một chút chân khí, nhưng lại đảm bảo vạn toàn.

Lăng Thiên thư thái thở ra một hơi, rốt cục lại bắt đầu vận hành dựa theo những thứ mà mình đã định sẵn. Tiếp đó tâm thần liền chìm đắm vào trong…

Trong thạch thất, mỗi người đều không nhúc nhích. Ngọc Băng Nhan đã trực tiếp hôn mê từ sớm. Còn tâm thần ba người Lăng Thiên chìm trong vận công. Không dám có chút phân tâm.

Lăng Thiên phát huy toàn bộ nội lực thuần dương của hắn, lay động toàn bộ hàn khí của Huyền Âm Thần Mạch trong cơ thể Ngọc Băng Nha. Làm cho chúng tạ thành từng giọt, trục xuất từng phân từng tấc, khiến chúng chậm rãi tản mát ra ngoài. Tỏa đến từng kinh mạch khác của Ngọc Băng Nhan. Lăng Thiên phi thường rõ ràng toàn bộ quá trình tuyệt đối không có nửa điểm vội vàng xao động. Vạn nhất nóng vội, toàn bộ hàn khí của Huyền Âm Thần Mạch đột nhiên tuôn cả ra ngoài. Lăng Thần không kịp giảm trùng thế. Lê Tuyết không thể xuất những đạo hàn khí ấy ra đúng lúc. Thì mọi thứ chắc chắn sẽ hỏng bét. Bốn người ắt sẽ đồng loạt đông cứng. Cho dù người ở bên ngoài có phát giác đến giải cứu chỉ sợ cũng đã muộn.

Nhưng lại không thể không động. Lúc này, chân khí thuần dương của Lăng Thiên đã thâm nhập đến hạch tâm của Huyền Âm Thần Mạch, nếu bất động mà nói hàn khí tất sẽ lần thứ hai ngưng kết quay về chỗ cũ. Như vậy, tất cả những nỗ lực từ lúc ban đầu đến bây giờ sẽ hoàn toàn uổng phí. Hơn nữa hàn khí lúc này đã trải rộng toàn thân Ngọc Băng Nhan. Chỉ cần thuần dương công lực khẽ lui, giai nhân lập tức hương tiêu ngọc vẫn.Bởi vì hàn khí đã cùng Ngọc BăngNhan gắn thành một thể, do đó Lăng Thần, Lê Tuyết cũng ắt sẽ một lượt bước xuống âm tào địa phủ…

Lăng Thiên lúc này, tựa như một diễn viên xiếc đi trên dây cao. Hơn nữa lại là dây thép trên vách núi cao vạn trượng. Bi ai hơn nữa là trên người Lăng Thiên không có bất cứ một thiết bị an toàn nào.

Cho nên, lúc này mặc dù Lăng Thiên ở phương diện dụng lực dễ dàng một chút, nhưng ở phương diện tinh thần lại là khẩn trương cao độ.

Trước lần tiêu độc này, Lăng Thiên tự tin đã chuẩn bị vạn toàn, nhưng quá trình tiêu độc lại hiểm ác đáng sợ đến như vậy, thật sự vượt rất xa dự liệu của hắn. Lòng tin lúc trước, cho dù không tính là không còn sót lại chút nào, nhưng cũng chẳng còn lại bao nhiêu!

Cục diện trước mắt thực sự rất hung hiểm!

Thuần âm chân khí tối tinh thuần của Lăng Thần tràn ngập trong kinh mạch tại thể nội của Ngọc Băng Nhan, hình thành những dòng chân khí nho nhỏ. Hàn khí trong cơ thể Ngọc Băng Nhan tựa như trăm sông đổ về biển lớn bị thu nạp, chút tính của hàn khí bị thay đổi, hóa ngoan tật thành bổ ích, hấp thu không ngừng, không nghỉ như thế đã qua gần hai mươi cach giờ, nhưng kết quả nội thị của Lăng Thiên vẫn phát hiện ra rằng Huyền Âm Thần Mạch trong cơ thẻ Ngọc Băng Nhan gần như không giảm đi bao nhiêu…

Vẻ mặt Lê Tuyết hết sức nghiêm túc, cẩn trọng, từ tâm chưởng nơi tả chưởng đang hoành trước ngực của nàng, từng đạo sương trắng lạnh lẽo cỡ bằng trứng chim bồ câu cuồn cuộn không dứt tuôn ra, vận chuyển về lỗ thông khí, gần như không ngừng nghỉ thoát ra ngoài.

Lăng Thiên rốt cục xác định, quá trình tiêu độc lần này chính là một công trình tựa như Ngu Công dời núi.

Muốn triệt để hóa giải Huyền Âm Thần Mạch của Ngọc Băng Nhan, theo tình huống hiện tại mà xem xét, sợ rằng ít nhất cần thêm hơn ba ngày nữa! Mà vấn đề lớn nhất lúc này là trong vòng ba ngày, bốn người không được phép nhúc nhích, bảo trì trạng thái hiện tại. Nhất là ba người Lăng Thiên, Lăng Thần và Lê Tuyết vô luận là người nào xuất hiện vấn đề đều sẽ tuyên bố lần khu độc lần này: thất bại!

Hậu quả của thất bại chính là vạn kiếp bất phục!

Nếu như không tiếc bại lộ nội đan giao long, thỉnh Tống Quân Thiên Lý giúp đỡ thì có thể đã khá hơn nhiều hay không đây?! Cũng không quá khó hiểu khi nghi vấn đầu tiên của Lăng Thiên chính là lựa chọn ban đầu của mình!

Điểm may mắn duy nhất của Lăng Thiên chính là, người có thực lực yếu nhất trong ba người là Lăng Thần được an bài ở vị trí trung gian, cũng là vị trí nhẹ nhất, vô luận là vị trí của Lăng Thiên hay Lê Tuyết đều yêu cầu nội lực không ngừng chuyển hóa trong kinh mạch, nếu không có lực lượng tinh thuần vô cùng cao minh, sợ rằng người bình thường cho dù có thực lực để chống đỡ trong khoảng thời gian này tinh thần cũng sẽ sụp đổ!

Ba ngày ba đêm, đi trên dây cao vạn trượng…Người bình thường sao có thể chịu nổi?

May thay Lăng Thiên và Lê Tuyết đều không phải là người bình thường. Tố chất tâm lý của hai người này tuyệt đối vượt qua bất kỳ người nào tại thế giới này. Ngay cả Tống Quân Thiên Lý cho dù thực lực có vượt hơn cũng không thể so bì được với hai người họ! Đơn giản là vì hai kẻ quái thai này đều là những nhân vật từng vượt qua hoàng tuyền lộ, là quái vật từ cõi âm u đó nghịch thiên xuyên việt mà đến đây. Sau đó đã trải qua sinh tử, tinh thần hai người đã cứng cỏi đến mức không phải người bình thường có khả năng so sánh.

Nếu như nói đến tinh thần của những võ lâm cao thủ bình thường khác là những sợi chỉ thì thần kinh của hai người Lăng Thiên chẳng khác nào dây thép, hơn nữa đặc biệt ta….Ánh gọi là cứng.

Chính mình cùng Lê Tuyết cố nhiên là có thể, nhưng Lăng Thần thì sao đây? Nàng có thể hay không? Lúc này chỉ có thể hi vọng những huấn luyện khi trước của Lê Tuyết với nàng có thể giúp nàng tiếp tục duy trì, nhất định phải tiếp tục duy trì!

Thời gian từng phút trôi qua…

Chậm chạp, một ngày một đêm qua đi…

Lại thêm một ngày một đêm đi qua…

Các võ sĩ ngoại tầng của Lăng phủ biệt viện chợt cảm giác khí trời lạnh lẽo một cách bất thường, phải chăng lạnh thế này gọi là tà ma? Phàm là đi ra khỏi Lăng phủ biệt viện, càng xa thì ấm áp, nhưng chỉ cần đi vào trong phạm vi của Lăng phủ biệt viện, thì sẽ có một luồng lạnh lẽo thấu xương tràn ngập đến. Càng tới gần trọng địa cơ mật, lại càng lạnh đến dọa người! Cho dù là những người có công lực mà hỏa hầu đã đạt đến mức nhất định, cũng vẫn bị có hàn ý bất chợt này làm cho rùng mình!

Có mấy võ sĩ trong lúc vô ý leo lên đỉnh núi lại càng hoảng sợ. Vô số hoa cỏ cây cối trên núi phía sau vị trí tối hạch tâm của Lăng phủ biệt viện, không ngờ đã héo rũ quá nửa, hơn nữa còn bị bao trùm bởi một tầng sương tuyết cực dày…

Sương lạnh dày đặc ở giữa sơn lâm bao phủ cả tùng bách. Dưới ảnh mặt trời chiếu xạ, sương lạnh giăng giăng phát sáng rực rỡ, cực kỳ lộng lẫy!

Tin tức này vừa truyền ra, đã có không ít người bắt đầu muốn quan khán kỳ cảnh hiếm thấy này. Nhưng Lăng Kiếm từ trong lòng núi lập tức truyền lệnh: Vô luận là ai, dám cả gan tự ý leo lên hậu sơn, giết không tha!

Mệnh lệnh này vừa truyền ra, chúng nhân nhất thời đều câm như hến.

Ngay sau đó đạo mệnh lệnh thứ hai được truyền ra: lệnh bốn người Phong Vân Lôi Điện, phân thủ bốn phương hướng trên ngọn núi này. Cho dù là một con ruồi cũng không được phép lọt qua bốn người các ngươi bay vào trong hậu sơn!

Vì vậy, trên ngọn núi ở phía sau, lại có thêm bốn sát thủ nhất lưu trấn thủ!

Điểm này trái lại làm cho Lăng Kiếm thêm lo lắng, hậu sơn chợt phát lạnh, toàn bộ những động vật có thể chạy, có thể bay đã sớm đào tẩu từ lâu. Người có thể lên đó, nhưng ruồi thì lại tuyệt đối không được bay lên đó…

Lúc này, ở trong mật đạo trong lòng núi, cho dù là hầm băng cũng khó có thể so sánh cùng nó. Lăng Kiếm khoanh chân ngồi ngay ngắn, trong tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm huyền thiết, thân kiếm lóe sáng, đặt ngang trên đầu gối, khuôn mặt lạnh lẽo cương nghị, không chút biểu tình.

Công tử cùng với bọn Thần nha đầu đã tiến vào đó hai ngày hai đêm rồi!

Mặc dù lấy công lực thâm hậu của Lăng Kiếm hàn khí trong bí đạo không dễ dàng có thể xâm hại hắn, nhưng lại cảm thấy hàn ý cực kỳ khó chịu, trong lòng càng nôn nóng bất an, có phần lo lắng. Hắng đã sớm có xung động muốn trực tiếp tiến nhập bí động, nhưng nghĩ đến sự phân phó của Lăng Thiên trước đây, mịnh bạch mình phải thật vững vàng, đặc biệt là những biểu hiện bên ngoài, hắn càng bày ra thần thái vững như Thái Sơn, phải biểu hiện ra vẻ tin tưởng tràn đầy, bằng không…biệt viện chắc đại loạn!

Động khẩu nhẹ nhàng mở ra, Lăng Trì mang theo một cái thực hạp rón rén đi tới, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lăng Kiếm, nhìn Lăng Kiếm một hồi, tựa hồi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói, khom người lui về phía sau.

“Chuyện gì?” Hai mắt Lăng Kiếm chợt mở, hai đao tinh quang cực nhanh bắn ra.

“Thủ đoạn của Thiên Lý tiền bổi quả nhiên cao thâm, toàn bộ những quân sĩ bị thương đều rất khởi sắc, đại bộ phận mọi người đều đã khôi phục năng lực hành động, chiến lực của Lăng phủ biệt viện đã khôi phục đến hơn tám phần mười thời kỳ thịnh vượng nhất, hết thảy huynh đệ đều hận Lôi gia thấu xương, muốn nhờ ta hỏi Kiếm ca một chút, bao giờ thì chúng ta sẽ hành động, để chuẩn bị cho chúng biết tay?” Lăng Trì lắp bắp nói.

“À” Lăng Kiếm lại nhắm hai mắt, nhàn nhạt nói: “Lúc này thời gian chưa đến, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Hắn cũng không nói ra rốt cuộc sẽ phải làm như thế nào, nhưng Lăng Trì cũng không dám hỏi thêm câu nào nữa, im lặng, lui ra ngoài. Xoay người đi ra. Trên mặt Lăng Trì nhất thời dâng lên vẻ sầu lo.

Lăng Kiếm nghe tiếng bước chân Lăng Trì đã dần xa, cuối cùng không nghe thấy nữa, mới mở mắt ra, bình tĩnh nhìn trường kiếm trên gối, một hồi lâu, mới lặng lẽ nói: “Cho Lôi gia đẹp mặt một phen…Sao ta lại không muốn…Chỉ là, công tử chưa xuất môn, chỉ có thể đợi mà thôi.”

Sát khí sắc bén phần phật bừng lên, trường kiếm đang gác trên gối Lăng Kiếm chợt “đinh” một tiếng kiếm minh, tựa như nghe được vị đạo của máu tanh, khát vọng sát phạt lạnh thấu xương, tiên huyết tư dưỡng.

Trong biệt viện, Tống Quân Thiên Lý chắp tay đứng trên ngọn cây, cảm thụ hàn ý bất thường trong không khí, cặp ưng nhãn nhìn một mảnh ngân bạch ở hậu sơn xa xa, thần sắc trên mặt cực kỳ trầm trọng.

Nếu như nói còn có người biết rốt cục trong thạch thất kia xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ có mình vị tiền bối cao nhân này mà thôi!

Một hồi lâu, Tống Quân Thiên Lý khẽ thở dài, lẩm bẩm: “…Huyền Âm Thần Mạch…., Lăng Thiên rốt cục đã bắt đầu rồi, chỉ mong, ngươi có thể chống đỡ được đến phút cuối…” Lại thở dài một hơi khe khẽ, thân hình chợt lóe lên, bóng dáng cao lớn của Tống Quân Thiên Lý đột nhiên biến mất vô ảnh tung.

Lăng phủ biệt viện cố nhiên dị thường kỳ lạ, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến đại thế thiên hạ. Chiến trường phía nam Lăng Khiếu huy động ba mươi vạn đại quân, tại quốc nội của Nam Trịnh thu thập chiến lợi phẩm và thanh lý chiến hậu, càng ngày càng chỉnh tề…

Tại cảnh nội Đông Triều, Đông Phương Kinh Lôi và Trầm Như Hổ hợp tác càng ngày càng ăn ý, hai người tựa như hai thanh cương đao cực lớn, triển khai nội ngoại giáp công, huyết tinh thanh tẩy, toàn bộ những mối họa tiềm ẩn, đều bị thanh trừ từng cái. Hiện tại, chính là lúc nghỉ ngơi hồi phục, trùng kiến quốc gia. Trên dưới nghiêm minh, thành lập quan nha, phái quan viên tiến hành trấn an sau chiến tranh, một tay cương đao, một tay cà rốt, phương thức đều rất kiên quyết.

Bên phía Đông Nam, đại quân của Lăng gia, dưới sự suất lĩnh của đại soái Vu Duyên Hải, cuồn cuộn không dứt xuất phát hành quân đến đây. Vu đại soái hạ tử mệnh lệnh, một khi hồng thủy rút đi, cho dù toàn quân bị diệt thì cũng phải chết trận ở đây, cũng phải đoạt cho được độc đạo Thiên Thủy!

Cùng lúc đo, gia chủ Tiêu gia, lão gia tử Tiêu Phong Hàn cũng bắt đầu điên cuồng! Tay đấm chân đã điên cuồng quát mắng mấy nhân vật cao tầng phụ trách việc khơi thông sống Bích Lan của Tiêu gia, đồng thời ra nghiêm lệnh, không khơi thông được dòng chảy, các ngươi cũng đừng trở về nữa, cho dù phải đem đầu húc, cũng phải khơi dòng Bích Lan cho ta! Bốn mươi lăm vạn đại quân của Tiêu gia ta còn đang ở bên ngoài đó!

Kỳ thực lúc này, tin tức ba đạo đại quân của Tiêu gia bị toàn diệt, thông qua bồ câu đưa tin đã truyền đến Đông Nam, nhưng thủy chung không có bất kỳ tin tức nào về Tiêu nhị gia Tiêu Phong Dương. Điều này cũng nhen nhóm chút hy vọng cho Tiêu Phong Hàn.

Còn có năm trăm tên cao thủ Thiên Thượng Thiên bí mật tiềm nhập vào Thừa Thiên, cũng trở thành một tia hi vọng khác của Tiêu Phong Hàn. Hắn cho rằng, chỉ cần khơi thông dòng Bích Lan, đường xá khôi phục, Tiêu gia sẽ xuất binh lần nữa, nhị đệ chắc chắn đang ẩn tầng nơi nào đó, đến lúc đó tự nhiên sẽ là nội ứng ngoại hợp, hi vọng tái khởi phong vân không quá khó!

Ba ngàn dặm sơn hà tại Đông Nam là lãnh thổ của Tiêu gia, nhân khẩu ngàn vạn, cho dù là tái khởi năm mươi vạn, thậm chí là trăm vạn đại quân cũng hoàn toàn có thể làm được, trang bị lại càng sung túc, lẽ nào, với lực lượng như vậy, còn không thể kinh sợ thiên hạ sao? Tiêu gia táng gia bại sản thì có sao? Chỉ cần trở thành bá chủ thiên hạ, thì cũng chỉ là chút tài phú, không đáng nói!

Vì vậy, trong đoạn thời gian này, hai mươi vạn tinh nhuệ dự bị của Tiêu gia đã được huy động toàn bộ. Còn bốn mươi vạn binh mã phòng bị khác, cũng đã sẵn sàng chiến đấu. Đồng thời, Tiêu gia điên cuồng trưng binh. Ba đinh lấy một! Muốn lấy đủ trăm vạn đại quân, cũng không phải là một câu nói suông!

Thậm chí Tiêu Phong Hàn còn dự định, muốn trong vài tháng sau, tụ khởi hai trăm vạn đại quân, một khi dòng Bích Lan được khơi thông thành công, liền dùng quân lực dâng trào nư nước sông Bích Lan, giết ra Đông Nam, được ăn cả, ngã về không!

Mấy quan viên phụ trách khơi thông dòng sông Bích Lan của Tiêu gia gần như muốn khóc.

Đó là trọn một ngọn núi lớn nha! Cho dù chúng ta thực sự vác đầu đập tới, có đập đến nát đầu cũng không làm được chuyện gì.

Lúc trước khơi một phần dòng chảy tại hạ lưu, lộ ra lòng sông, tiếp đó hết thảy chúng nhân đều trợn mắt há miệng: từ lòng sông nhìn lên, con “đê” mà Lăng Thiên nổ núi tạo thành càng nhìn càng thấy giật mình. Đây là non nửa ngọn núi cao gần trăm trượng ạ! Loại bỏ một ít những hòn đá vụn ra, thì tùy tiện động đến khối đá nào cũng nặng ít nhất ngàn cân, hơn nữa toàn bộ đám đá này đều được xếp kín lên nhau, tựa như một ngọn núi tồn tại vĩnh hằng ở nơi đây….

Lăng Thiên, Lăng đại thiếu gia, Lăng đại lão gia đã làm như thế nào vậy?!

Không thể không nói, chiêu này của Lăng Thiên thật sự rất độc, cũng rất diệu!

Công trình của Tiêu gia tiến hành một tháng, không ngờ tiến độ không được một phần trăm..

Mọi người đều rất căng thẳng. Làm việc dưới chân loại quái vật như thế này, hơn nữa còn phải hoàn thành mục tiêu trong thời gian ngắn, chuyển con quái vật này đi chỗ khác…Ai mà không thầm sợ hãi?

Rõ ràng là vứt bỏ vài tảng đá thì cũng không là gì cả, nhưng cả con đê này nếu thực sự bị lay động, sợ rằng những người phụ trách khơi thông dòng chảy, không một ai thoát mạng! Sau ngọn núi bị sập xuống này, còn có cả một dòng chảy như vạn quân..

Cho dù là mạng sống không đáng giá, cũng không có ai mang sinh mạng của mình ra đùa bỡn, chỉ vì đổi lấy ngân lượng xa xỉ ư? Cho dù là bạc có nhiều thế nào, cũng phải có mạng mới tiêu được! Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, đã có rất nhiều người bị loạn thạch đập chết…

Cho nên, mặc cho Tiêu gia treo giải thưởng cao đến mức nào cho công trình, tiến độ vẫn như cũ, chậm như ốc sên. Sau đó, Tiêu Phong Hàn chuyển tâm tự, phát ra mệnh lệnh: “Những công tượng quân sĩ chết vì khơi thông dòng sông Bích Lan, mỗi người phụ cấp một ngàn lượng bạc, nếu có người nào tiêu cực lười biếng bãi công, xử trảm toàn gia, liên lụy cửu tộc!”

Với trọng thưởng nghiêm phạt như vậy, đã khiến tiến độ cải thiện rất nhiêu. Mà lúc này, đại quân của Vũ Duyên Hải sớm đã ở trên một ngọn núi cách độc đạo Thủy Thiên không xa. Nghỉ ngơi dưỡng sức, chậm rãi đợi Tiêu gia làm cu li khơi thông dòng Bích Lan, đợi khi hồng thủy rút lui đi, đại soái sẽ huy quân mà lên, chiếm lấy đại tiện nghi.

Tiêu lão gia tử Tiêu Phong hàn cũng tức giận đến cực điểm, sau khi biết được hành tung của đại quân Vu Duyên Hải, gần như nộ khí công tâm, uất nghẹn không thở nổi…

Không biết các ngươi dùng thủ đoạn chết tiệt nào mà làm cả dòng chảy của sông Bích lan bị tắc nghẽn, tàn sát hơn mười vạn người, Đông Nam chúng ta đã thành một mảnh nước sôi lửa bỏng, lại còn chưa đủ hay sao? Không ngờ vào lúc này rồi còn muốn chiếm đại tiện nghi, đoạt lấy độc đạo Thiên Thủy của Tiêu gia ta?

Thế là, Tiêu lão gia tử tuyệt bút vung lên, sáu mươi vạn đại quân mới tập kết cùng với hai mươi vạn tinh nhuệ ban đầu của Tiêu gia, toàn bộ án ngữ đối diện với đại quân của Vu Duyên Hải cách một dòng hồng thủy!

Vô luận thế nào, cũng phải chôn vùi lão thất phu không biết trời cao đất dày Vu Duyên Hải cùng với hai mươi vạn đại quân của hắn tại độc đạo Thiên thủy!

Sau khi công tượng cũng với binh sĩ cua Tiêu gia trả một cái giá cực đắt, cuối cùng cũng có tiến triển rõ rệt, tốc độ khơi thông dòng Bích Lan càng lúc càng nhanh. Khắp cả Đông Nam, không khí chiến tranh đậm đặc, tựa như gió thổi mưa giông trước cơn bão!

Toàn bộ đại lục, đều mơ hồ cảm thấy Đông Nam truyền ra mùi máu tươi.

Mạnh Ly Ca lúc này đang tọa trấn Thừa Thiên, không ngừng phát ra các chuỗi mệnh lệnh. Quân đội hậu viên của Lăng gia không ngừng xông tới như thủy triều, đồng thời cũng lệnh cho đạo đại quân của Lăng đại nguyên soái ở phía Nam, chia ra mười vạn, ngày đêm hành quân, tiếp viện Vu Duyên Hải. Lại lệnh cho Trầm Như Hổ, toàn quân mau chóng kết thúc các công kiện tại cảnh nội Đông Triệu, toàn bộ tiếp viện Vu Duyên Hải.

Thế cục đại lục Thiên Tinh lập tức theo nước lũ sông Bích Giang cuộn trào, nổi lên tinh phong huyết vũ!

Cùng lúc đó, đại quân của Ngọc gia tại Bắc ngụy cũng hát vang tiến mạnh, thế như chẻ tre, quét ngang toàn bộ Tây Hàn, huy quân nhập Ngô, liên tiếp chiến thắng. Thành trì của Ngô quốc, hết cái này đến cái khác, một mực bị chiếm lĩnh, sĩ khí trường hồng. Chiến quả thu được không hơn những cũng không kém Lăng gia.

Có điều khi đánh đến thủ đô Lãng Nguyệt của Ngô quốc, không biết tại sao, đột nhiên bị mai phục tại đại hạp cốc Hoành Trang ở ngoại thành Lãng Nguyệt, nguyên soái thống lĩnh của Ngọc gia, Ngọc Lưu Tình đột nhiên chết trận không rõ lý do, nghe nói, nếu không có gia chủ Tây Môn thế gia Tây Môn ổn định quân tâm, ngăn cơn sóng dữ, sợ rằng đại quân Ngọc gia sẽ tan tác toàn diện!

Trong khoảng thời gian ngắn, Tây Môn cơ hồ như thành một nhân vật phong vân trong đại quân Ngọc gia. Ngọc Mãn Lâu vì ca ngợi công tích của hắn, tự mình truyền xuống mệnh lệnh, bổ nhiệm Tây Môn làm phó soái đại quân, đồng thời, Ngọc Mãn Đường nhậm chức đại soái, suất lĩnh đại quân Ngọc gia, tiếp tục công kích Ngô quốc.

Ngọc Mãn Lâu nghiêm khắc ra lệnh: trong vòng nửa tháng, phải công hãm Ngô quốc, sau đó quay lên phương Bắc!

Toàn bộ đại lục Thiên tinh, tứ bề báo hiệu bất ổn, đất cằn ngàn dặm, máu chảy thành sông, thây chất như núi!

Sở dĩ Ngọc Mãn Lâu phong thưởng Tây Môn là hoàn toàn bất dắc dĩ. Thậm chí ngay cả việc nhị đệ Ngọc Mãn Đường giữ ấn soái, cũng không phải là Ngọc Mãn Lâu nguyện ý như vậy. Năng lực quân sự của Tây môn vô cùng cao minh xuất chúng, tuy rằng đã hàng mình, nhưng lực lượng tinh nhuệ của Tây Môn thế gia, cũng lại bởi vậy mà được bảo lưu nguyên vẹn.

Uy vọng trong quân của Tây môn càng cao, Ngọc Mãn Lâu lại càng có một loại cảm giác đứng ngồi không yên. Nếu như có thể, Ngọc Mãn lâu thà rằng chém đầu Tây môn, cũng không dám trọng dụng như vậy. Người này tuy còn trẻ, nhưng tuyệt không thể khinh thị, chính là một nhân vật tuyệt đối nguy hiểm. Mà Ngọc Mãn Lâu từ xưa tới nay không bao giờ làm chuyện nuôi hổ dòm nhà.

Về phần Ngọc Mãn Đường, cho đến bây giờ chính là một lựa chọn tuyệt hảo để nắm giữ ấn soái lĩnh quân. Nếu như nói có người có thể đủ so sánh với Tây Môn về danh tiếng cầm quân trên chiến trường không rơi vào thế hạ phong thậm chí có thể hi vọng thắng lợi, toàn bộ Ngọc gia, ngoài trừ một mình gia chủ Ngọc Mãn Lâu ra thì cũng chỉ có nhị gia Ngọc Mãn Đường mà thôi. Nhưng làm cho Ngọc Mãn Lâu phải lưu tâm đề phòng chính là, nữ nhi của Ngọc Mãn Đường là Ngọc Băng Nhan khi trước công nhiên phủ quyết chỉ lệnh của trưởng lão trong gia tộc, hơn nữa đã gả cho Lăng Thiên. Không phải nói cũng biết, Ngọc BăngNhan là cốt nhục duy nhất của Ngọc Mãn Đường, là hòn ngọc trên tay hắn, đương nhiên sẽ có cảm tình kha khá với Lăng Thiên. Gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về, nếu một ngày Ngọc Mãn Đường chống lại Lăng Thiên, kết quả cuối cùng ra sao, sẽ không một ai có thể phán định. Ngọc Mãn Lâu lại càng không nguyện ý mạo hiểm như vậy. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK